___ "Mấy ngày nay các ngươi cũng cực khổ rồi, theo bổn cung lo lắng sợ hãi." ___ Chương thứ một trăm bốn mươi bảy: Vạch trần "Khang phi to gan, phạm phải đại tội mà vẫn mưu đồ ngụy biện! Ngươi nghĩ trẫm không biết sao? Ngươi với Thanh Diệp thường xuyên cùng nhau ở tẩm cung, tuy rằng các ngươi là nữ tử, nhưng cũng không được vượt quá lễ nghi như vậy, chỉ sợ là trong chuyện này có vài việc không thể để người khác biết được đi?!" Hoàng thượng nhìn Khang phi vẫn không biết hối cải, trong lòng không khỏi tức giận. Khang phi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt đong đầy sự giận dữ của Hoàng thượng, "Hoàng thượng, nếu trong cung không có nhiều người muốn đưa thần thiếp vào chỗ chết như vậy, thì thần thiếp cần gì phải để cho Thanh Diệp khắc khắc bảo hộ?" Ánh mắt của Hoàng thượng dừng lại, tức giận giảm ba phần. Khang phi phải chịu đựng các cung đố kị, thủ đoạn mưu hại nàng liên tiếp xuất hiện, ngoài sáng không được thì tới trong tối. Chỉ trong vòng một năm mà Khang phi trúng độc hai ba lần, còn có một lần suýt chút bỏ mạng. Không nói đâu xa, nói ngay chuyện Tôn Bảo lâm mưu hại Khang phi, suýt chút nữa đã lấy được mạng của Khang phi, nhưng hắn lại vẫn đè xuống chuyện này, chậm chạp chưa chịu kết án. Những chuyện này dù có xử trí bao nhiêu lần cũng đều không công bằng hợp lý với Khang phi. Thế nhưng Khang phi chưa bao giờ ầm ĩ náo loạn, ngay cả là thiên đại ủy khuất cũng đều tự mình nhẫn nại. Nghĩ tới đây, khí thế của Hoàng thượng liền yếu đi vài phần. "Ngươi cho Thanh Diệp ngủ lại tẩm cung chỉ là vì để bảo vệ ngươi?" Hai mắt Khang phi sáng quắc, không chịu tỏ ra yếu kém một chút nào. "Hoàng thượng có thể hỏi như vậy, đương nhiên là trong lòng có nghi ngờ. Vậy thì dù thần thiếp có giải thích như thế nào, trong mắt Hoàng thượng cũng đều là ngụy biện. Thanh giả tự thanh, nếu Hoàng thượng không tin, thần thiếp giải thích cũng vô dụng." Câu kế tiếp Hoàng thượng không nói ra lời. Lúc đầu Khang phi tới, là hắn muốn tức giận chuyện của Khang phi và Thanh Diệp, nhưng bây giờ Khang phi lại tỏ vẻ, "Lười nói với ngươi", thật sự khiến cho Hoàng thượng cảm giác mình đuối lý. Người chính là như vậy. Nếu như Khang phi tận lực giải thích mình thanh bạch vô tội, thì có lẽ Hoàng thượng sẽ càng tin tưởng quan hệ của Dương Quỳnh và nàng. Thế nhưng hiện tại một câu giải thích Khang phi cũng không chịu nói, nên tự Hoàng thượng cũng cảm thấy ăn dấm chua này vào không có một chút sức lực nào. Hơn nữa nhìn biểu hiện qua nhiều năm của Khang phi, một nữ tử thông minh như vậy, một nữ tử có thể khiến cho Hoàng thượng có thể tin tưởng nhiều năm, sao có thể trong mấy ngày ngắn ngủi trở thành một người không có sức nhẫn nại như vậy được? Hoàng thượng cũng không hồ đồ, nghĩ tới đây, trong lòng liền chấn động. Khang phi nói hắn võ đoán (đ ộ c đoán) xử án, dường như cũng không sai. Chuyện trong nội cung luôn do Hoàng hậu phụ trách, hoặc là giao cho Cục Cung Chính xử lý, lần này mình chỉ dựa vào sự tức giận liền muốn giết chết Dương Quỳnh, bây giờ ngẫm lại, đúng là rất bất thường. Chẳng qua... Bất luận mình có bất thường hay không, Hoàng thượng cũng không thể nhận sai. Nếu sai rồi, vậy cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Thánh chỉ đã hạ, thì sẽ không sửa đổi. Bất luận thế nào, Khang phi vẫn là ngang nhiên kháng chỉ, là phạm phải đại tội. "Khang phi, ngươi công khai kháng chỉ, có gì muốn nói không?" Khang phi nghe giọng của Hoàng thượng liền biết cơn giận của hắn đã tiêu tan hơn phân nửa, lập tức cũng không cứng rắn nữa, ánh mắt như nước, lay động lòng người, "Hoàng thượng, người còn nhớ khi thần thiếp múa thiên sí vũ, người thưởng cho thần thiếp một ân điển không?" Hoàng thượng hơi hồi tưởng lại, nhớ ra, đương nhiên hắn muốn ban thưởng cho Khang phi, nhưng muốn thưởng lại không thể thưởng, cho nên Khang phi xin một ân điển, "Trẫm nhớ rõ. Trẫm đã đồng ý cho ngươi một ân điển." Khang phi nói, "Vậy thần thiếp xin dùng ân điển này đổi lấy một mạng cho Thanh Diệp." "Chuyện này... Thanh Diệp bị nghi giết người." Hoàng thượng khó xử nói. "Hoàng thượng, không phải thần thiếp muốn người thả Thanh Diệp, mà thần thiếp chỉ xin trước khi Cục Cung Chính điều ra rõ chân tướng, thì đừng giết nàng. Nếu như cuối cùng điều tra rõ ràng đúng là Thanh Diệp giết người, thần thiếp sẽ không một câu oán hận." Trong lời nói mềm yếu của Khang phi mang theo một chút kiên trì. Hoàng thượng suy nghĩ một lúc, cảm thấy làm như vậy cũng không phải là không thích hợp, như vậy cũng có thể khiến cho mọi người trong Hậu cung an tâm, liền gật đầu nói, "Được, đã như vậy thì trẫm đồng ý với ngươi." Khang phi cũng không biểu hiện quá vui mừng, chỉ thản nhiên gật đầu, "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng." Tuy rằng Hoàng thượng miễn tội chết cho Dương Quỳnh, nhưng Khang phi công khai kháng chỉ là không thể nào. Chẳng qua hiện nay Thánh chỉ đã thay đổi, Khang phi kháng chỉ là có thể chấp nhận được. Nhưng nghĩ tới đây, Hoàng thượng cũng cảm thấy cụt hứng, thuận miệng phạt Khang phi chép Kinh Phật trăm lần. Khang phi tất nhiên không dị nghị, tạ ân sau đó cáo từ. Nhìn lưng áo trắng như tuyết của Khang phi, Hoàng thượng cười khổ, có một nữ tử nhanh trí như vậy, đương đại nào còn có người thứ hai? Thời điểm Khang phi trở về Cung Lung Hoa, tin tức truyền đến, Hoàng thượng lại hạ một Thánh chỉ nữa, đưa vụ án của Dương Quỳnh quay lại Cục Cung Chính tiếp tục thẩm tra. Như Quyên kích động đến mức sắp khóc. Nguyên Hương cũng bị gọi về, nói với Khang phi, "Thanh Diệp nhờ nô tì chuyển lời cho nương nương, lần này có thể sống, tất nhiên là nhờ nương nương ra sức bảo vệ, nhưng cũng phải cảm tạ Doãn Cung chính kéo dài thời gian." Khang phi gật đầu, "Doãn Cung chính, người này vẫn còn chút lòng chính nghĩa, ở trong cung là rất hiếm thấy. Ân tình của nàng, bổn cung sẽ nhớ kỹ." Cung Hưng Hòa. Trịnh Quý phi nhận được tin tức, đối với chuyện nội dung vở kịch bị thay đổi không hề chuẩn bị tâm lý. Nàng nắm chặt khăn tay, giọng căm hận nói, "Như vậy mà Khang phi cũng thoát tội được, Hoàng thượng đúng là hậu đãi nàng." Khánh ma ma cũng hiểu tiến triển sự việc không như mong muốn của mình, không khỏi lo lắng nói, "Rõ ràng Hoàng thượng đã bị chúng ta lay động, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy? Lẽ nào Hoàng thượng phát hiện ra điều gì rồi?" Tâm trạng của Trịnh Quý phi không tốt, nghe Khánh ma ma nói xong, lạnh lùng nói, "Phát hiện cái gì thì phải hỏi ngươi mới đúng, ngươi hạ cổ Chu Tiệp dư có hiệu quả hay không?" Khánh ma ma nói, "Nương nương, chuyện này người yên tâm. Chu Tiệp dư tất nhiên sẽ không dám phản bội chúng ta." "Nàng không dám phản bội chúng ta, nhưng năng lực của nàng cũng có hạn, có thể lung lay tâm của Hoàng thượng hay không thì lại là một chuyện khác. Ngươi đi xem thử xem, nếu như nàng không còn dùng được, thì chúng ta phải mau chóng tìm người khác thay thế." Hai ngày sau, một cung nữ của Khê Cảnh Các tên là Thái Diên bị té xỉu. Bởi vì đang trong thời kỳ nhạy cảm vụ án giết người của Dương Quỳnh, nên Hoàng hậu mệnh lệnh cho thái y đến điều trị. Thái Y Viện phái Lưu thái y tới, kết quả chẩn đoán lại là mạch tượng bình thường, không có triệu chứng trúng độc. Ba ngày liên tiếp, Thái Diên hôn mê bất tỉnh, mắt thấy người sắp không xong, Hoàng hậu giận dữ, lệnh cho Thái Y Viện tự mình dẫn người đến chẩn bệnh. Hoàng hậu tất nhiên sẽ không để tâm đến chuyện cung nữ sống hay chết, nhưng bệnh trạng của Thái Diên lại cực kì giống bệnh trạng trước đây của Khang phi. Khang phi có thể tỉnh lại, nhưng các vị thái y cũng mơ mơ hồ hồ, cho nên mặc dù Nguyễn Viện Phán tự mình điều trị thì vẫn không tiến triển chút nào. Có điều thời thế thay đổi, lúc này Ngô Đồng đã không còn là người không có tiếng tăm gì nữa, cho nên Nguyễn Viện Phán nhớ tới hắn. Ngô Đồng tiến hành kiểm tra Thái Diên một lượt, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Nguyễn Viện Phán, "Là bị người khác hạ cổ." Một câu nói này, khiến cho tất cả các thái y ở đây đều ngây người sợ hãi. Tin tức cũng giống như được mọc thêm cánh mà truyền khắp toàn bộ Hậu cung. Hoàng thượng nghe nói xong cũng vô cùng kinh hãi. Thuật vu cổ xưa nay là tối kỵ của hoàng thất, thông thường đều sẽ liên quan đến những đại án rất nặng. Nếu như nói trong cung có vài thủ đoạn hạ độc, Hoàng thượng sẽ không để ý lắm, nhưng vừa phát hiện Vu cổ, Hoàng thượng liền đặc biệt coi trọng. Hoàng hậu cũng không dám sơ suất, tự mình gặp Ngô Đồng, thấy hắn tuổi còn trẻ, nhắc tới chuyện hạ cổ lại rất quen thuốc, liền muốn để hắn phụ trách tra rõ việc hạ cổ trong cung. Ngô Đồng nói, "Hoàng hậu nương nương, vi thần cho cung nữ kiểm tra cẩn thận thân thể Thái Diên, cung nữ nói phát hiện tay phải của nàng có một lỗ kim châm rất nhỏ, vi thần nhìn kỹ, chắc hẳn kẻ này thông qua cách thức đâm châm để hạ cổ." Hoàng hậu gật đầu nói, "Ngô thái y cho rằng, ai là người gây nên?" Ngô Đồng cười, "Chuyện này thứ cho vi thần ngu dốt, không đoán ra được." Hoàng hậu mệnh Ngô Đồng trước tiên điều trị cứu Thái Diên, đồng thời lệnh cho người của Chấp Hình Ti và Cục Cung Chính tiến hành lục soát nội cung một vòng. Trong lúc nhất thời, nội cung lại được phát động. Cung Lung Hoa, Khang phi đang an tĩnh chép kinh Phật. Như Quyên bưng trà mới ngâm bước vào, nói: "Nương nương, trong nội cung vẫn còn đang náo loạn đến tận trời xanh, người thật đúng là có phong thái tốt, vẫn có thể ở đây viết chữ." Khang phi chuyển động ngòi bút như gió, rồng bay phượng múa, không hề bị ảnh hưởng, "Như Quyên, người ổn định được phong thái, mới có thể đợi đến được kết quả cuối cùng." Như Quyên nói, "Nương nương, bây giờ chúng ta bị Trịnh Quý phi ép đến nỗi ngay cả cửa cũng không dám bước ra, dù thế nào người cũng phải nghĩ cách đó. Thanh Diệp vẫn còn đang bị giam ở trong Cục Cung Chính nữa." Khang phi dừng bút, nói: "Trong "Tào Quệ luận chiến" có viết: "Một tiếng trống tinh thần hăng hái, hai tiếng sẽ suy, ba tiếng sẽ kiệt, đối phương kiệt ta thừa sức xông lên." Trịnh Quý phi trăm phương ngàn kế nhiều năm, chúng ta muốn phòng cũng không phòng được. Không bằng để cho nàng ra hết chiêu thức, đến khi nàng hết, đó chính là lúc chúng ta phản kích." Khóe miệng Khang phi cong cong, trong nụ cười chứa sự lạnh lẽo nhè nhẹ, "Nếu không để cho nàng chiếm thế thượng phong, thì sao nàng dám được ăn cả ngã về không được đây? Ở cuối những thủ đoạn nàng sử dụng lúc trước, trọng tâm có vô số biến hóa, nhưng bây giờ, nàng không còn đường lui nữa rồi." Như Quyên nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng không rầu rĩ, cười nói, "Nô tì không hiểu những đạo lý lớn này của nương nương, nhưng dù sao thì nghe cũng rất an tâm. Trong lòng nương nương có mưu tính, trong lòng nô tì an tâm." "Mấy ngày nay các ngươi cũng cực khổ rồi, theo bổn cung lo lắng sợ hãi." Như Quyên lắc đầu, "Không theo nương nương, nô tì mới lo lắng sợ hãi." Chợt nhớ tới một việc, Như Quyên tiếp tục nói, "Nương nương, Thu Vân và Yên Liễu ở Tiết Thượng Tỵ nô tì đã điều tra qua rồi, lời Thu Vân nói đều là sự thật, có điều nàng là người của Chu Tiệp dư, lúc đó rắp tâm khả nghi chỉ ra Thanh Diệp. Hơn nữa chuyện Thanh Diệp được phong nữ quan, toàn bộ Hậu cung đều biết. Nàng đương nhiên cũng biết, nhưng vì sao lúc đó lại còn bày ra dáng vẻ như gặp phải quỷ vậy? Nô tì thấy nàng đúng là rất khả nghi." Khang phi gật đầu đồng ý với ý kiến của Như Quyên, nói tiếp, "Yên Liễu vốn dĩ là người của Cung Lung Hoa. Thời điểm bổn cung chuyển đến Lâm Phương Các thì tất cả các cung nữ thái giám trong cung đều bị đánh chết, không ngờ nàng lại có thể tiếp tục sống, xem ra việc này cũng không đơn giản." Như Quyên do dự một chút, cẩn thận hỏi, "Nương nương, nô tì có vài lời không biết có nên nói hay không?" "Nói đi, ngươi ta chủ tớ, còn chuyện gì không thỏa đáng nữa?" "Lúc đầu người bị Sở Tu nghi hãm hại, chuyển đến Lâm Phương Các, chuyện này có thể là do Quý phi nương nương bày kế hay không?"