Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 39
Tay Khang phi giật giật, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua mặt Dương Quỳnh. Dương Quỳnh ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu.
“Nương nương huân hương gì vậy?”
Âm thanh của Khang phi rất nhẹ nhàng, giống như dỗ hài tử ngủ, “Trong cung thường dùng hương Vân Hi. Bổn cung chỉ là bỏ thêm vài hương liệu khác.” Khang phi thu tay lại, đặt bên cạnh mũi, ngửi một chút, hỏi: “Ngươi thích?”
Dương Quỳnh gật đầu.
“Bổn cung nghĩ ngươi không thèm để ý những thứ này.” Tay Khang phi vừa mới thả xuống lại bị Dương Quỳnh nắm lấy đặt lên trán của mình. Khang phi bị động tác trẻ con của nàng chọc cười, “Càng ngày càng không quy củ.”
Dương Quỳnh không để ý, chơi đùa trong chốc lát, nàng hỏi: “Có phải nương nương có chuyện muốn nói cho ta biết?”
Khang phi hơi nâng cặp lông mày xinh đẹp, con ngươi chứa ý cười nói: “Làm sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Có một số việc ta còn nghĩ không rõ lắm.” Dương Quỳnh nói: “Có phải nương nương sớm đã chú ý tới Trần Chiêu nghi?”
Tay Khang phi đặt ở trên đầu Dương Quỳnh bỗng nhiên dừng một chút, “Quả nhiên ngươi vẫn đoán được.”
Dương Quỳnh nghe xong lời này, làm sao còn không hiểu? Vội vàng hỏi: “Ta không hiểu, tại sao Trần Chiêu nghi phải giết nương nương?”
Khang phi không đáp, lại hỏi: “Ngươi cũng biết nàng là Chiêu nghi, ngươi nói tại sao nàng phải giết bổn cung?”
Dương Quỳnh trong đầu từng chút thông suốt, cả kinh nói: “Chẳng lẽ nàng mơ ước vị trí của người?” Thấy Khang phi cười nhưng không nói, nàng lại hỏi: “Thế nhưng trong tứ phi, tại sao nàng lại chọn nương nương?”
Khang phi đứng lên, đi một vòng trong phòng, lúc này mới quay đầu lại nói: “Trần Chi Dao là người thông minh. Nhìn từ bên ngoài, thì lựa chọn bổn cung để ra tay là rất đúng.” Khang phi biết rõ Dương Quỳnh nhất định còn muốn hỏi nguyên nhân, vì vậy cũng không đợi nàng hỏi, nói thẳng, “Quý phi đứng đầu hàng tứ phi, cho dù chết, cũng nên là Chu tỷ tỷ, Thục phi hoặc bổn cung được tấn thăng. Nương gia (nhà mẹ đẻ của phụ nữ đã có chồng) của Chu tỷ tỷ là võ tướng. Phụ thân của nàng trong tay cầm ba mươi vạn đại quân trấn thủ biên ải, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng kị vài phần. Thục phi đã là người chết, nàng còn có thể chọn ai?”
“Thế nhưng nương nương cũng rất được Hoàng thượng sủng ái?” Dương Quỳnh không hiểu, Trần Chiêu nghi sao dám dùng sủng phi khai đao?
“Sủng ái?” Khóe miệng Khang phi hơi gợi lên một tia cười lạnh, “Sủng ái của Hoàng thượng là cho người sống. Nương gia của bổn cung mặc dù là danh môn vọng tộc, nhưng đều là quan văn. Từ khi phụ thân trí sĩ (về hưu) hồi hương, trong triều chỉ còn đại ca một thân một mình chống đỡ. Tuy rằng Thẩm gia thi lễ gia truyền, luôn không coi trọng những thứ này, nhưng lại làm người ngoài cảm thấy, đây chính là điềm báo của đại hạ tương khuynh (thế cuộc tan vỡ).” Khang phi nói tới đây liền thở dài, tiếp tục nói, “Nếu không, tiểu nhân vật không đủ tư cách như vậy, dựa vào cái gì dám động tay chân với bổn cung? Đại khái Trần Chi Dao nghĩ rằng, bổn cung bên người không còn ai có thể dùng, nàng có thể nhân cơ hội.”
Dương Quỳnh nghe xong lập tức nghĩ đến Sở Tu nghi lúc trước hãm hại Khang phi bị chế trụ ở Lâm Phương các, độc hại Trì ma ma. Khang phi vốn dĩ dự định đợi Sở Tu nghi sinh hạ hài tử xong mới động thủ báo thù, kết quả một cuộc hành thích đã lấy mạng Sở Tu nghi, về sau Khang phi cũng không đề cập đến người này.
“Nếu như nương nương biết rõ chân tướng đằng sau, vì sao không thỉnh Hoàng thượng tra rõ đến cùng, bắt Trần Chiêu nghi?” Dương Quỳnh hơi chuyển động nửa thân người, nói chuyện vậy mới cảm thấy có sức lực.
“Phía sau chuyện này như thế nào, Hoàng thượng sao lại không biết? Thánh tâm không thể suy đoán, nếu không sẽ chọc đến họa sát thân. Hoàng thượng dùng Mai Tu dung để kết án, chính là không muốn đem chân tướng lật lên trên mặt bàn. Nếu bổn cung không buông bỏ, chẳng phải là không biết điều? Đó là chuyện mà kẻ ngu xuẩn mới làm. Huống chi, bổn cung cũng không chứng cớ để vạch trần Trần Chiêu nghi, hành động thiếu suy nghĩ, sẽ chỉ đánh rắn động cỏ.” Dương Quỳnh dưỡng thương gần hai tháng, Khang phi cũng không nhàn rỗi. Nàng đã sớm nhìn rõ ràng thế cuộc Hậu cung, đối với quan hệ lợi và hại trong đó so với Dương Quỳnh càng thêm hiểu thấu đáo. Nàng bất động, chẳng qua là vì thời cơ chưa đến mà thôi.
Dương Quỳnh nghe xong lời này liền cảm thấy trong lòng bị nghẹn không có chỗ xả, “Chẳng lẽ nương nương cứ nhẫn nhịn như vậy?” Nghĩ đến những mưu toan lúc trước phải chịu, có lần nào là Khang phi không nhịn xuống? Nàng liền cảm thấy vô cùng uất ức. Dương Quỳnh từ trước tới nay cũng không phải người thích gây sự, nhưng cũng không để người khác bắt nạt mà không xuất đầu lộ diện.
Khang phi thấy bộ dạng Dương Quỳnh, lập tức cảm thấy cực kỳ giống một tiểu cẩu tức giận. Loại liên tưởng này lại làm tâm tình Khang phi phi thường tốt. Nàng đi tới, trực tiếp ngồi xuống giường Dương Quỳnh, đưa tay vuốt đầu Dương Quỳnh, làm cho mái tóc Dương Quỳnh vốn như ổ gà càng thêm hỗn độn, “Thanh Diệp, ngươi phải nhớ kỹ, ở trong Hoàng cung, ngươi muốn phản kháng cũng được, muốn báo thù cũng được, nhưng trực tiếp đối mặt xung đột cùng đối phương là phương pháp ngu xuẩn nhất. Bao nhiêu người ngồi chờ thành ngư ông đắc lợi. Bao nhiều người chờ tới khi chúng ta lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt hại) sẽ đâm một đao. Ngày tháng trong cung rất dài, rất nhàm chán, cho nên có tính toán gì, cũng phải từ từ tính.”
Lời nói của Khang phi mang theo mê hoặc, ôn nhu gõ vào trái tim Dương Quỳnh. Nàng giống như mê muội nhìn dung mao xinh đẹp của Khang phi, ngay cả nháy mắt cũng không nỡ. Lúc đầu Khang phi không nghĩ nhiều, nhưng thời gian dài nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Dương Quỳnh, thì tất nhiên không thể tự tại. Tim cũng khó tránh khỏi đập “Thình thịch thình thịch“. Nàng quay lưng tránh ánh mắt Dương Quỳnh, đồng thời giận chính mình. Tại sao ngay cả cái nhìn của một cung nữ cũng không chịu nổi? Mình khi nào thì vô dụng như vậy?
Dương Quỳnh ở sau lưng Khang phi có chút xấu hổ. Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy, chính mình không khống chế được ánh mắt của mình. Khang phi giống như một thỏi nam châm, hấp dẫn ánh mắt của nàng. Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, hai người đều tự xấu hổ, nhất thời không ai nói gì.
Dương Quỳnh không cam lòng đối diện với lưng Khang phi, tuy rằng lưng nàng cũng rất đẹp. Vì vậy giả bộ bệnh tình nặng thêm, không ngừng ho khan. Quả nhiên, Khang phi lập tức quay người lại, ân cần hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Thế nào lại đột nhiên ho khan?”
Dương Quỳnh đáng thương nói: “Nương nương, người không để ý đến ta.”
“Ngươi...” Khang phi thấy ánh mắt thực hiện được quỷ kế của Dương Quỳnh, vừa thẹn vừa giận nói: “Thật sự là không quy củ!” Dứt lời liền đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.
“A!” Câu sau Dương Quỳnh còn không nói ra miệng, thân ảnh Khang phi đã biến mất ở cửa. “Á, thật sự là không đùa nổi.” Căn bản Dương Quỳnh không ý thức được, dàm cùng sủng phi của Hoàng thượng nói giỡn, chỉ có thể là một mình Hoàng thượng.
Thời gian Dương Quỳnh cùng Khang phi ở trong phòng nói chuyện không tính là ngắn, bởi vì Khang phi giao phó, nên ở cửa ra vào có người đặc biệt trông coi, vì vậy Thiên Linh cũng không thể trở về. Thiên Linh hết việc bận, nhìn sắc trời, thời gian các cung nữ ăn điểm tâm cũng đã qua, nàng cố ý xin Lưu công công của phòng bếp giữ lại một ít đồ ăn, để trên lò nướng trong phòng bếp nhỏ, sợ lát nữa Dương Quỳnh ăn sẽ bị lạnh. Bận việc xong, nàng liền ở bên ngoài đi dạo, rốt cuộc cũng thấy Khang phi đi ra, nhưng lại thấy sắc mặt Khang phi không tốt, tựa hồ đang tức giận. Thiên Linh bất giác thay Dương Quỳnh lo lắng. Vạn nhất chọc giận nương nương, lại phạt quỳ hay gì đó, tuy rằng đầu gối Dương Quỳnh lần trước bị thương đã được trị tốt lắm, nhưng khó bảo toàn sẽ không bị ảnh hưởng, tóm lại là không thể lại bị phạt quỳ.
Khang phi đi rồi, Dương Quỳnh chống đỡ thân thể đứng lên, cảm giác so với hôm qua thoải mái hơn nhiều. Có điều vẫn có chút đứng không vững, bước đi không được như ngày thường. Nàng đến cạnh bàn, rót một chén trà, còn chưa uống vào miệng, liền thấy Thiên Linh mang theo hộp đựng cơm trở lại.
Dương Quỳnh ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng lập tức kêu rột rột, “Thiên Linh tốt của ta, người đúng là tri kỉ. Ta sắp đói chết rồi, còn không, phải uống nước lót dạ đây.”
Thiên Linh liếc nàng một cái nói: “Miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru. May thay ngươi là cô nương gia, nếu như là nam tử, còn không phải là bị xung quanh trêu thành đăng đồ tử.”
Dương Quỳnh uống được nửa chén trà, suýt nữa phun ra, vội vàng nuốt xuống nói: “Khoa trương khen ngươi liền biến thành đăng đồ tử? Ngươi nhìn thấy đăng đố tử là bộ dạng gì rồi sao?”
“Làm sao chưa thấy? Giống như ngươi chứ sao.” Yên Xảo tiếp lời, đẩy cửa bước vào.
Thiên Linh thấy có người đến giúp, lại càng đắc ý.
Dương Quỳnh thấy địch nhiều ta ít, quả quyết từ bỏ chiến đấu, nói sang chuyện khác: “Yên Xảo, gần đây ngươi bận gì vậy? Vài ngày không thấy ngươi tới đây.”
Yên Xảo cao ngạo nâng cằm nhỏ, liếc mắt nhìn Dương Quỳnh, sau nửa ngày mới nói: “Được rồi, ngươi đã cứu mạng ta, lại khiêm tốn hỏi ta như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Dương Quỳnh khóe mắt giật giật, thế này là thế nào?
“Nương nương để cho ta đi thăm dò tình hình của mấy vị Tiệp dư vừa mới tấn phong, còn có tân Bảo lâm, Thái nữ tấn phong lên mỹ nhân cùng tài tử.”
Dương Quỳnh vừa ăn cơm vừa nói: “Nhìn bộ dạng ngươi thoải mái như vậy, nhất định là có phát hiện.”
“Đó là đương nhiên.” Yên Xảo đắc ý tiếp tục nâng cằm, “ Yên Xảo ta là ai? Trong cung này, đừng nói các chủ tử, mà ngay cả cung nữ thái giám ta cũng có thể nhận ra hơn phân nửa. Nghe ngóng chuyện này, là dễ như trở bàn tay.”
“Đừng khoác lác, nói một chút xem.” Dương Quỳnh cố ý khích nàng.
Yên Xảo đoạt một cái bánh bao của Dương Quỳnh, “Ngươi dùng phép khích tướng? Ta mới không mắc mưu.” Nói xong, ngậm bánh bao chạy ra cửa.
Thiên Linh cười nói: “Ngươi đừng xem thường nàng. Từ nhỏ nàng đã ở trên đường ăn xin, người nào cũng ứng phó được. Một chút đạo hạnh đó của ngươi, ở trước mặt nàng vẫn là bỏ bớt đi.”
“Làm sao người biết? Yên Xảo ăn xin, vậy trước khi vào cung ngươi làm gì?” Dương Quỳnh đột nhiên phát hiện, nàng đối với mấy người bên cạnh mình hoàn toàn không biết gì.
“Mệt ngươi lúc này mới nhớ tới hỏi. Người khác đều là vừa thấy mặt trước hỏi thăm thân, ngươi ngược lại, cái gì cũng không nói.” Thiên Linh không nể tình nói.
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Xuất thân của mình ta còn không giải thích được, dĩ nhiên là không nghĩ tới hỏi các ngươi. Cái này có gì kì quái?
“Nhà của ta đều làm nghề nông. Bởi vì nghèo, trong nhà lại nhiều hài tử, gặp phải hơn một năm đại hạn, người trong nhà đều nhanh chết đói. Cha mẹ đem ta bán cho một phường thêu học nghề. Công phu thêu của ta cũng là học ở chỗ đó.”
“Vậy tại sao ngươi lại vào cung?”
Thiên Linh nói: “Về sau lão bản của phường thêu đắc tội với nhà quyền quý, bị buộc tội bất kính, cả nhà bị định tội. Ta tuy là học nghề, nhưng cũng bị liên lụy, bắt vào cung. Cũng may ta cùng lão bản không có quan hệ huyết thống, nên không cần đi Hoán y cục làm lao công.”
Dương Quỳnh không nghĩ tới, thân thế của Thiên Linh lại đau khổ như vậy, hơn nữa cũng rất giống mình. Cảm giác đối với Thiên Linh không khỏi tăng thêm vài phần thân cận.
“Khi ta ở phường thêu, mỗi ngày lúc trời chưa sáng liền dậy sớm quét sân, cùng bên ngoài cửa lớn. Khi đó Yên Xảo thường xuyên ở dưới cổng của phường thêu qua đêm. Sau đó ta hỏi nàng, tại sao đều ở cửa phường thêu qua đêm? Nàng nói chỉ có ta sáng sớm quét sân mới không đuổi nàng.” Thiên Linh cười có chút chua xót.
“Hóa ra thân thế của các ngươi đều đáng thương như vậy.” Dương Quỳnh gặm bánh bao, cảm thán nói.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
42 chương
121 chương
117 chương
117 chương
144 chương
407 chương
79 chương