Khang phi nhìn vẻ mặt cau mày của Dương Quỳnh đã đoán ra tâm tư của nàng, “Bổn cung sinh ra đã không thể yêu, sống hay chết đều không quan trọng. Về phần ngươi... Bổn cung không muốn hại ngươi, nhưng cũng vô lực bảo vệ ngươi. Nếu như ngươi có bản lĩnh, chi bằng rời đi. Bổn cung tuyệt sẽ không để lộ, càng không truy cứu.” Dương Quỳnh càng nghe càng cảm thấy không ổn, Khang phi nói những lời này dĩ nhiên là bàn giao hậu sự,“Nương nương đừng nói như vậy. Cái gì mà không thể yêu, chẳng lẽ người thật sự không lo lắng sao? Coi như không nhớ tới Hoàng thượng tình ý, vậy cũng nên nghĩ tới cha mẹ tình thân.” Dương Quỳnh lời nói ra, tự biết lỡ mồm, vội vàng ngậm miệng. Nhưng Khang phi cũng không biểu lộ gì, chỉ là nhìn Dương Quỳnh. Lúc sau mới thở dài, “Ngươi nói không sai. Bổn cung là nữ nhi trong nhà, thuở nhỏ được phụ thân cùng đại ca thương yêu. Thẩm gia tuy rằng không cần bổn cung thân phi tử này trợ lực, nhưng nếu bổn cung bị hại, Hoàng thượng sẽ nghĩ đến thường ngày bổn cung rất tốt, như vậy sẽ đối với Thẩm gia có chút bồi thường.” Dương Quỳnh thật sự không hiểu đây là dạng tâm tình gì. Lấy cái chết của mình đổi lấy ân huệ của Hoàng gia? Như vậy, ân huệ rốt cục có ý nghĩa gì? Khang phi thấy Dương Quỳnh không nói lời nào, khoát tay một cái nói: “Hôm nay chắc đã làm ngươi sợ. Dù sao thì một hai ngày tới có lẽ sẽ còn gặp chuyện không may, chính ngươi suy nghĩ thật kĩ, có gì muốn biết có thể hỏi bổn cung.” Nói xong, ra hiệu nàng có thể lui xuống. Dương Quỳnh ra khỏi hậu điện, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này thật đáng sợ. Nàng hiểu rõ tất cả nguyên nhân đằng sau, nhìn vô cùng thấu đáo, nhưng không có một chút ý thức phản kháng. Bằng tài năng của nàng, toàn lực tranh thủ, cũng không phải là không có phần thắng. Thế nhưng nàng hoàn toàn từ bỏ. Vậy tính là gì? Vị Khang phi này, không chỉ có tài năng xuất chúng, tâm trí kế mưu, mà kể cả dũng khí can đảm, cũng là xuất sắc vượt qua người khác. Không phải ai cũng có thể cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân mình để đổi lấy lợi ích cho người khác. Một chiếc lá rơi xuống đầu Dương Quỳnh, nàng ngẩng lên, nhìn đại thụ cành lá xum xuê che nửa bầu trời của vườn ngự uyển. Thu đến sớm, lá cây rụng xuống không ít. Gió thu thổi mới cảm thấy hàn ý hiu quạnh. Dương Quỳnh nhịn không được run run một trận, lúc này mới đem tâm tư từ trên người Khang phi chuyển đến người mình. Chuyện của người ta cuối cùng vẫn là chuyện của người ta, chuyện của mình mới là quan hệ sinh tử. Lúc trước nàng đối với Khang phi tốt, hoàn toàn là vì lợi ích chung. Hai con châu chấu đứng ở hai đầu của sợi dây, một con chết, con kia tự nhiên cũng không sống được. Vốn tưởng rằng cứ như vậy ở trong lãnh cung sống qua ngày cũng không tệ, không nghĩ tới sự tình đột ngột chuyển biến, dĩ nhiên Khang phi lại không muốn sống? Đây rốt cục là tình huống gì? Vậy toàn bộ cố gắng của mình lúc trước không phải đã uổng phí? Rời khỏi Khang phi thì xác suất mình có thể sống sót là bao nhiêu? Có thể vượt qua một phần trăm sao? Ngày hôm đó, cơm tối đưa tới không bị hạ độc. Ăn no, Khang phi đã sớm đi ngủ. Dương Quỳnh thu dọn xong liền đến trong sân tiến hành rèn luyện mỗi ngày. Sau khi tới nơi này, nàng phát hiện tuy rằng thân thể vẫn là của mình, nhưng sức mạnh, tốc độ cùng các phương diện năng lực khác giảm xuống không ít. Những thứ này không thể thông qua trí nhớ để bù đắp, chỉ có thể dựa vào nỗ lực rèn luyện không ngừng. Cho nên mỗi ngày dù sớm hay muộn nàng đều phải luyện tập, gần hai tháng qua, chưa từng gián đoạn. Hôm nay luyện xong, nàng chưa về phòng nghỉ ngơi, mà nương theo ánh trăng, trèo lên tường của Lâm Phương các. Không ngờ tới, sớm như vậy đã muốn dùng chiêu này, Dương Quỳnh âm thầm nghĩ. Không dám nhô quá cao, nàng chỉ hơi hơi lộ cái đầu, quan sát tình hình. Từ lúc vào Lâm Phương các, nàng liền chú ý tình huống bên ngoài. Nơi này vị trí hẻo lánh, mặt trước có một cái hồ nhân tạo nhỏ. Nếu muốn đến nơi ở của các phi tần, thì phải đi một đoạn rất xa. Đằng sau là khu rừng rậm, bên ngoài khu rừng là nơi nào nàng cũng không biết. Cảm giác toàn bộ nơi này đều bị rừng cây vây quanh, quả nhiên không phụ tên “Lâm Phương.” Có thể chạy thoát khỏi nơi này sao? Chạy ra Lâm Phương các, thực cũng không phải vấn đề, mà là chạy khỏi Hoàng cung.... đoán chừng là vấn đề lớn. Nói cho cùng, chạy thoát thì như thế nào? Chính mình đối với hoàn cảnh hiện tại không biết gì, đi đến đâu cũng không dễ sống. Đang suy nghĩ thì quân hộ về tuần tra đi tới, Dương Quỳnh cả kinh, tay hơi trơn, trượt chân theo tường rơi xuống, May mắn nền đất phía dưới ban ngày nàng quét dọn sạch sẽ, cấu tạo cùng tính chất cũng phải quá cứng, lúc này mới không ngã hỏng. Có điều từ trên cao như vậy rơi xuống, mông vẫn là rất đau. “Ai u, cái mông của ta...” Dương Quỳnh nhỏ giọng lầm bầm, chậm rãi bò dậy. Nhưng cũng không vội về phòng, mà rúc vào chỗ tối trong góc tường tính toán tiếp theo nên làm gì. Thời gian khi ngẩn người luôn trôi qua rất nhanh. Khi Dương Quỳnh đang suy nghĩ tương lai, thì bị tiếng tay áo phất gió làm bừng tỉnh. Đợi nàng khôi phục tinh thần, liền thấy một bóng đen nhảy trên mái nhà, tiến vào Lâm Phương các. Có thích khách! Dương Quỳnh giống như con mèo dự cảm có nguy hiểm đến gần, thoáng cái đề cao cảnh giác. Vừa định đứng lên nhìn, lại phát hiện chân mình ngồi xổm đã tê rần, khẽ động liền giống như có hàng vạn con kiến bò trên đùi, không đau nhưng rất khó chịu. Dương Quỳnh thấy hơi mất mặt, nếu ở hiện đại, còn không bị đồng sự cười đến rụng răng. Đưa tay xoa nhẹ hai chân đang run lên vài cái, miễn cưỡng khôi phục một ít cảm giác, nàng liền đứng dậy đuổi theo phương hướng của bóng đen. Vốn cho rằng đêm nay giao thủ là không tránh khỏi, kết quả vừa đến hậu điện liền thấy Khang phi đã thức dậy. Nàng mặc áo ngủ, tùy ý dựa vào đầu giường. Tuy rằng vô luận là y phục hay đồ dùng trong phòng có chút cũ nát, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tuyệt đại phong hoa của nàng. Dương Quỳnh cảm khái: Nữ nhân đẹp đến độ này, cũng là kiệt tác của tạo hóa. Đèn dầu trong phòng được thắp lên, hắc y nhân quỳ gối trước mặt Khang phi, cúi đầu không nói. Khi Dương Quỳnh khập khiễng bước tới thì tình cảnh chính là quỷ dị như vậy. Cảm thấy có người tới, hắc y nhân quay đầu lại nhìn Dương Quỳnh. Sát khí rõ ràng làm nàng không tự chủ được lui về sau hai bước. Lúc này, nàng mới nhìn thấy hắc y nhân dĩ nhiên là một thanh niên mi thanh mục tú, nước da trắng, mặt mũi dễ nhìn, tuổi khoảng chừng không quá hai mươi. Nhìn có chút quen mắt, chẳng qua ánh mắt cực kì khát máu, thực sự rất không tốt. Khang phi cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, bất quá chỉ là thoáng qua, liền nói với nàng: “Ngươi vào đi.” Dương Quỳnh khập khiễng bước tới, hành lễ, đứng ở một bên. Ánh mắt của hắc y nhân vẫn một mực nhìn theo chuyển động của Dương Quỳnh, tựa hồ tùy lúc đều có thể cho nàng một đòn trí mạng. Cái nhìn này làm cho Dương Quỳnh kinh hồn bạt vía. Nếu như thật sự giao đấu sinh tử, ngược lại nàng cũng không sợ hắn. Chính mình không phải nữ tử yếu ớt, lúc trước còn là dùng mạng để kiếm ăn. Nhưng bị nhìn với ánh mắt căm thù như vậy, Dương Quỳnh vẫn là lần đầu tiên. “Nàng không phải Thanh Diệp.” Khang phi rốt cục là Khang phi, đơn giản nói một câu, liền chạm đúng điểm mấu chốt. Ánh mắt hắc y nhân lập tức thay đổi, từ cừu hận biến thành mê man. Hắn nhìn Dương Quỳnh, lại nhìn Khang phi, giống như trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thật này. Khang phi hai mắt bình thản lơ đãng đảo qua Dương Quỳnh, đem nàng cẩn thận, lo lắng, mù mịt, tất cả đều nhìn ở trong mắt. Qua hai tháng dò xét cùng quan sát, việc người này không phải Thanh Diệp, nàng đã hoàn toàn tin tưởng. Cặp mắt âm mưu tính toán điêu luyện của nàng, tự tin sẽ không nhìn lầm. “Ngươi... Ngươi không phải Thanh Diệp?” Hắc y nhân vẫn khó có thể tin. Dương Quỳnh thầm nghĩ, hóa ra người này biết Thanh Diệp, xem ra là cùng Thanh Diệp có cừu oán, giờ lại tính trên đầu mình. Lập tức lắc đầu nói: “Ta tên Dương Quỳnh. Ngươi là...” Kinh ngạc trong mắt hắc y nhân càng lớn, giọng run run nói: “Ngươi dĩ nhiên... không nhận ra ta!” Dương Quỳnh thành thật lắc đầu, tỏ vẻ thật sự không biết. Rốt cục Khang phi cũng không để hai vị này tiếp tục mê man, mở miệng nói: “Dương Quỳnh, hắn gọi Mặc Diệp, cũng là nô tài ở nhà bổn cung. Ba năm trước được đưa vào cung làm thái giám...” Nói tới đây, Khang phi cố ý ngừng lại. Dương Quỳnh bởi vì lời nói ngừng lại mà quay đầu nhìn Khang phi, không rõ trong hồ lô của nàng muốn làm gì. “Ngươi chắc hẳn nhìn hắn rất quen mắt?” Khang phi đột nhiên hỏi một câu không giải thích được. Nhìn Dương Quỳnh gật đầu, Khang phi mới tiếp tục nói: “Đó là đương nhiên. Bởi vì Thanh Diệp cùng Mặc Diệp vốn là song sinh.” “Cái gì!” Mặc dù Dương Quỳnh thường ngày hờ hững, nhưng cái này cũng kiên trì không nổi. Song sinh! Vậy không phải nói nàng cùng người kia là song bào thai? Hơn nữa còn là long phượng thai! Với lại, vị này nàng còn không biết là ca ca hay đệ đệ, đã trở thành thái giám! Liên tiếp sự thật như trời quang sét đánh bình thường, nhưng làm nàng hồn phách kinh ngạc. Mặc Diệp nhìn Dương Quỳnh biểu lộ khiếp sợ, rốt cục tin tưởng nàng không phải tỷ tỷ của mình. Trong lòng không nói ra được là cảm giác gì. Theo như lời Khang phi, hắn và Thanh Diệp là long phượng song sinh. Đây vốn là một thiên đại hỉ sự, thế nhưng trong nhà mình xuất thân không tốt, là nô tài của Thẩm gia. Nô tài sinh ra hài tử cũng chỉ có thể là nô tài, đối với Thẩm gia mà nói, cũng chỉ là sinh nhiều hơn một nô tài mà thôi. Có điều về sau sự tình biến hóa, làm cho phụ mẫu hắn cũng không ngờ rằng, Thanh Diệp cùng Mặc Diệp từ nhỏ liền biểu hiện thông minh lanh lợi vượt qua người thường, bởi vậy làm Thẩm lão gia chú ý. Lúc này Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Thu Hoa, cũng chính là Khang phi sau này, đã quyết định bị tiến cung làm phi, bởi vậy Thẩm gia cũng bắt đầu bồi dưỡng nô tài có thể vào cung trợ giúp Thẩm Thu Hoa. Tỷ đệ Thẩm thị vô luận là tuổi tác, nhân phẩm đều là lựa chọn tốt nhất. Vì vậy, hai tỷ đệ được dốc lòng tài bồi, ngoại trừ học quy củ trong cung, biết chữ, Thanh Diệp còn được học y thuật, nhất là hạ độc cùng giải độc. Mặc Diệp thì thiên về võ công, đặc biệt sở trường về võ công âm nhu. Ba năm trước Mặc Diệp vào cung làm thái giám, mà Thanh Diệp mới nửa năm trước tiến cung. Làm như vậy, là vì tận lực không để người khác chú ý. Dù sao bọn hắn tuy rằng lớn lên không hoàn toàn giống nhau, nhưng so với tỷ đệ bình thường thì vẫn giống rất nhiều. Dương Quỳnh một lúc lâu sau mới từ trong khiếp sợ khôi phục như cũ. Sau đó một vấn đề lại xuất hiện, nàng hỏi: “Nương nương, nếu như hắn là nô tỳ.... ưm....” “Hắn là đệ đệ ngươi.” Khang phi hiểu ý nói. “Vâng. Nếu như hắn là đệ đệ của nô tỳ, tại sao.... sẽ cừu hận nô tỳ?” Đây quả thực là không có đạo lí! Khang phi nghe xong quay đầu nhìn Mặc Diệp, “Tự ngươi nói đi.” “Vâng.” Mặc Diệp quỳ trên mặt đất, ngữ khí cung kính trả lời. Quay đầu nhìn Dương Quỳnh, lại là vẻ mặt khác, “Nô tài cùng Thanh Diệp đều là người hầu của Thẩm gia, một nhà từ trên xuống dưới được Thẩm gia đại ân mới có thể giữ mạng. Nghe nói nương nương bị đày vào lãnh cung đều do Thanh Diệp âm thầm bị người sai khiến hãm hại, đương nhiên nô tài trong lòng phẫn nộ, hận không thể giết Thanh Diệp, thay nương nương lấy lại công bằng!” Dương Quỳnh giờ mới hiểu, hóa ra vị đệ đệ này vì Khang phi có thể giết chết tỷ tỷ. Người cổ đại thực sự không thể khinh thường.