Tiệc rượu bắt đầu. Các cung nữ luân phiên mang thức ăn lên, ca múa biểu diễn cũng bắt đầu. Xét theo chuyện lần trước, thì lần này đối với người biểu diễn ca múa, Hoàng gia xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt, đều phải điều tra huyết thống ba đời, xác nhận chưa từng phạm tội gì mới chấp thuận cho vào cung biểu diễn. “Đêm này năm ngoái thấy Sư Sư. Hai gò má nàng được rượu nhuộm hồng. Rèm thưa nửa cuốn ẩn đèn ngoài. Bên ngoài sương đã rơi, gió đêm đang lạnh. Trâm cài búi tóc tùy ý ném, nàng tựa vào ta không chịu dậy, gạt nước mắt, hát khúc ca mới của nàng. Ngày ước hẹn. Ai ngờ lâu như vậy. Nỗi sầu muộn như tơ sợi quấn quanh. Lúc này nếu như nàng có ca hát nhảy múa. Hẳn cũng sẽ than thở vì đến mùa thu vẫn không thể gặp nhau. Duy chỉ có Họa Lâu, ánh trăng lúc ấy, hai nơi soi chiếu tương tư .” Một khúc hát “Nhất tùng hoa” uyển chuyển long lanh. Đem “Ánh trăng lúc ấy, hai nơi soi chiếu tương tư” biểu đạt hết sức động lòng người. Tuy rằng kiến thức của Dương Quỳnh không tệ, nhưng cũng chỉ có thể nghe được câu hiểu câu không. Khang phi lại gật đầu nói, “Giọng hát như vậy, cũng là hiếm có.” Khúc hát kết thúc, Hoàng thượng long nhan cực kì vui mừng, cho trọng thưởng. Tiếp theo vốn dĩ phải là múa, nhưng do lần trước ở màn vũ đạo xuất hiện thích khách, cho nên lần này cố ý đảo lộn thứ tự các tiết mục diễn xuất. Tiếp sau là tiết mục xiếc ảo thuật. Người diễn xuất ăn mặc buồn cười, tài nghệ quả thật cao siêu. Chọc cho Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng các chư vị nữ quyến đều rất vui vẻ, ngay cả Khang phi cũng che miệng cười khẽ. Tất cả đại khái cũng chỉ có Dương Quỳnh là không có hứng thú. Cho dù diễn xuất có tốt hơn nữa, cũng khó có thể so sánh với xiếc ảo thuật hiện đại. Nàng nhàm chán, chỉ có thể đem toàn bộ lực chú ý phóng tới trên người Khang phi. Yến hội hôm nay, cấp bậc an toàn cao nhất, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không có người ám sát không có nghĩa là trời yên biển lặng. Chẳng hạn như hiện tại, trong đại điện cảnh sắc an lành, nhưng có ai biết đây có phải là khúc nhạc dạo của mối nguy hiểm tiếp theo hay không? Sau xiếc ảo thuật là vũ đạo, nhưng không phải quần vũ mà là độc vũ. Vũ cơ một thân áo mỏng, chân trần lộ cánh tay, nổi bật lên làn da trong suốt như tuyết, làm cho người xem động tâm. Vũ đạo mang theo phong cách của Tây Vực. Trong mắt Dương Quỳnh, vũ cơ này quả thực giống như nữ tử bước ra từ bước tranh Đôn Hoàng vẽ trên tường. Hóa ra Đôn Hoàng Phi Thiên lại xa hoa lộng lẫy, kinh thế hãi tục như vậy. Tất cả mọi người ở đây đều bị tư thế khiêu vũ của vũ cơ làm chấn động, như mê như say. Nữ tử đang cấp tốc xoay tròn đột nhiên đỉnh chỉ, âm nhạc vừa vặn vào lúc này cũng im bặt, lại nhìn nữ tử, cánh tay quấn giao, chân trần vẽ bước, động tác kết thúc vô cùng tuyệt mỹ. “Hay!” Hoàng thượng dẫn đầu trầm trồ khen ngợi, mọi người lập tức phụ họa đuổi theo. Màn múa này từ đây liền danh chấn kinh thành, ngay cả vũ cơ Lục Yêu nhất thời cũng danh tiếng lan truyền. Trọng thưởng vũ cơ, bầu không khí trong đại điện dần dần náo nhiệt hẳn lên. Hoàng thượng liên tiếp nâng chén, chư vị ở đây mặc dù đều là nữ quyến, nhưng uống rượu lại không hề kém đấng mày râu. Ngay cả Khang phi uống hết ba chén cũng không thấy mặt đỏ chút nào. Dương Quỳnh chỉ có thể dùng hai chữ “Bội phục” để hình dung. Rượu quá tam tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Hoàng hậu đột nhiên nói: “Chư vị tỷ muội, các vị phu nhân tiểu tỷ, hôm nay các ngươi tới chúc mừng sinh nhật của bổn cung. Bổn cung rất vui. Mọi người gặp nhau tụ họp, vui vẻ hòa thuận. Điều này không khỏi làm bổn cung nhớ tới lần tụ họp đẫm máu mấy tháng trước kia. Bổn cung đến nay nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.” Mọi người bên dưới đều cảm động lây. Có thể sống sót trong lần tàn sát đó, đều may mắn không thôi. “Sự tình ngày đó đột nhiên xuất hiện, Hoàng cung thủ vệ không kịp, khiến nhiều người tử thương. Sau, trẫm đã cách chức của thủ lĩnh Cấm Vệ Quân và xử theo quốc pháp. Những người liên quan đều chờ tiến hành nghiêm tra. Có tội phải phạt, có công tự nhiên cũng nên khen thưởng. Ngày đó người lập công ngoại trừ có Cấm Long Vệ của trẫm cùng rất nhiều võ tướng ở đây, thì còn có một cung nữ.” Hoàng thượng nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía Khang phi. Mọi người cũng theo nhìn sang. Khang phi vẫn trước sau như một, dáng vẻ mỹ lệ ngồi ở chỗ đó, đối mặt với ánh mắt của mọi người, không tránh né. Nhưng Dương Quỳnh không có phần định lực này. Nàng nhiều năm làm vệ sĩ, đều ở bên cạnh đại nhân vật, luôn luôn là một sự tồn tại tầm thường nhất. Chợt đột nhiên nàng ý thức được, hiện tại vào lúc này vai chính lại biến thành bản thân nàng, nhất thời cảm thấy áp lực gia tăng, cái trán cũng toát ra mồ hôi lạnh. Nguyên Hương đứng bên cạnh nàng, thấy vẻ mặt nàng không đúng, len lén chọc nàng một cái, “Ngươi thả lỏng một chút.” Dương Quỳnh khẽ gật đầu. Hai người các nàng mờ ám bị Khang phi phát giác, nàng hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với Dương Quỳnh, “Ngươi yên tâm, có bổn cung ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Dương Quỳnh nghe xong lời Khang phi nói, hít thở sâu vài lần, cuối cùng ổn định tâm tình. Ngẫm lại cũng không có gì, mình là đến được thưởng, cũng không phải bị phạt, làm sao phải khẩn trương như vậy? Hoàng thượng lúc này đã muốn nói tiếp, “Cung nữ Thanh Diệp của Cung Lung Hoa, liều chết hộ chủ, trọng thương không lùi, trước khi té xỉu vẫn anh dũng chiến đấu với thích khách, cho đến khi Cấm Long Vệ tới. Không chỉ cứu được Khang phi, cũng cứu được tính mạng của Cẩm phi. Sở dĩ Khang phi cùng Cẩm phi đều cảm niệm phần trung tâm này, cho nên đều hướng trẫm cầu ân điển. Khang phi cầu trẫm trừ bỏ cung tịch của Thanh Diệp, khôi phục thân phận dân thường của nàng, nhưng vẫn phải ở trong Cung Lung Hoa cống hiến sức mình. Cẩm phi cầu trẫm phong nàng chức vụ Lục Thượng.” Lúc này Hoàng thượng cất cao giọng nói: “Thanh Diệp tiến lên nghe phong.” Dương Quỳnh vội vàng đi tới, dựa theo quy củ quỳ rạp xuống phía trước ngự tọa, “Dân nữ Thanh Diệp tham kiến Ngô Hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hoàng thượng hỏi: “Thanh Diệp, trẫm cũng niệm tình ngươi trung tâm có công hộ chủ, ngươi vừa ý chức vụ Lục Thượng nào, trẫm liền thưởng ngươi chức đó cho ngươi.” Ân điển như vậy, gần như làm cho toàn bộ cung nữ thái giám ở đây nảy sinh lòng hâm mộ. Chức vụ Lục Thượng, phân công quản lí các thứ hạng công việc đồ vật trong Hoàng cung, quyền lợi không hề kém Phủ Nội Vụ, càng là so với Thải nữ, Bảo lâm bình thường mạnh hơn rất nhiều. Làm cung nữ, cơ bản đều lấy việc lên làm được Lục Thượng là một trong những mục tiêu cao nhất. Dương Quỳnh chỉ là một cung nữ thô sử nho nhỏ, từng bước một đi tới hôm nay bất quá cũng chỉ có mấy tháng, tốc độ thăng chức như thế, sao có thể không làm chúng cung nữ thái giám trông thấy mà thèm? Dương Quỳnh lại không cho là như vậy. Cũng may nàng từng nghe Yên Xảo nói qua chuyện Lục Thượng. Lục Thượng là chỉ phân quản ty ký (ghi chép), ty ngôn, ty bộ (sổ sách), thượng cung ty vi (màn trướng, túi thơm), quản ty tịch (thư tịch), ty nhạc (âm nhạc), ty tân (khách đến), thượng nghi ty tán (lễ nghi), chưởng ty bảo (bảo khố), ty y (quần áo), ty sức (đồ trang sức), thượng phục ty trận (phục trang chiến trận), quản ty thiện (bữa cơm), thượng thực ty dược (thuốc), quản ty thiết (thiết lập, bố trí), ty dư (xe, kiệu), ty uyển (vườn hoa), thượng tẩm ty đăng (đèn) cùng chưởng nữ công, quản ty chế (chế tạo), ty trân (vật báu), ty thải (lụa màu), thượng công ty kế (may đo). Mặt khác còn có chưởng tổng biết các quy cách trong cung, Cung Chính uốn nắn xử phạt. Gọi chung là “Lục Thượng Nghiêm.” Những chức quan đó đều do cung nữ đảm nhiệm, hơn nữa về sau tuổi già cũng không cần chuyển sang Cung Thái Nghi. Dương Quỳnh không có ý muốn đảm đương bất kì một chức vụ nào. Nàng vốn dĩ cũng không phải người của thời đại này, dù có hiểu biết thế nào thì cũng không thể thay đổi được tư tưởng nhận thức đã thâm căn cố đế. Nếu thân ở chức vị quan trọng, bao nhiêu con mắt sẽ nhìn chằm chằm, nhất định sẽ phạm lỗi. Mà Hoàng cung, là một nơi không thể phạm sai lầm. Một khi sủng ái, đó là vinh hoa phú quý, một khi thất sủng, đó là sinh tử hai đường. Nàng vô ý tranh vinh hoa phú quý, chỉ cầu an ổn qua ngày. Một nguyên nhân càng quan trọng hơn nữa là: Một khi làm Lục Thượng, mỗi ngày đều bề bộn công vụ, nàng làm sao còn thời gian bầu bạn với Khang phi? Thời gian của nàng đều là dành cho Khang phi, người khác sao có thể chiếm cứ? Cho nên, Dương Quỳnh nói: “Thưa Hoàng thượng, dân nữ ngu dốt, không có khả năng làm chức vụ Lục Thượng, khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Dân nữ cảm niệm Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.” Nói xong, quỳ phục xuống đất, đợi cho đến khi Hoàng thượng trả lời. Hoàng thượng không nghĩ tới Dương Quỳnh lại có thể cự tuyệt phong thưởng như thế, trong lúc nhất thời không nói gì. Mọi người vừa thấy tình thế không đúng, cũng đều ngừng thở, không dám lên tiếng. Khang phi ngồi tại chỗ, nhìn Dương Quỳnh quỳ gối trước ngự tọa, ánh sáng trong mắt chớp động. Lúc này ai cũng không biết trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì, ngay cả Dương Quỳnh cũng không biết giờ khắc này mình chọn lựa, lại để cho Khang phi ấn tượng như thế nào. Thật lâu sau, Hoàng thượng đột nhiên cười ha hả nói: “Được! Được lắm Thanh Diệp! Ngươi đã không muốn làm nữ quan, vậy ngươi nói, ngươi muốn phong thưởng cái gì, hôm nay trẫm cao hứng, chỉ cần ngươi nói, trẫm đều đáp ứng ngươi.” Mọi người sợ ngây người. Đây là tình huống gì? Hoàng thượng thế nào lại có thể coi trọng một cung nữ như vậy? Trong đầu Dương Quỳnh lập tức nghĩ tới: Cầu Hoàng thượng thả nàng cùng Khang phi hai người xuất cung. Có điều chính nàng cũng biết, yêu cầu này một khi nói ra, thì kết quả sẽ là vạn kiếp bất phục. “Hoàng thượng đối đãi với dân nữ ân sâu như biển, dân nữ khắc sâu trong phủ tạng. Dân nữ không cầu gì khác, chỉ hy vọng có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ở Cung Lung Hoa, vậy cũng đủ rồi.” Nếu như nói lúc trước Dương Quỳnh cự tuyệt chức quan Lục Thượng thì còn trong dự liệu của Hoàng thượng, như vậy lần này, Hoàng thượng quả thật thật không ngờ, một cung nữ bình thường, lại có thể cự tuyệt hấp dẫn lớn như vậy, thật sự quá hiếm thấy. Khó có được Hoàng thượng có hứng thú muốn thử xem bộ dạng của nàng rốt cuộc ra sao. “Thanh Diệp, ngươi ngẩng đầu lên.” Dương Quỳnh ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn xuống mặt đất. Đây là quy củ mà Thiên Linh dạy cho nàng. Cung nữ nhìn thẳng Hoàng thượng, là đại tội bất kính. Hoàng thượng thấy tướng mạo Dương Quỳnh cực kì bình thường, không hề có bất kì chỗ xuất chúng nào. Bất giác liền không có tâm tư nào khác. “Một khi đã như vậy, trẫm liền thỏa mãn tâm ý của ngươi. Thanh Diệp nghe phong.” “Dân nữ tại.” Dương Quỳnh vội vàng cúi đầu sát đất. “Dân nữ Thanh Diệp liều mạng hộ chủ, trẫm cảm động phần trung tâm này, đặc phong làm nữ quan tứ phẩm, vẫn ở tại Cung Lung Hoa hành tẩu. Ngoài ra ban thưởng vàng trăm lượng, gấm Tứ Xuyên mười xếp, lấy tư (tư chất) ngợi khen.” Dương Quỳnh cao giọng nói: Tạ Hoàng thượng long ân.” Hoàng thượng nói xong cũng không cho Dương Quỳnh đứng dậy, chỉ thấy hắn cười híp mắt nói: “Thanh Diệp, ngày ấy trẫm thấy ngươi võ công rất được, một ngươi dốc sức chiến đấu hơn nhiều thích khách mà vẫn có thể hộ được Khang phi cùng Cẩm phi chu toàn, đúng là hiếm có. Có điều trẫm cũng thấy ngươi dùng binh khí không hợp tay, do đó mới làm bản thân bị trọng thượng. Nếu Khang phi cùng Cẩm phi đều cầu ân điển cho ngươi, thì trẫm cũng nên cho ngươi thêm cái ân điển. Người đâu ----” Một gã thái giám lập tức nâng một cái khay từ phía sau đi tới. Trên khay đắp một tấm vải mỏng màu vàng sáng, nhìn không rõ đồ vật bên trong. Hoàng thượng tự mình vén tấm vải lên, mọi người duỗi thẳng cổ xem, chỉ thấy trong khay là một thanh đoản kiếm. Vỏ kiếm bằng da cá đen thui, một chút trang trí cũng không có. “Thanh kiếm Ánh Nguyệt này vừa ngắn lại hẹp, mặc dù là thượng cổ thần binh, nhưng bởi vì nhỏ, mà trong Hoàng cung không người nào có thể sử dụng. Trẫm tin tưởng ngươi có thể làm nó phát huy uy lực lớn nhất.” Dương Quỳnh bất chợt vừa nghe ba chữ “Kiếm Ánh Nguyệt” trong đầu liền trống rỗng. Đây chẳng phải là thanh kiếm Âu Dương Đình để nàng dùng thử trước đó sau? Hóa ra dụng ý chân chính của Hoàng thượng là ở chỗ này. Nàng là người tập võ, tự nhiên yêu quý bảo kiếm. Bởi vậy hưng phấn nói: “Dân nữ tái tạ Hoàng thượng long ân.”