Chương thứ một trăm hai mươi: Chăm sóc Sau khi bình tĩnh lại, phẫn nộ liền dâng lên, Khang phi là một người cực kì bao che khuyết điểm. Nàng biết, nếu những thủ hạ của mình bị người ta hãm hại, vậy tuyệt đối là nhắm vào mình. Nếu các nàng chịu bán mạng vì mình, vậy chính mình phải có nghĩa vụ bảo hộ các nàng không bị thương tổn. Trung tâm là một chuyện, nhưng người trung tâm cũng muốn sống. “Nguyên Hương, phái người đi tìm hiểu xem gần đây Tôn Mỹ nhân đang làm gì.” Đây là mệnh lệnh thứ hai Khang phi hạ xuống. Cung nữ Thiên Thanh của Tôn Mỹ nhân và thị vệ làm chuyện cẩu thả ở Ngự hoa viên không đến nửa ngày đã bị truyền khắp Hậu cung. Hoàng hậu vô cùng tức giận, gọi Tôn Mỹ nhân đến mắng cho một trận. Cung nữ Thiên Thanh và thị vệ kia bị đánh chết. Tôn Mỹ nhân bị xử phạt tội danh quản lý không nghiêm, cấm túc ba tháng, phạt theo quy định nửa năm. Đồng thời Hoàng hậu hạ chỉ hiểu dụ các vị phi tần trong Hậu cung, chuyện làm tổn hại đến phong hóa (phong tục và giáo hóa) như vậy quyết không cho phép xuất hiện lần thứ hai. Sắc trời vừa mới tối, Dương Quỳnh liền tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, cảm giác toàn thân đau buốt. Trí nhớ mơ hồ, nàng nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng nhớ được mình đã về Cung Lung Hoa. Cửa mở, có người tiến vào, thấy nàng tỉnh, vui mừng nói: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!” Ánh mắt Dương Quỳnh nhìn người bước vào, gắng sức nói: “Thiên Linh.” Bước vào từ bên ngoài chính là Thiên Linh, nàng bưng chén thuốc đến cạnh giường, “Như Quyên phải hầu hạ nương nương, Nguyên Hương phải xử lý chuyện trong cung. Những người khác nương nương đều lo lắng, cho nên bảo ta tới chăm sóc ngươi.” Thiên Linh đặt chén thuốc lên bàn, cười cười, “Dù sao ta cũng quen chăm sóc ngươi rồi.” Dương Quỳnh không biết Thiên Linh đã nhận tội với Khang phi, bởi vậy đối với quyết định của Khang phi cũng không giật mình, “Nương nương đâu?” “Nương nương đang ăn tối.” Thiên Linh đỡ Dương Quỳnh ngồi dậy, dùng gối mềm đệm cho nàng, sau đó bưng chén thuốc lại đây, dùng thìa múc thổi nguội từng chút một, “Thân thể của ngươi rất yếu, phải điều dưỡng thật tốt, phải nhớ không được tùy hứng, nếu không sẽ dễ để lại mầm bệnh.” Nói xong, đút từng muỗng thuốc cho nàng. Thuốc đắng muốn chết. Dương Quỳnh cau mày vẻ mặt đau khổ. “Thuốc thì phải đắng. Ngươi cố chịu một chút đi.” Dương Quỳnh nói: “Tại sao ta lại cảm giác ngươi không giống như lúc trước vậy?” Thiên Linh cúi đầu cười khổ. “Ta... chỉ là không nỡ bỏ ngươi, nghĩ tới về sau không được nhìn thấy ngươi nữa, ta sẽ...” “Ngươi có ý gì?” Thiên Linh lắc đầu, “Ngươi phải dưỡng cho tốt, đừng nghĩ nhiều như vậy có được không.” “Không đúng, ngươi có chuyện gì giấu ta đúng không?” Dương Quỳnh muốn nhân cơ hội này làm cho Thiên Linh nói thật, nhưng lại lo lắng sự thật chính là Thiên Linh. “Thanh Diệp, nếu có một ngày ta chết đi, ngươi sẽ đau lòng sao?” Thiên Linh cúi đầu yếu ớt nói. “Ta sẽ chỉ đau lòng người tốt.” Dương Quỳnh nhìn chằm chằm Thiên Linh, nếu có thể, nàng chỉ hy vọng nữ tử trước mắt này không phải là nội gián. Cảm giác nàng đối với Thiên Linh không giống như đối với người khác. Thiên Linh khéo tay, lúc nào cũng chăm sóc nàng. Nàng thích tính cách khiêm tốn của Thiên Linh, không tranh danh lợi, vì sao một nữ tử vô cầu như vậy lại là nội gián chứ? Nghe Dương Quỳnh trả lời xong, Thiên Linh cúi đầu thấp hơn. Tay nàng vô thức vuốt ve cái chén đã không còn thuốc, “Đúng vậy, ta sớm nên nghĩ tới.” Nói xong, nàng đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài. Cửa mở, Khang phi đang đứng bên ngoài. Khang phi thấy Thiên Linh chạy ra cũng không thấy bất ngờ, cái gọi là “Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm” chính là như vậy. Ngươi móc phổi giao cho đối phương, nhưng có lẽ cuối cùng đối phương cũng không biết tâm tư của ngươi. Khang phi lắc đầu đến gần, nhẹ nhàng ngồi bên giường, “Cảm thấy thế nào? Có còn cảm thấy...” Khang phi đỏ mặt. “Hả?” Dương Quỳnh không hiểu, thấy Khang phi đỏ mặt đột nhiên kịp phản ứng, mặt mày lập tức cong lên, “Nương nương, ta vẫn cảm thấy rất nóng.” Tuy rằng Khang phi biết rõ Dương Quỳnh đang giả bộ đáng thương. Nhưng chung quy nàng vẫn là trúng phấn mê tình, trong lòng cũng khó tránh khỏi có sự dung túng. “Bổn cung bảo Như Quyên sắc thuốc, đợi chút nữa bưng tới cho ngươi.” Lại uống thuốc? Dương Quỳnh gian nan nuốt nước miếng, cười làm lành nói: “Nương nương, ta không sao, có thể không cần uống thuốc không?” Vẻ mặt Khang phi khẽ chuyển, mang theo vẻ đắc ý, “Giờ ngươi nói như vậy, muộn rồi.” “Nương nương...” Dương Quỳnh kéo tay Khang phi làm nũng nói. “Được rồi.” Khang phi bị quấn bất đắc dĩ, tới gần Dương Quỳnh, nhẹ nhàng cho nàng một nụ hôn phớt. Dương Quỳnh cong môi, “Chưa đủ!” Khang phi nhíu mày nói: “Ngươi lại hồ nháo?” Dương Quỳnh mếu máo không nói. Khang phi chủ động chuyển đề tài, “Thiên Linh đã nhận tội với bổn cung.” Dương Quỳnh giật mình há to miệng, “Vì sao nàng lại làm như vậy?” Khang phi nở nụ cười, “Đương nhiên là vì ngươi.” “Ta?” Dương Quỳnh càng mơ hồ, chuyện này thì liên quan gì đến mình. “Nàng dự cảm đối phương sẽ xuống tay với ngươi, nên mới chủ động nhận tội với bổn cung. Đối với chuyện này, bổn cung cũng vô cùng bất ngờ.” Khi Khang phi nói lời này, vẻ mặt cười như không cười, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia ái muội. Dương Quỳnh cau mày, Khang phi nói vậy là có ý gì? Thiên Linh luôn rất tốt với mình, nhưng lại vì mình mà nhận tội? Điều này sao có thể? Khang phi nhìn vẻ mặt Dương Quỳnh vẫn mờ mịt như cũ, lắc đầu thở dài nói. “Ngươi giống khúc gỗ như vậy, sao xứng với sự yêu thích của nàng được?” “Thích?” Dương Quỳnh kinh hãi. Tuy rằng nàng thích Khang phi, nhưng chưa từng nghĩ tới Thiên Linh ở phương diện này. Hơn nữa, cũng không thể cứ là một nữ nhân thì sẽ thích một nữ nhân khác chứ? “Ý của nương nương là... Thiên Linh thích ta?” Khi Dương Quỳnh nói lời này diễn cảm trên khuôn mặt đều bị vặn vẹo. “Nàng đối với ngươi đúng là một mảnh si tình. Đáng tiếc gặp phải ngươi...” Nói tới đây Khang phi bỗng nhiên dừng lại, không biết phải hình dung Dương Quỳnh như thế nào. Nói nàng không biết tình ái, nhưng nàng đối với mình lại là tình sâu vạn trượng. Nói nàng biết tình ái, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng chứng tỏ nàng hoàn toàn không biết tình cảm của Thiên Linh. Xem ra Thiên Linh đúng là si tâm sai người rồi. “Nương nương, ta chưa từng động tâm với nàng.” Dương Quỳnh cảm thấy sự tình có chút loạn. Vốn dĩ nàng với Khang phi đang tốt đẹp, Thiên Linh quấy nhiễu vào cũng không tốt. Hơn nữa, Dương Quỳnh nàng có tài đức gì mà có thể khiến cho một nữ nhân nguyện ý tìm đường chết vì nàng như vậy. Nợ tình khó trả, nàng không dám trêu. Khang phi không nhịn được bật cười, “Bổn cung biết. Ngươi sợ bổn cung ghen với nàng?” Nói xong lời cuối, Khang phi lại không kiềm chế được đỏ mặt. Lúc này Dương Quỳnh mới yên tâm, tốt xấu gì nội bộ vẫn phải đoàn kết. “Chuyện ngày hôm qua Nguyên Hương đã kể căn bản những chuyện nàng biết cho bổn cung, còn lại ngươi nói cho bổn cung nghe.” Khang phi kéo chăn cho Dương Quỳnh, sợ nàng cảm lạnh. Dương Quỳnh nhớ lại, chậm rãi đem chuyện đã trải qua nói cho Khang phi. Vốn dĩ Dương Quỳnh phụng mệnh Khang phi tới Thái Y Viện tìm Ngô Đồng nghiệm tra bột phấn. Nhưng khi nàng đi được nửa đường thì phát giác không đúng. Thân thể của mình càng ngày càng nóng, ngay cả hô hấp cũng mang theo nhiệt độ bỏng người. Nàng lập tức nghĩ tới bột phấn trong tay có vấn đề, không đợi nàng làm phản ứng tiếp theo thì đã có vài tên thái giám vây quanh nàng. Dương Quỳnh khoa tay múa chân vài cái, giả bộ bị khống chế, bị mấy tên thái giám đưa đến Ngự Hoa Viên. Dọc đường nàng để lại khuyên tai của mình phòng bất trắc. Tới một bụi cây trong Ngự Hoa Viên, thái giám thả nàng sau đó rời đi. Có một nam nhân ăn mặc giống thị vệ xuất hiện, Dương Quỳnh nhìn bộ dạng của hắn liền biết người kia cũng trúng độc phấn giống mình. Nam nhân vừa nhìn thấy nàng hai mắt liền đỏ ngầu bổ nhào tới. Thân thể Dương Quỳnh cũng đang bị giày vò, không ngừng muốn tới gần nam nhân. Giờ phút này Dương Quỳnh mới biết được đối phương muốn phá hủy danh tiết của nàng. Thủ đoạn đê hèn như vậy, trong lòng Dương Quỳnh bùng lửa giận. Nàng cắn nát đầu lưỡi của mình, dựa vào đau đớn duy trình một ít thanh tỉnh, lắc mình trảnh khỏi nam nhân. Thời điểm tránh né, khóe mắt nàng lướt nhanh đến một thân ảnh màu hồng nhạt thoáng hiện, gần như không nghĩ ngợi nhiều, nàng nhảy vọt lên bắt người nọ tới đây. Nhìn kỹ, không ngờ là cung nữ Thiên Thanh bên cạnh Tôn Mỹ nhân. Còn có cái gì không hiểu? Vốn dĩ Thiên Thanh đến giám thị việc này, nhất định phải khiến cho Thanh Diệp bị bêu xấu trước mặt người khác. Không ngờ đảo mắt một cái chính mình lại bị bắt tới. Nàng còn chưa kịp kêu gào đã bị Dương Quỳnh đưa tay đâm một cái, lập tức không phát ra tiếng. Động tác của Dương Quỳnh cực nhanh, mở gói giấy trong tay ra, đổ một ít bột phấn vào miệng Thiên Thanh, sau đó nắm lấy hàm dưới của Thiên Thanh, Thiên Thanh không chịu được khống chế nuốt hết bột phấn vào trong bụng. Dương Quỳnh thấy nam nhân lại đánh tới, nàng đẩy Thiên Thanh vào lòng nam nhân, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Dựa vào thân cây, Dương Quỳnh thở hổn hển. Trên trán nàng mồ hôi không ngừng nhỏ giọt. Thân thể của nàng nóng đến khó chịu, nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Chờ đến khi dược tính của Thiên Thanh phác tác, hai người trần truồng ôm nhau ở một chỗ, Dương Quỳnh mới có thể yên tâm. Có điều tình hình của mình cũng không tốt hơn là mấy, Dương Quỳnh hiểu được, mình như vậy chắc chắn không thể quay về Cung Lung Hoa được, thậm chí là không được để người khác nhìn thấy. Nàng nhìn bốn phía phát hiện hồ nước. Nàng lập tức chạy tới nhảy vào trong hồ. Nước trong hồ lạnh thấu xương nháy mắt bao phủ nàng, cũng làm nhiệt độ thân thể nàng hạ xuống. Dương Quỳnh ngâm mình ở trong nước một lúc, cảm thấy hiệu lực của bột phấn đã giảm hơn phân nửa, liền muốn lên bờ. Không ngờ nghe thấy từ xa có rất nhiều người đang tới Ngự Hoa Viên này, trong lòng nàng như gương sáng, những người này nhất định là tới xem “vở kịch hay” vốn dĩ đã sắp xếp cho mình. Trước tiên hạ thuốc, sau đó sắp xếp người, lại đến xem trò vui. Quả nhiên cẩn thận, một mưu kế thật độc! Về sau, nàng thấy được Nguyên Hương. Khang phi nghe xong gật đầu, “Là bổn cung hại ngươi.” Dương Quỳnh vươn tay, giữ chặt tay Khang phi nói: “Cũng may người trúng độc là ta, không phải ngươi.” Khang phi nhìn nàng, một lúc lâu sau nét mặt mới thoáng hiện ý cười, “Ngươi lại cứu ta một lần nữa.” “Ta nghĩ... lần này có thể thoát hiểm, cũng phải tạ ơn nương nương đã tặng túi hương cho ta.” Dương Quỳnh kể lại sự tình cho Khang phi nghe, đồng thời cũng ngẫm lại. Tại sao nam nhân kia và Thiên Thanh trúng độc thì không hề có năng lực chống cự, mà mình thì vẫn còn có thể duy trì một ít thanh tỉnh. Nghĩ tới nghĩ lui thì trên người mình luôn mang theo túi hương giải độc mà Khang phi tặng. Tuy rằng không thể giải trừ hoàn toàn độc tính, nhưng suy cho cùng cũng vẫn có tác dụng. Vừa nói chuyện này, Khang phi đúng là nghĩ tới, “Nói vậy, bổn cung nên bảo Ngô Đồng phối cho ngươi thêm một cái nữa.” Editor: Buổi tối tốt lành ^^