Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 30 : Cùng cỡi ngựa

Vừa mới xác định sẽ phải cùng Mộ đại gia quay về Thiên Khuyết cung làm lễ kết bái, chưa đầy một nén nhang, Thu Địch Phỉ lại thấy do dự. Không vì lý do gì, chỉ đơn giản là lúc nói chuyện quên suy nghĩ, giờ mới nhớ ra nàng đã là nương tử của người ta. Đại cô nương không có việc gì lại tới nhà người ta thì cũng có thể chấp nhận được nhưng đã là nương tử của người khác thì hình như không tốt lắm. Nhất là nương tử vừa mới tân hôn. Trong lúc nàng bị vô thường đại gia dụ dỗ mang về nhà thì tân hôn phu quân của nàng lại đang thổ huyết ở một xó xỉnh nào đó. Thu Địch Phỉ do dự mở lời với Mộ Thiên Sơn “ đại…đại ca, ta vừa nghĩ ra một chủ ý, ta cảm thấy chuyện hai ta kết bái có chút không hợp lý. Ta…đã kết hôn rồi, ta…Uông Tử Lâm hiện chưa biết sống chết ra sao, lúc này ta lại theo ngươi đến Thiên Khuyết cung e là không tốt lắm đâu” Thu Địch Phỉ nói vừa xong, trên mặt Mộ Thiên Sơn lại hiện ra nụ cười âm nhu quỷ dị. Đội hình cầu vồng vừa lồm cồm bò dậy nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Mộ Thiên Sơn thì kìm không được mà lạnh run, ôm nhau thành một đàon. Cam cầu vồng ở gần Thu Địch Phỉ nhất đánh bạo nhỏ giọng nói với nàng “ tam cô nương, đừng nói nữa, đừng làm sư đệ ta mất hứng. Sư đệ mà mất hứng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng” nhìn ai không vừa mắt có thể lập tức giết ngay, không cần lý do. Thu Địch Phỉ liếc mắt khinh thường nhìn Cam cầu vồng, cần gì ngươi nói, ta cũng tự mình nhìn ra. Mộ Thiên Sơn nở nụ cười âm nhu quỷ dị, dưới ánh trăng làm cho người ta có chút mất tinh thần, rõ ràng là khuôn mặt tuyệt mỹ, rõ ràng là tươi cười phong lưu, rõ ràng là hình ảnh là cho người ta mê mẩn nhưng không hiểu sao hết lần này tới lần khác lại làm người ta sợ hãi, hận không thể móc mắt mình đi. Mộ Thiên Sơn vẫn giữ nụ cười như vậy, ôn nhu nói với Thu Địch Phỉ “ Thu nhi, tiến lên một bước” Thu Địch Phỉ không biết trong hồ lô của Mộ đại gia có bán thuốc gì, nên chần chờ không tiến lên. Tròng mắt của Mộ Thiên Sơn tối lại, Cam cầu vồng lại nhỏ giọng nhắc nhở Thu Địch Phỉ “ nhanh đi ah, sư đệ ta không kiên nhẫn được nữa. Sư đệ mất kiên nhẫn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng” Thu Địch Phỉ lại liếc mắt xem thường nhìn Cam cầu vồng, nàng nhớ rõ trong đám sư huynh đệ bọn họ có một tên miệng quạ, không ngờ Cam cầu vồng này cũng cùng một dạng, thậm chí còn hơn. Thu Địch Phỉ thu hồi suy nghĩ lại phát hiện ra, thật ra Mộ Thiên Sơn có xấu miệng thì cũng là do hoàn cảnh sinh trưởng. Cho nên trong lòng nàng đi đến kết luận: đám cầu vồng này thật ra là xuất phát từ môn phái xấu miệng. Thu Địch Phỉ âm thầm bất đắc dĩ tiến lên trước một bước, lễ phép mỉm cười hỏi “ đại ca, có chuyện gì?” Mộ Thiên Sơn cũng tiến lên một bước, sát đến gần nàng, Thu Địch Phỉ vốn muốn lui ra sau nhưng nhìn thấy ánh mắt khí thế mười phần của Mộ đại gia thì hai chân giống như mọc rễ, muốn thế nào cũng không nhấc lên nổi. Mộ Thiên Sơn nhướng mày, mỉm cười, đưa tay lên nắm lấy cánh tay trắng nõn của Thu Địch Phủ, động tác ôn nhu lại mập mờ, phảng phất tỉ mỉ che chở nhưng cũng không cho phép trốn tránh. Thu Địch Phỉ bị Mộ Thiên Sơn nắm tay thì nhịn không được mà con rúm lại, muốn rút tay lại nhưng phát hiện dù nàng cố sức thế nào thì cánh tay bị Mộ Thiên Sơn nắm cũng không nhúc nhích được một chút, y như bị bạch tuộc quấn chặt. Thu Địch Phỉ ngượng ngùng hỏi “ đại…đại ca…nam nữ thụ thụ bất thân a…” Mộ Thiên Sơn không thèm để ý tới những lời của nàng, nhẹ vén tay áo Thu Địch Phỉ lên, động tác ôn hòa . ấm áp như gió xuân tháng ba. Theo ống tay áo bị nhẹ nhàng vén lên, trên cổ tay trắng muốt như ngó sen của Thu Địch Phỉ nổi bật một dấu son đỏi chói, bắt mắt mà tuyệt diễm. Ánh mắt Mộ Thiên Sơn nhìn thấy dấu son này thì từ tươi cười thâm trầm đã chuyển sang tươi cười rực rỡ, nhìn Thu Địch Phỉ ôn nhu nói “ Thu nhi thật là tinh nghịch, ta biết Thu nhi vì muốn trốn tránh đại ca nên mới lập gia đình, để đại ca không tìm thấy ngươi, nhưng dù thế thì sao lại cam tâm gả cho một kẻ ngu chứ? Đại ca quả nhiên đoán không sai, ngươi đến nay vẫn còn hoàn bích, thật tốt, rất tốt” Thu Địch Phỉ cảm thấy mấy lời của Mộ đại gia chẳng ăn nhập vào đâu, nhưng thật ra chuyện một thiếu nữ đã lập gia đình mà vẫn còn hoàn bích thì mơ hồ có chút liên quan. Thu Địch Phỉ nàng tuy là tiểu nương tử của người ta nhưng thật ra vẫn là hoàng hoa khuê nữ, đối mặt với đại gia phong lưu lão luyện, ưa thích trêu chọc các cô nương lại vén tay áo nàng lên bàn về vấn đề trinh tiết thì thật sự làm nàng rất xấu hổ, rất ngượng ngùng, rất muốn cắn người. Cái rắm. Nếu cô nãi nãi ta vén áo ngươi lên, nói thân thể ngươi thật thuần khiết, không biết ngươi có nổi bão hay không? Thu Địch Phỉ dùng sức rút cánh tay trong tay Mộ Thiên Sơn ra, tức giận nói “ ngày nào đó ta sẽ dùng móng tay gảy cái dấu này xuống” ta coi ngươi lấy gì mà nhìn trên tay ta. Mộ Thiên Sơn cười thành tiếng nói “ cứ gảy đi, sau đó ta lại kêu Hoa Bách Hoa điểm cái khác trên người ngươi là được” Thu Địch Phỉ bất đắc dĩ thở dài, hỏi Mộ Thiên Sơn “ đại ca, có thể để ta đến chùa…giúp ta…ách trị bệnh cho Uông Tử Lâm trước, sau đó sẽ cùng ngươi kết bái được không?” Mộ Thiên Sơn nhíu mày, biểu tình không thể tưởng tượng nổi nói “Thu nhi, nếu ta để ngươi đi tới đó thì tối hôm nay cần gì thiết kế chuyện bắt cóc ngươi, ta vì sao phải làm như thế?” đêm dài, ngươi ăn no không có việc gì làm, muốn tiêu hóa cơm tối cho nên tìm người cùng ngươi nói chuyện phiếm lại không muốn chỉ nói chuyện không nhàm chán nên bày trò, thì thế nào. Thu Địch Phỉ trả lời: “Ta là phụ nữ đã có chồng” Mộ Thiên Sơn lạnh lùng nói “ thủ cung sa của ngươi hoàn hảo không có tổn hao gì, ngươi cùng tên ngốc kia chẳng qua chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa” nói tới đây thì ngữ khí của Mộ Thiên Sơn trở nên âm như vô cùng “ Thu nhi, nếu như thủ cung sa của ngươi không còn hoàn hảo thì tên ngốc kia cũng không qua nổi tối nay rồi” Thu Địch Phỉ biến sắc, run giọng hỏi: “Chẳng lẽ… Hắn… Ngươi lại động tay động chân gì đó với hắn, đúng hay không?” Mộ Thiên Sơn thần sắc đột nhiên lại ôn hòa, nhẹ giọng nói “ Thu nhi, đại ca cướp ngươi đi tất nhiên là có nguyên nhân của đại cao, Uông Tử Lâm của phủ thừa tướng kia chưa chắc đã là kẻ ngu đơn giản như vậy, việc này có nói ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần biết rõ đại ca là vì muốn tốt cho ngươi là được rồi” Thu Địch Phỉ khẽ giật mình, vì một câu Uông Tử Lâm chưa chắc là kẻ ngốc của Mộ Thiên Sơn. Ngốc thành như vậy mà còn không phải sao? vậy thì như thế nào mới bị gọi là kẻ ngốc? Đúng rồi, nàng như thế nào đã quên, trên thế gian này, người ngu nhất không phải là kẻ lúc nào cũng chảy nước miếng nước giải mà chính là đám cầu vồng không đầu óc kia. Bọn hắn mới là ngu ngốc chân chính, đần cực phẩm… Thu Địch Phỉ lại thở dài ,xem ra nữ nhân muốn làm một thê tử hiền lương thục đức cũng rất khó, bao nhiêu thảm kịch gia đình đã xảy ra, thật ra cũng không phải nữ nhân chủ động hồng hạnh xuất tượng mà là do có tiện nam mỗi ngày ngồi trên đầu tường cuồng kéo cành hồng hạnh ah. Sống trong giang hồ bao nhiêu lâu còn không thể phản kháng, chi bằng nhắm mắt đưa chân, dù sao nàng cùng nhà chồng trên danh nghĩa cũng chẳng có cảm tình gì, nếu tới Thiên Khuyết cung mà bị ép quá thì cùng lắm là nàng cắt cổ tự vẫn, không tin chút trinh tiết cuối cùng đó Thu Địch Phỉ nàng cũng không giữ được. Thu Địch Phỉ đang cố ép buộc bản thân đi theo Mộ Thiên Sơn thì một đám súc sinh chạy như bay tới, bụi đất tung bay mù mịt. Ách… Kỳ thật, là một người, cùng với một đám súc sinh Người tới chính là một trong hai hộ vệ của Mộ Thiên Sơn đã từng hộ tống Thu Địch Phỉ quay về Thu Dương sơn trang, Phong Vũ không đầu óc. Phong Vũ từ trong đám bụi đất mù mịt vội vàng dắt bảy con ngựa tới chỗ nàng và Mộ Thiên Sơn. Thu Địch Phỉ liền hiểu Phong Vũ mang ngựa tới cho bọn họ cỡi. Mộ Thiên Sơn dẫn đầu đi đến trước tuấn mã màu hồng rám nắng của hắn, Thu Địch Phỉ cũng không nhìn thấy dưới chân Mộ đồng chí có biến hóa gì thì đã thấy một thân ảnh màu trắng bồng bềnh như trích tiên ngồi an ổn trên lưng ngựa. Đội hình cầu vồng cũng tự giác tiến lên, nhận lấy ngựa của mình. Vì vậy trong đêm tối lạnh lẽo, trên một bải đất hoang vắng mênh mông chỉ có một mình Thu Địch Phỉ cô đơn đứng bên dưới nhìn các đại nam nhân trên lưng ngựa. Thu Địch Phỉ giờ phút này cảm thấy rét lạnh, người của Thiên Khuyết cung đúng là không đáng mặt đàn ông, tất cả đều lên ngựa lại để một cô nương như nàng đứng đôn độc trên mặt đất. Thì ra cả một đám nam nhân lại chẳng có chút ga lăng nào. Phi Thu Địch Phỉ còn đang oán thầm không thôi thì bỗng thấy Mộ Thiên Sơn đang ngồi trên ngựa, đưa tay về phía nàng. Cánh tay xuyên qua màn đêm, đưa về phía nàng mà chủ nhân của cánh tay lại ôn nhu nói với nàng “Thu nhi, tới, đại ca mang ngươi về Thiên Khuyết cung” Thu Địch Phỉ sửng sốt Nàng nhớ, hắn từng nói qua, chỉ có thê tử của hắn mới có thể cùng hắn cỡi ngựa. Hắn cũng đã nói, nữ tử kia sẽ không phải là nàng. Thu Địch Phỉ đứng dưới ngựa, kinh ngạc nhìn Mộ Thiên Sơn giống như trích tiên ở dưới ánh trăng, ánh mắt nghi hoặc, hai hàng lông mày nhíu chặt. Mộ Thiên Sơn thấy Thu Địch Phỉ vẫn đứng yên như trời trồng thì không thu tay lại mà còn thúc ngựa đến bên cạnh nàng. Tuấn mã vừa kề sát cạnh giai nhân thì trích tiên đã lập tức vươn tay ra, nhanh chóng thuận thế mang nàng lên ngựa. Trong nháy mắt đó, Thu Địch Phỉ cảm giác cả người bay lên, đến khi nàng hoàn hồn thì phát hiện mình đang ngồi vững vàng trước người Mộ Thiên Sơn. Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ ngồi trên lưng ngựa trước người mình xong thì dùng sức nắm chặt dây cương, thúc ngựa chạy như điên. Vó ngựa chạy như bay làm cho Thu Địch Phỉ quên luôn phản kháng, vô ý thức dựa sát vào ngực Mộ Thiên Sơn hơn. Vang lên bên tai nàng là tiếng vó ngựa dồn dập, còn có nhịp tim đập không ngừng của Mộ Thiên Sơn. Thanh âm đó làm Thu Địch Phỉ có chút choáng váng, nhưng không biết là đầu choáng váng hay là lòng của nàng?