Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 33 : Muội muội đệ nhất thiên hạ

Cùng đại gia đệ nhất thiên hạ kết bái thật là tốt, Thu nhi cô nương nhận được rất nhiều trân bảo kỳ lạ quý hiếm làm hạ lễ. Sau khi nghi thức kết bái chấm dứt, Mộ Thiên Sơn ôn nhu hỏi Thu Địch Phỉ “ Thu nhi, muốn đại ca đưa hạ lễ gì cho ngươi?” Thu Địch Phỉ nhìn trân bảo kỳ lạ quý hiếm đầy bàn, lòng tham đột nhiên nổi lên, hứng thú hỏi Thu Địch Phỉ “ có phải muốn gì cũng được không?’ Mộ Thiên Sơn nhướng mày, khóe miệng tươi cười sủng nịch nói “ đương nhiên” Thu Địch Phỉ nịnh nọt cười “có thể để cho nhị sư tỷ ta hoàn tục được không?” Mộ Thiên Sơn vẫn tươi cười, chỉ có ánh mắt dần tối lại “ Thu nhi cũng biết, phàm là người biết được Thiên Khuyết cung của ta ở đâu hoặc thấy được chân diện mục của ta thì đều phải chết đúng không?” Thu Địch Phỉ đã hiểu ý tứ của Mộ Thiên Sơn, lẽ ra nhị sư tỷ nàng đã phải chết nhưng giờ chỉ bắt nàng làm ni cô, như vậy là đã nhượng bộ rất nhiều rồi, đừng nên đòi hỏi thêm nữa. Thu Địch Phỉ nghĩ nghĩ, lại hỏi: ” vậy, có thể để ta gặp nhị sư tỷ không?” Mộ Thiên Sơn vẫn mỉm cười trả lời “ cũng được, Thu nhi đã muốn gặp nhị sự tỷ như vậy thì được, nhưng giày vò cả ngày hôm nay, Thu nhi chắc cũng mệt mỏi lắm rồi, ngươi trước hãy nghỉ ngơi cho tốt, mai kia ta liền an bài người đưa ngươi đi gặp nhị sư tỷ ngươi” Thu Địch Phỉ nghe mấy lời của Mộ Thiên Sơn thì thấy hắn lúc này cũng có chút quan tâm của huynh trưởng, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm kích, kiềm không được mà mỉm cười ngọt ngào, mềm giọng nói “ cảm ơn đại ca” Kết quả làm cho đại gia đệ nhất thiên hạ bị tươi cười ngọt ngào của muội muội đệ nhất thiên hạ làm cho ngẩn ngơ. Hồn phách như thất lạc tận đâu đâu. Chủ nhân nụ cười rực rỡ như hoa này thiếu chút nữa đã là thê tử của hắn. Đáng tiếc ah đáng tiếc Thật muốn ôm nàng một cái… Mộ Thiên Sơn không khỏi thấy buồn cười vì ý nghĩ vừa chợt nảy lên trong đầu này. Xem ra dạo gần đây ít gần nữ sắc nên mới thế, vừa nhìn thấy muội tử tươi cười với hắn đã kìm lòng không được mà nảy sinh ý nghĩa đen tối. Thu Địch Phỉ sau khi cười xong, hai hàng lông mày lại nhàn nhạt nhíu lại, vô hạn phiền muộn mà nói “ đáng tiếc ta nghèo quá, không có gì cả nên không biết dùng cái gì để làm hạ lễ kết bái cho đại ca” Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ nhíu mày, cảm giác nữ tử mảnh mai trước mắt này dù cười hay là nhăn mày cũng làm cho hắn cảm thấy phong tình vạn chủng, ôn nhu đáp “ Thu nhi không cần bận tâm, thật ra ngươi đã sớm cho đại ca một vật rồi” Thu Địch Phỉ ngẩn ngơ, hồi tưởng cả buổi, cũng không nhớ ra được mình đã cho đại ca vô thường cái gì, nghi hoặc hỏi “ ta đã cho ngươi cái gì?” Mộ Thiên Sơn tươi cười, tuyệt đại tao nhã làm cho cả căn phòng cũng trở nên sáng bừng, ẩn ý mập mờ trả lời “ sau này tới lúc dùng tới nó, Thu nhi sẽ nhớ ra thôi” Thu Địch Phỉ vốn nghĩ rằng mình lập trường kiên định, không thể nào bị tươi cười của mỹ nam mê hoặc ,có thể chịu được sự công kích của viên đạn bọc đường. Kết quả đối mặt với nụ cười tươi tắn như gió xuân của Mộ Thiên Sơn, nghe hắn ẩn ý ẩn tình, nhìn vẻ mặt dung túng và sủng nịch đối với “muội muội” của hắn, trong lòng Thu Địch Phỉ đột nhiên có chút vui sướng sợ hãi lại có chút khổ sở. Nàng vui sướng sợ hãi là vì ngay cả cha ruột và thân tỷ muội của nàng cũng chưa từng bày tỏ yêu mến nàng như vậy, nhưng vị đại ca vô thường này lại quan tâm nàng rất đầy đủ, thật đúng là mèo mù vớ được cá rán. Nàng lại có chút nhàn nhạt khổ sở là vì tuyệt đại nam nhân như thế, nàng cơ hồ cũng muốn kết hôn với hắn nhưng trong lòng nàng luôn biết rõ, nam tử như hắn, không phải một nữ tử như nàng có thể xứng đôi được. Thu Địch Phỉ trong lòng thổn thức, con người luôn mâu thuẫn như vậy, lúc bị quấn chặt lấy thì luôn có cảm giác mình quấy rối, không muốn bị làm phiền, nhưng khi đã xác định sẽ không bị tiếp tục dây dưa thì thường không phải chỉ có cảm giác nhẹ nhõm vì được giải thoát mà đan xen vào đó còn là sự khổ sở. Như là mất đi một thứ gì đó, cho dù từ đầu đến cuối thật ra chưa từng có gì cả. ******************** Ngày hôm sau, căn phòng của Thu Địch Phỉ ồn ào, huyên náo vô cùng. Đội hình cầu vồng màu sắc rực rỡ, chen lấn như ong vỡ tổ trong phòng của muội muội đệ nhất thiên hạ, cười toe toét, không ngừng hiến vật quý. Chỉ chưa đầy nửa nén nhang, căn phòng của Thu Địch Phỉ đã chật ních các loại thảo dược quý hiếm cùng thuốc bổ. Thu Địch Phỉ nhìn một bàn đầy kỳ dược trân hoàn, nhịn không được hỏi Cam cầu vồng “ các ngươi muốn hùn vốn với ta để mở dược quán sao?” Cam cầu vồng mỉm cười trả lời “ không phải, bình thường bọn ta đều hạ độc người khác, sao có lòng đi mở dược quán ah. Những thứ này đều là huynh đệ bọn ta sau khi từ biệt Tam cô nương ở Bách Hoa cốc đã ra sức vơ vét mà có, tuy bọn ta biết chúng không thể giải được độc của đoạn tâm tán nhưng mà cũng rất bổ ah. Tục ngữ nói, trong võ lâm không có cái gì gọi là thân thể kim cương bất hoại, chẳng qua người luyện võ ăn nhiều thuốc bổ nên cường tráng hơn, khỏe mạnh hơn, cũng có thể xem là thân thể kim cương bất hoại, Tam cô nương…những thứ này ngươi cứ dùng đi, ngày mai huynh đệ chúng ta lại ra ngoài tiếp tục tìm dược cho ngươi” Thu Địch Phỉ có chút dở khóc dở cười lại hơi hơi cảm động, không nghĩ đám xấu miệng này bình thường hơi ngốc một chút nhưng tới lúc sinh tử lại là một đám nam nhân chân tình. Thu Địch Phỉ lại hỏi “ bình thường các ngươi đều ở Thiên Khuyết cung sao?” Cam cầm vồng đáp “ chúng ta đều có phòng của mình trong Thiên Khuyết cung, chỉ do chúng ta chán ghét sư đệ cho nên chúng ta không thích ở đây lắm, lần trước suýt chút nữa chúng ta đã hạ độc chết ngươi, làm cho sư đệ suýt chút nữa giết chết bọn ta, bọn ta đều cảm thấy sư đệ không giống như trước kia nữa, bọn ta cũng không bài xích hắn nữa, đợi Hồng sư huynh và Hắc sư đệ về tới thì Thiên Khuyết Cửu Tử tề tựu đầy đủ ah. Nhớ tới lúc nhỏ chúng ta ở chung một chỗ thật vui biết bao” Thu Địch Phỉ nhìn sáu nam nhân cao lớn trước mặt, vì nhớ tới thời thơ ấu mà vẻ mặt đều hiện lên vẻ si ngốc, hai mắt tỏa sáng, liền nổi da gà, rùng mình không thôi. Thu Địch Phỉ vội vàng chuyển đề tài “ Cam…gọi ngươi là Cam sư huynh cũng được phải không? Cam sư huynh, mấy ngày hôm trước các ngươi và đại ca đến kinh thành, làm thế nào mà Uông lão đầu chịu viết hưu thư ah?” Cam cầu vồng nghe Thu Địch Phỉ gọi mình là Cam sư huynh thì xúc động vô cùng, không kìm được mà khua tay múa chân nói với đám huynh đệ “ các ngươi nghe thấy không? Tam cô nương gọi ta là sư huynh. Hahahahah, trong sáu người bọn ta, nàng chỉ gọi có một mình ta. Hahahha, ta quá không giống người thường rồi…hahahha” Đội hình cầu vồng còn lại nhìn quần áo sặc sỡ của mình rồi lại ai oán nhìn Thu Địch Phỉ, dùng ánh mắt để lên án sự không công bằng của nàng làm tổn thương tâm hồn nam nhi của bọn họ. Thu Địch Phỉ bị đội hình cầu vồng kích thích đến đổ mồ hôi lạnh, dứt khoát quay người, lần lượt gọi sư huynh từ Hoàng cầu vồng cho tới Tím cầu vồng, đến lúc này mới dẹp tan ai oán của một đám đại gia. Cam cầu vồng khua tay nói với đám huynh đệ “ cũng muốn giành ôn nhu, thật đáng xấu hổ” Đội hình cầu vồng còn lại không nhịn được nữa, triệt để bộc phát, bao quanh Cam cầu vồng, bắt đầu thi hành bạo lực… Vừa đánh vừa điên cuồng mắng: đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.Đừng tưởng ngươi là sư huynh thì bọn ta không dám đánh ngươi. Nhiều người lực lượng mạnh, so với sư huynh còn lớn hơn, ai ảo ngươi đắc chí khoe khoang, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi… Thu Địch Phỉ bất đắc dĩ đem khuê phòng tao nhã lịch sự trở thành đấu trường cho một đám nam nhân đánh nhau, mà đám cầu vồng này một khi đã đánh nhau thì cũng bất kể thời gian và địa điểm… Thu Địch Phỉ yên lặng đứng ngoài cửa phơi nắng, ngay lúc nàng sắp ngủ gật thì đội hình cầu vồng cũng đã giải quyết xong mâu thuẫn nội bộ. Cam cầu vồng hai mắt đen thui như gấu trúc, dẫn một đám huynh đệ nói lời cáo biệt,muốn rời đi. Thu Địch Phỉ ra vẻ hung ác nói “ chuyện vừa rồi ta hỏi các ngươi, các ngươi còn chưa trả lời đã đánh nhau đến loạn thất bát tao trong phòng ta, giờ còn tính bỏ đi cho xong chuyện, thật không có phúc hậu ah. Nếu các ngươi không trả lời vấn đề của ta, ta sẽ đi nói cho sư đệ của các ngươi cũng tức là đại ca ta, để hắn giết hết một lượt sáu người các ngươi” Cam cầu vồng nhe răng đáp “ ta không tin, ngươi không giống Kim Thiên Hương, Kim Thiên Hương mà nói sẽ bảo sư đệ bọn ta giết bọn ta thì nàng nhất định sẽ làm, còn ngươi chỉ là hù dọa mà thôi, tiếc cho ngươi là ta quá thông minh đã nhận ra ý đồ của ngươi, cho nên ta không sợ” Thu Địch Phỉ trợn mắt, lấy hết dũng khí nâng chân lên, tặng một dấu giày xinh xắn lên mông Cam cầu vồng, phản ứng đầu tiên của hắn là: nhanh chóng xóa bỏ, nếu để cho sư đệ nhìn thấy thì chết chắc. Thu Địch Phỉ mỉm cười, ôn nhu nói “ mau trả lời, nếu không đừng trách ta không khách khí” Thu Địch Phỉ nghiêm mặt hỏi “ các ngươi làm thế nào mà có được hưu thư?” Cam cầm vồng trung thực trả lời “ sư đệ mang bọn ta tới phủ thừa tướng ở kinh thành, sau đó bọn ta che mặt đến gặp hắn để đòi tiền chuộc. Hắn nói không có tiền, còn nói đã qua ba ngày rồi, chẳng lẽ các ngươi còn chưa giết người ư? Bọn ta nghe xong rất tức giận, lão thất phu thì ra không muốn chuộc ngươi ah. Tam cô nương, sau đó bọn ta muốn đánh hắn, hắn gọi thập bát hộ vệ tới đối phó nhưng bọn chúng đã sớm bị sư đệ hạ thuốc tiêu chảy, đi còn không được nữa là đánh nhau. Sau đó bọn ta bắt Uông lão đầu, bắt hắn giao tiền chuộc chính bản thân mình, bọn ta muốn ngày càng nhiều, cho đến khi hắn đem hết tiền trong nhà ra, bọn ta vẫn một mực nói không đủ, còn hù dọa nói muốn chặt đứt một tay một chân của hắn, hắn khóc lóc kêu cứi. Ngay lúc ta giơ đao lên để hù dọa hắn thì, Tam cô nương, ngươi đoán xem trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc đó chuyện gì đã xảy ra?” Thu Địch Phỉ trừng mắt nhìn, rất chân thành suy nghĩ, sau đó lại chân thành trả lời “ trong lúc ngàn cân treo sợ tóc đó chắc là Uông lão đầu đái ra quần rồi” Cam cầu vồng nghe vậy ngây người, sau đó kích động quay sang hỏi đám sư đệ “lúc đó ta thật không có chú ý tới việc này, các sư đệ, các ngươi có chú ý không, Uông lão đầu có đái ra quần không?” Đội hình cầu vồng còn lại vẻ mặt đều không xác định, túm lại thảo luận “ có lẽ không ah, không có nghe mùi” Thu Địch Phỉ đổ mồ hôi lạnh, quay lại đề tài “ Cam sư huynh, coi như hắn không có đái ra quần, được tồi…tiếp tục, sau đó thế nào?” Cam cầu vồng cũng khôi phục thần sắc nói tiếp “ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, sư đệ bọn ta xuất hiện. Hắn dùng thân phận Tập Cạnh Đường cho Uông lão đầu mượn tiền chuộc thân, sau đó bọn ta theo lời sư đệ đã dặn trước đó, nói đại vương chúng ta vừa ý con dâu của hắn, bắt hắn phải viết thư hưu ngươi, từ nay về sau ngươi coi như thoát khỏi bể khổ, rời khỏi Uông gia không có tình người kia. Hahahah, chuyện là vậy đó” Thu Địch Phỉ nghe Cam cầu vồng nói xong thì cảm giác như thần kinh của mình cũng không được bình thường, trầm ngâm một hồi, khuôn mặt không giấu nổi sự cô đơn nói “ không biết Uông lão đầu có đem chuyện hưu ta nói cho cha ta biết? không biết cha ta có đi tìm ta không? ai…có lẽ là không đâu” Đội hình cầu vồng nhìn thần sắc cô đơn trên khuôn mặt mảnh mai của Thu Địch Phỉ, vừa hi vọng lại không dám hi vọng thì không nhịn được mà thương tiếc cho tiểu cô nương đoản mệnh, luôn khát vọng thân tình. Cam cầu vồng lên tiếng “ Tam muội tử, đừng khổ sở. Bọn ta nghe nói cha ngươi cũng không có yêu thương ngươi, vậy cũng không sao, còn có bọn ta. Chúng ta có mệnh giao tình, chỉ cần ngươi nói một câu, khi nào muốn cha thì bọn ta lập tức giả thành cha ngươi ngay” Thu Địch Phỉ liếc xéo Cam cầu vồng, không nói hai lời, giơ chân lên, điên cuồng đạp, còn hô to “ Phong Vũ, ngươi đi gọi đại ca ta đến đây, nhanh, để cho hắn thấy trên người các sư huynh hắn có dấu chân của ta” Muội muội đệ nhất thiên hạ vừa dứt lời, một bóng người đã lóe lên, Cam cầu vồng hét to “ má ơi, chạy mau” rồi dẫn đám sư đệ chạy như bay. Thu Địch Phỉ hạ chân xuống, thở dốc không thôi “ hừ, dám chiếm tiện nghi của cô nãi nãi ta, đạp chết ngươi, không đạ chết ngươi cũng kiếm người giết ngươi” Vừa nói xong, sau lưng đã vang lên một giọng nam trầm từ tính “ Thu nhi thật tinh nghịch” Thu Địch Phỉ rất muốn nói: đại ca còn tinh nghịch hơn, xuất quỷ nhập thần. Thu Địch Phỉ quay đầu lại, trông thấy Mộ Thiên Sơn sau lưng mình, mặt mũi tươi cười ấm áp như gió xuân tháng ba, ánh mắt tràn ngập sủng nịch. Thu Địch Phỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng đại ca Mộ Thiên Sơn nghe vậy càng thêm vui vẻ, giang hai tay ra, nói “ Thu nhi, tơi đây đi” Thu Địch Phỉ nhìn mỹ nam tử tóc dài bay bay, mắt sáng mũi cao, miệng cười tươi, mị hoặc lại mập mờ ôn nhu. Nghe hắn mềm giọng gọi nàng thì trở nên mơ hồ, hai chân không tự giác mà chậm rãi đi đến bên hắn. Người của nàng ngày càng gần hắn nhưng lòng của nàng thì sao?