(*) Lông mày tám màu: truy ề n thuy ết lông mày có tám màu là hi ện tư ợng l ạ , cũng là có tư ớng đ ế vương. ___ "Ngươi dám đả thương bổn cung?" ___ Chương thứ một trăm sáu mươi bảy: Xông vào "Thanh Diệp! Bọn họ..." Dương Quỳnh nói, "Ta nghe thấy hết rồi." Nàng nói với thị vệ động thủ, "Nếu lúc trước ngươi có rất nhiều lý do thoái thác còn có thể miễn cưỡng bỏ qua, nhưng ý đồ sát hại cung nữ thiếp thân của Hoàng hậu, tâm tư của ngươi, đã rõ rành rành rồi." Thị vệ cắn răng nói, "Nếu ngươi đã phát hiện, thì ngươi nhất định phải chết." Vài tên thị vệ khác cũng nhao nhao rút kiếm ra, bao vây xung quanh. Lại một người nữa xuất hiện, là Nguyên Hương. Dương Quỳnh giao Thái Quyên ở sau lưng cho Nguyên Hương, nói: "Về Cung Phượng Từ!" Nguyên Hương gật đầu, dẫn theo Thái Quyên chạy về phía Cung Phượng Từ. Có hai thị vệ dự định đuổi theo Nguyên Hương và Thái Quyên, Dương Quỳnh giơ kiếm ngăn cản, "Thắng ta rồi hẵng nói!" Năm tên thị vệ tới tấp rút kiếm dài ra, vây đánh Dương Quỳnh. Võ công của Dương Quỳnh được Âu Dương Đình dốc lòng chỉ dạy, cộng với hơn nửa năm khổ luyện đã xưa không bằng nay. Bản thân nàng xuất thân từ quân ngũ, khi động thủ không mang theo sự căng thăng và kiêu ngạo của người am hiểu kiểm thuật, hoàn toán lấy mục đích là đánh bại đối thủ, cho nên góc độ xuất kiếm cực kì xảo quyệt. Mấy tên thị vệ lần đầu tiên thấy người dùng kiếm như vậy, vô cùng không thích ứng, chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã đều đổ máu. Kiếm Ánh Nguyệt của Dương Quỳnh ánh quang rọi đất, xuất thủ không chút lưu tình, mặc dù đối phương đã bị thương, nhưng mũi kiếm của nàng cũng không lệch phân nào nhắm thẳng vào chỗ trí mạng của đối phương. Hơn năm mươi chiêu, bốn thi thể nằm trên đất. Kiếm Ánh Nguyệt đặt trên cổ của thị vệ duy nhất còn sống, lưỡi kiếm lạnh lẽo cắt vào da thịt của đối phương. "Ngươi tốt nhất không nên động tâm tư gì khác. Ta là nữ nhân, tay của ta không được vững cho lắm, vạn nhất lỡ tay giết ngươi thì cũng không tốt." Dương Quỳnh khẽ nở nụ cười. Tên thị vệ kia lúc này cũng không kịp đau đớn, khàn giọng nói, "Ngươi... Ngươi muốn gì?" "Ai phái các ngươi tới?" Thị vệ nói, "Là Chỉ huy sứ Vạn đại nhân." "Có mục đích gì?" "Canh giữ Cung Lung Hoa, không được để Khang phi nương nương ra ngoài." Thị vệ vừa dứt lời, cảm giác trên cổ đau nhói, lưỡi kiếm lại cứa thêm một chút. Dương Quỳnh lạnh lùng nói, "Ta muốn nghe sự thật." Thị vệ ngay cả hô hấp cũng sắp dừng lại, dùng khóe mắt liếc nhìn tay cầm kiếm của Dương Quỳnh. Tay Dương Quỳnh vô cùng vững, vững đến nỗi hắn dám khẳng định rằng Dương Quỳnh tuyệt đối đã giết rất nhiều người. Thị vệ càng nghĩ càng thấy sợ, lời nói cũng không qua đại não liền liền bật ra, "Bọn ta phụng mệnh nửa đêm xông vào Cung Lung Hoa giết người." "Giết ai?" "Tất cả... Tất cả mọi người." Dương Quỳnh đổi cách nghĩ, hỏi: "Trịnh Quý phi ở Cung Hưng Hòa có phải cũng do các ngươi giết không?" "Chuyện này... Ta không biết." Thị vệ sợ kiếm của Dương Quỳnh lại cắt sâu hơn, vậy thì thật sự không còn cách xoay chuyển nữa, vội vàng nói, "Ta thật sự không biết. Hơn nửa năm trước Vạn đại nhân đến tìm chúng ta, huấn luyện thêm nửa năm, mấy hôm nay mới được dẫn vào thay thế thị vệ trong cung." "Các ngươi còn bao nhiêu người, sắp xếp ở những đâu?" Dương Quỳnh vừa nghe đã thấy được nơi đây ẩn giấu một âm mưu to lớn. Thị vệ nói, "Một nhóm theo Vạn đại nhân, còn một nhóm ở phụ cận Cung Hồng Huy. Vạn đại nhân nói, chỉ cần khống chế được Khang phi và Cẩm phi là có thể khống chế được cục diện Hoàng cung." Dương Quỳnh nhướng mày hỏi, "Tại sao không đến Cung Phượng Từ?" "Không biết. Ta chỉ là một tay sai giang hồ. Nếu có bản lĩnh lớn thì ai nguyện tới đây kiếm cơm?" Trên cổ thị vệ chảy không ít máu, đầu óc có chút choáng váng. Dương Quỳnh thấy cũng không hỏi được cái gì hữu dụng nữa, giơ chuôi kiếm lên trực tiếp đánh ngất thị vệ. Nàng đi tới cửa Cung Lung Hoa, vung kiếm chặt đứt khóa cửa. Kiếm Ánh Nguyệt không hổ là thượng cổ thần binh, khóa lớn như vậy cũng vang lên tiếng vỡ vụn rồi rơi xuống đất. Khang phi từ trong cửa đi ra, hỏi: "Ngươi không sao chứ?" Dương Quỳnh cười lắc đầu. "Thời buổi rối loạn, bổn cung cho rằng bị cấm túc là đủ để Trịnh Quý phi xuất thủ, không ngờ Trịnh gia dĩ nhiên lại hành động quyết tuyệt như vậy, bổn cung thành ra mua dây buộc mình rồi." Khang phi cười khổ. "Nương nương, chúng ta làm gì bây giờ?" Như Quyên theo phía sau đi tới, thấy thi thể trên mặt đất, sợ tới mức giọng nói có chút run run. Khang phi nói, "Bổn cung phải đi gặp Hoàng thượng. Như Quyên, ngươi ở lại Cung Lung Hoa. Bổn cung đi rồi, ngươi và Tố Tranh phụ trách quản lý người trong cung, phải đóng chặt cửa cung, không phải bổn cung hoặc Thanh Diệp, Nguyên Hương thì tuyệt đối không được mở cửa." Như Quyên lo lắng cho Khang phi, cũng lo lắng cho Nguyên Hương, thế nhưng nàng biết, tình hình hiện giờ dù mình có đi cùng thì cũng không giúp được gì, vì vậy gật đầu, "Nương nương yên tâm, nô tì nhất định sẽ bảo vệ tốt Cung Lung Hoa." Khang phi cầm tay nàng vỗ vỗ, sau đó cùng Dương Quỳnh đi đến trước ngự thư phòng. Lại nói Nguyên Hương, suốt dọc đường bảo vệ Thái Quyên trở lại Cung Phượng Từ. Xung quanh cũng có thị vệ thế nhưng không ai tiến lên gây khó dễ cho hai người. Thái Quyên thấy Nguyên Hương đề phòng cảnh giác, thấp giọng nói, "Ngươi yên tâm, thị vệ của Cung Phượng Từ đều là người do nương gia của Hoàng hậu nương nương chọn lựa, một lòng trung tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề." Nguyên Hương gật đầu, lúc này cũng không rảnh để nghĩ nhiều, liền theo Thái Quyên vào Cung Phượng Từ. Hoàng hậu và Doãn Cung chính đều đang ở tẩm điện, nghe Thái Quyên thuật lại xong hai người đều ý thức được sự tình càng nghiêm trọng hơn so với dự liệu. Nguyên Hương nói, "Hoàng hậu nương nương, nô tì phụng mệnh Khang phi nương nương tới truyền lời, Khang phi nương nương nói, hiện giờ nàng sẽ đến ngự thư phòng gặp mặt Hoàng thượng, nói rõ chuyện thị vệ trong cung, Hoàng hậu nương nương cứ an tâm tĩnh dưỡng, nàng sẽ có biện pháp gặp được Hoàng thượng." Hoàng hậu nằm trên giường, muốn làm gì cũng đều hữu tâm vô lực. Nàng nói với Thái Quyên, "Lấy phượng ấn của bổn cung đến đây." Thái Quyên theo lời lấy phượng ấn đến, Hoàng hậu ý bảo nàng giao phượng ấn cho Nguyên Hương. "Thân mình bổn cung không khỏe, hiện giờ trong cung nguy cấp, có thể giúp được Khang phi, cũng chỉ có cái này. Nguyên Hương, truyền ý chỉ của bổn cung, từ hôm nay trở đi, Khang phi tạm thời thay mặt bổn cung giữ gìn phượng ấn, đảm đương chức vị quản lý Hậu cung cho đến khi bổn cung khỏe hẳn." Sắc mặt Hoàng hậu không tốt, nhưng ánh mắt lại vẫn rất sắc bén. Nguyên Hương vội vàng quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ lên qua đầu, tiếp nhận phượng ấn, "Nô tì thay mặt Khang phi nương nương tạ ơn Hoàng hậu nương nương tín nhiệm." Hoàng hậu ý bảo Thái Quyên nâng Nguyên Hương dậy, nói: "Đi đi." Nguyên Hương đứng dậy, bước nhanh khỏi Cung Phượng Từ. Doãn Cung chính thở dài, "Nương nương thật sự là có phong thái tốt." Hoàng hậu cười khổ nói, "Đối với Khang phi, cho tới bây giờ bổn cung đều tin tưởng nàng. Nữ nhi Thẩm gia, chắc chắn sẽ không phản bội triều đình." Bởi vì là người của Thẩm gia, cho nên Hoàng hậu không thể thành bạn với Khang phi, cũng bởi vì là người của Thẩm gia, cho nên Hoàng hậu tin tưởng Khang phi. Chính vì loại vừa mâu thuẫn lại vừa tín nhiệm này mới tạo thành cục diện chín năm của Hậu cung. Khang phi luôn ở phía sau ủng hộ La Tiêu Nữ là bởi vì chỉ có La Tiêu Nữ mới có thể khoan dung được với một sủng phi như nàng. Khang phi đi một mạch tới ngự thư phòng. Trên đường đi dĩ nhiên không gặp một cung nữ hoặc thái giám nào, sợ là các cung cũng đều bị giới nghiêm rồi, còn chưa tới ngự thư phòng, liền gặp phải một đội thị vệ. "Khang phi to gan, Hoàng thượng phạt ngươi cấm túc, ngươi cư nhiên lại ra khỏi Cung Lung Hoa! Hoàng thượng hạ chỉ phải bắt ngươi lại." Thị vệ đi đầu lớn tiếng nói. Dương Quỳnh nắm chặt kiếm Ánh Nguyệt trong tay, còn chưa ra khỏi vỏ thì đã bị Khang phi ngăn lại. "Nếu như bổn cung nhớ không nhầm thì ngươi là người của Chu gia quân đúng không?" Khang phi tiến lên một bước, lạnh lùng nói. Thị vệ đi đầu hơi sủng sốt, "Đúng là vi thần." "Xuất thân từ Chu gia quân đều là những nam nhi tinh trung báo quốc, từ lúc nào lại biến thành đồng lõa mưu đồ soán vị tiền triều rồi?" Khang phi cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt là vạn phần khinh thường. Thị vệ nghe xong, mờ mịt nói, "Khang phi nương nương sao lại nói như vậy? Vi thần chỉ phụng chỉ bắt người, sao lại có thể là mưu đồ soán vị?" Khang phi nói: "Toàn bộ Hậu cung đều bị một nhóm thị vệ không rõ lai lịch khống chế, Doãn Cung chính muốn bẩm báo với Hoàng thượng thì bị ngăn cản, Hoàng hậu hạ ý chỉ để bổn cung xuất cung, Thái Quyên đến truyền chỉ thì suýt nữa bị thị vệ giết chết, đây không phải là mưu đồ soán vị thì là gì? Hoàng thượng hạ thánh chỉ đương nhiên phải tuân thủ, thế nhưng Hoàng thượng liệu có biết Hậu cung đã tràn ngập nguy cơ rồi không?" Thị vệ nghe Khang phi nói xong, nói: "Chuyện này... Sao vi thần biết là Khang phi nương nương đang nói thật?" Dương Quỳnh vẫn đứng nghe ở một bên, lúc này nhớ ra cái gì đó, lấy một thẻ bài gỗ từ trong túi ra đưa cho thị vệ kia xem, "Ngươi có biết đây là cái gì không?" Thị vệ vừa nhìn thấy liền giật mình, "Lệnh bài của Chu gia quân? Sao ngươi có được?" Vừa nói vừa đưa tay muốn đoạt lấy. Dương Quỳnh nhanh tay nhanh mắt, thu lại tấm thẻ bài vào lòng bàn tay, "Là lúc trước ta cứu Cẩm phi nương nương, nương nương thưởng cho ta." "Cẩm phi nương nương..." Thị vệ nói, "Nếu đã có lệnh bài của Chu gia quân, vi thần đương nhiên phải tuân lệnh." Ý nói muốn cùng Khang phi đến ngự thư phòng. Khang phi lại hỏi, "Ngươi tên gì?" Thị vệ ôm quyền nói, "Vi thần là Lý Đức Sinh." Khang phi nói, "Lý Đức Sinh, bây người ngươi dẫn người đến Cung Hồng Huy bảo vệ Cẩm phi. Bổn cung sợ nàng gặp nguy hiểm." Lý Đức Sinh nghe nói Cẩm phi có thể sẽ xảy ra chuyện, đương nhiên cũng không quản những chuyện khác nữa. Hắn xuất thân từ Chu gia quân, nếu không bảo vệ được Cẩm phi, thì cho dù có chết vạn lần cũng không còn mặt mũi nào đến gặp Chu lão tướng quân nữa. "Vi thần tuân mệnh." Lý Đức Sinh dẫn đội thị vệ của mình đi về phía Cung Hồng Huy. Khang phi và Dương Quỳnh đến trước ngự thư phòng, có thị vệ ngăn không cho nàng vào. Khang phi lạnh lùng nói, "Các ngươi là ai, ngay cả bổn cung cũng dám ngăn cản?" Thị vệ nói, "Khang phi nương nương thứ tội, Hoàng thượng đang bàn việc quốc sự, tạm thời sẽ không gặp ai." "Quốc sự?" Khang phi cười lạnh, "Hoàng thượng nếu còn bàn việc nữa thì Hậu cung này sẽ thành thiên hạ của Trịnh gia rồi." Nói xong liền muốn xông vào. Thị vệ vẫn như trước ngăn cản, Khang phi nói, "Ngươi dám đả thương bổn cung?" Thị vệ nói, "Vi thần không dám." "Vậy thì tránh ra!" Thị vệ vẫn không lui ra. Lúc này, một người đi tới từ bên cạnh, đẩy thị vệ ra nói, "Uy phong của Khang phi nương nương lớn thật. Người thân mang tội, lại vẫn chí khí hùng hồn như vậy, không sợ Hoàng thượng sẽ trị người tội kháng chỉ sao?" Khang phi khẽ híp mắt, quan sát toàn bộ người ở đây. Mặt trắng nõn, lông mày tám màu(*), mắt sáng như sao, nhưng diện mạo cũng chỉ bình thường, "Vạn Chỉ huy sứ?"