Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 24 : Kế sách tạm thời của thu tam tiểu thư

Chưa thấy ai tham lam như vậy. Nếu đại tỷ, tứ muội cũng đáp ứng hắn thì có phải hắn sẽ đem cả bốn tỷ muội nàng về nhà hay sao? Cái rắm. Cô nãi nãi ta nguyền rủa ngươi sớm ngày trở thành Đông Phương Bất Bại ah. Thu Địch Phỉ cố đè nén cảm xúc, tận lực tươi cười đáp lại “ thái tử tỷ phu, những lời của tiểu muội vừa rồi chẳng qua là muốn hơn thua với phụ thân chút thôi chứ không phải là thật, ta cùng Tử Lâm biểu ca rất thích hợp. Đa tạ tỷ phu ưu ái, tiểu muội xấu hổ không dám nhận. Sắc trời cũng không còn sớm, tỷ phu có thể rời bước để tiểu muội được đi ngủ không?” Thái tử nghe Thu Địch Phỉ nói xong thì sắc mặt khẽ biến, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, cố ẩn nhẫn sự tức giận. Ẩn nhẫn nhưng không phải là không có phát tác. Thái tử hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo, lạnh lùng, ngạo nghễ rời đi. Người như vậy, cho dù có được mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng không làm hắn thỏa mãn hay quý trọng, chỉ cần là người hắn chưa từng gặp đều làm cho hắn thấy hiếu kỳ, mới lạ và nảy sinh lòng chiếm hữu. Thu Địch Phỉ nàng nếu tin lưu manh thái tử thật lòng có tình cảm với nàng thì nàng là ngu thật chứ không phải giả ngu nữa. ======== Trải qua ngày hôm nay, cuộc sống của Thu Địch Phỉ đã biến hóa rất nhiều so với trước kia. Nghĩ tới Thiên Khuyết cung và Mộ Thiên Sôn trong lòng Thu Địch Phỉ liền phiền não, thật đúng là kẻ có tóc nắm người trọc đầu mà. Mộ Thiên Sơn đến tột cùng là muốn gì đây? Đừng nói là hắn vừa ý nàng rồi nha. Ý nghĩ này vừa lóe lên, Thu Địch Phỉ đã lập tức phủ định: không, tuyệt đối không thể. Trước kia Mộ Thiên Sơn đã từng nói với nàng, nàng căn bản còn không thể so sánh được với dung mạo của hắn. Thu Địch Phỉ nàng sống cả đời, những chuyện không hiểu thì rất nhiều nhưng nàng lại luôn rất hiểu mình. Trong lòng nàng ngoài sự sợ hãi và bài xích đối với phong cách hành sự quỷ dị của Mộ vô thường thì không có một chút ngưỡng mộ hay mê luyến. Mộ Thiên Sơn, Mộ đại gia đệ nhất võ lâm trước giờ chẳng qua chỉ xem Thu Địch Phỉ nàng như thứ trò chơi để tiêu khiển mà thôi. Hắn chưa từng để ý tới cảm nhận của nàng, xem tính mạng nàng như là lông gà vỏ tỏi, lúc cao hứng thì vừa tủm tỉm cười vừa cho nàng ăn độc dược, lúc điên lên thì vận công giải độc cho nàng. Chỉ dựa vào tính cách hỉ nộ vô thường đó thì cho dù dung mạo kinh diễm thế nào cũng không thể làm cho nàng đối đãi với hắn như người bình thường, càng đừng nói là muốn gần gũi hắn. Thu Địch Phỉ vén ống tay áo lên, lẳng lặng nhìn dấu son đỏ chói trên cổ tay. Nàng sao có thể quên nàng đã bị Thiên Khuyết cung ấn ký lên người. Ngay cả bí mật của hoàng cung, Thiên Khuyết cung cũng biết được, nếu ngày nào đó Mộ Thiên Sơn rảnh rỗi, muốn tìm nàng để giúp hắn giải khuây, vậy thì nàng làm thế nào che giấu được hành tung của mình đây? Nghĩ đến đây, trong lòng Thu Địch Phỉ bỗng có nghi ngờ. Mộ Thiên Sơn có thể thần không biết quỷ không hay mà đem chuyện bí mật cung đình viết trên bái thiếp đưa tới Thu Dương sơn trang cho người ta thoải mái đọc, thần thông quảng đại như vậy thì không có đạo lý không tra được chuyện nàng giả làm nhị sư tỷ ah. Nhưng căn cứ vào tình hình thực tế thì đúng là Mộ Thiên Sơn không biết, nàng thật ra là tam tiểu thư của Thu Dương sơn trang, nói cách khác nội dung chủ yếu của bái thiếp chỉ là muốn Thái Hương Hương đi tặng kiếm thôi. Lại nói sau này Mộ đại gia phải ôm đầu la làng, sao Thu tam tiểu thư lại thông minh tinh tường như thế. Thu Địch Phỉ nhíu chặt hai hàng lông mày, nội tâm cực kỳ khó chịu, nàng dù không phải ngu cũng nghĩ không thông. Chẳng lẽ trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, nàng bắt buộc phải gắn chặt với Mộ vô thường kia sao? Thu Địch Phỉ đang lúc buồn rầu thì hai mắt đột nhiên tỏa sáng giống như bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn nghĩ: chi bằng nàng thực sự gả cho đại bảo ca là được rồi. ======================================================= Ngủ thẳng giấc, đế sáng ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, Thu Địch Phỉ đã đi thẳng đến phòng của Uông Tử Lâm. Trước tiên nàng phải thăm dò xem đầu của Uông Tử Lâm bị hư tới mức nào, dò xét xong rồi nếu không có gì ngoài ý muốn thì…nàng quyết định gả cho “biểu ca” ngốc này. Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy thậ ra gả cho Uông Tử Lâm cũng có rất nhiều chỗ tốt. Thứ nhất, như cha nàng nói, “biểu ca” nàng gia thế hùng hậu, cha ruột đường đường là Trấn Viễn đại tướng quân, nắm hơn phân nửa binh lực của triều đình, gia gia lại là thừa tướng. Nói cách khác, Uông đại tướng quân có hắt xì sổ mũi gì đó thì biên quan sẽ có ảnh hưởng mà Uông thừa tướng có dậm chân hay đánh rắm thì có thể triều đình đang trời trong nắng ấm sẽ chuyển sang mưa rền gió dữ. Nói túm lại phụ tử Uông gia một văn một võ là trụ cột không thề thiếu, là mạch máu của Đại Mẫn vương triều. Cho nên nói thẳng ra, “biểu ca” rất có tư cách cạnh tranh cùng thái tử gia. Thật ra nếu bàn về của cải thực lực thì thái tử ngoại trừ có hơn Uông Tử Lâm một khối ngọc tỷ thì nếu không có Uông gia chống lưng sẽ không sống nổi ah. Thu Địch Phỉ nghĩ, nếu nàng gả cho Uông Tử Lâm thì cũng có nghĩa đã tìm được một cảng lớn để tránh gió, Uông gia thanh thế lớn nhất định có thể ngăn cản hành vi quấy rối của Thiên Khuyết cung đối với nàng. Thứ hai, “biểu ca” là một tên ngốc, điểm này đối với Thu Địch Phỉ rất quan trọng, rất có giá trị, nàng tin rằng với khả năng giả ngu để che giấu trí tuệ của nàng thì cũng sẽ dễ dàng dụ dỗ một tiểu hài tử năm tuổi không động phòng cùng nàng. Thành thân, nói chuyện tâm tình, không liên quan tới tình dục là nhân duyên tinh khiết tới cỡ nào ah. Tính tóa trong lòng Thu Địch Phỉ so với cha nàng còn cao thâm hơn nhiều. ======== Thu Địch Phỉ đi vào phòng Uông Tử Lâm thì thấy hắn đang chuyên tâm thắt cái nút áo cuối cùng. Sáng sớm mới tỉnh dậy làm cho khuôn mặt Uông Tử Lâm tựa như một đóa hoa còn đẫm sương, tươi mát, tinh khiết lại đáng yêu. Thu Địch Phỉ khẽ gọi một tiếng: “Đại bảo!” Uông Tử Lâm ngẩng đầu, thấy Thu Địch Phỉ thì mừng rỡ, hưng phấn nhảy lên hét lớn “Tiểu Bảo Tiểu Bảo Tiểu Bảo!” Được rồi, biểu ca đại nhân vừa nhìn thất tam biểu muội thì đã như cao chó bám dính không buông. Thu Địch Phỉ thấy Uông Tử Lâm hưng phấn quá mức thì vội vàng tiến lên, dùng sức đè hắn lại, hai mắt chăm chú nhìn hắn như muốn nhìn thấu linh hồn năm tuổi ẩn giấu trong thân thể của một nam nhân hai mươi tuổi “Đại Bảo, biết thành thân là gì không?” Uông Đại Bảo gật gật đầu đáp: “Biết rõ! Là sau này sẽ có người luôn ở bên cạnh làm bạn chơi đùa với ta” … Ở góc độ nào đó thì có thể lý giải như vậy nhưng thực ra cũng không phải là vậy. Xét góc độ khác thì… Thu Địch Phỉ lại ân cần dụ dỗ “ Đại Bảo, vậy ngươi biết giữa vợ chồng đến tột cùng là làm bạn như thế nào không?” Uông Đại Bảo lại gật gật đầu đáp: “Biết rõ! Ngoại trừ ngủ thì hai người có thể ở cùng một chỗ” lúc ngủ thì không nhất định rồi, đã ngủ rồi thì còn lo lắng phản ứng thế nào nha. phốc… Thu Địch Phỉ cảm thấy, biểu ca quá mức tinh khiết. Ngoại trừ ngủ…Hắn lại đem việc nam nữ kết hôn mong đợi nhất, hưởng thụ nhất, sôi trào nhất, thời khắc muốn ngừng mà không ngừng được loại trừ đi. Nếu không có “ngủ” thì thế gian này nam nữ kết hôn có khác gì hòa thượng, ni cô? Cái này không phải là bắt người ta cấm dục sống đời quả phụ sao? Nhưng mà…muốn hiểu khác đi thì cũng có thể nha. Trong miếu không cho phép ăn thịt ah… Thu Địch Phỉ nàng cũng không quan tâm tới chuyện làm quả phụ, dù sao thì nàng cũng đã có tâm nguyện làm ni cô, cho nên nghe xong trả lời của Uông Tử Lâm thì trong lòng lại thấy yên tâm và vui sướng. Đứa nhỏ này có thể thực bớt việc, không cần nàng tốn sức thuyết phục, hắn đã có thể hiểu tâm tư của nàng, quả nhiên là một đối tượng thích hợp để thành thân. Thu Địch Phỉ ôn nhu hỏi : “Đại Bảo, có nghĩ là muốn cùng ta kết hôn?” Uông Đại Bảo lại bắt đầu nhảy cao hét lớn “ tốt, tốt, ta muốn cùng Tiểu Bảo kết hôn, Đại Bảo muốn kết hôn với Tiểu Bảo, Đại Bảo muốn kết hôn với Tiểu Bảo” Thu Địch Phỉ một tay xoa nhẹ thái dương vì Uông Tử Lâm hồn nhiên nhảy loạn mà đau nhức, một tay khoát lên, ý bảo hắn ngừng ngay động tác trẻ con kia. Quá không thành thật một chút rồi! Còn chưa có ăn điểm tâm đã nhảy như vậy rồi, nếu để ăn xong bữa cơm rồi nàng mới “cầu hôn’ với hắn thì e là biểu ca đại nhân sẽ nhảy tới mức nàng phải ói mửa hôn mê. Thật sự là ý nghĩ gạch chéo, tứ chi gạch chéo! Thu Địch Phỉ dứt khoát quyết định “Đại Bảo, nếu ngươi có thể đáp ứng với ta một điều kiện, ta sẽ đi nói với cha ta để hắn lập tức chuẩn bị, chờ khi đại hội võ lâm kết thúc, hai ta sẽ thành thân” Uông Đại Bảo hưng phấn kêu to: “Ân ân ta đáp ứng, ta đáp ứng! Chúng ta kết hôn! Kết hôn! ! Kết hôn! ! !” Đáp ứng cái đầu ngươi. Cô nãi nãi ta còn chưa nói là chuyện gì nha. “Yêu cầu của ta rất đơn giản, đó là sau khi chúng ta thành thân, buổi tối ngủ thế nào thì ngươi phải nghe lời ta”. Ta nói ai nằm trên giường thì người đó nằm, ta nói ai phải ngủ dưới đất thì kẻ đó phải chấp nhận sốn phận, ta nói ngủ riêng thì đừng có mơ sẽ cùng ta động phòng. Uông Tử Lâm gật đầu như giã tỏi “ ân ân, đáp ứng, đáp ứng. sau này buổi tối nghe ngươi, ban ngày do ta quản. Nếu chúng ta ngủ ban ngày vậy sẽ đổi lại là phải nghe theo ta” phốc… Muốn ói máu… Biểu ca, ngươi khờ thật hay giả ngốc.