Ma Y Độc Phi

Chương 172

Edit: susublue Bạch Vũ Mộng ra ngoài, mới đi được mấy bước thì đã nhìn thấy Duẫn Minh Hi, hắn lại trở lại Duẫn Minh Hi táo bạo, tự kỷ như trước kia, giống như chuyện mấy ngày nay không hề xảy ra, nhưng mà Bạch Vũ Mộng vẫn nhìn thấy sự chua xót trong nụ cười của hắn. "Biểu ca, hôm nay chúng ta phải ra ngoài, ngươi muốn đi hay không?" Bạch Vũ Mộng cố gắng khiến biểu hiện của mình không quá khó chịu. "Đương nhiên là đi, ở trong hoàng cung mấy ngày đã buồn muốn chết rồi, ta đã sớm muốn ra ngoài!" Duẫn Minh Hi uất ức bĩu môi, miệng lại càng không ngừng oán giận. "Vậy đi thôi!" Bạch Vũ Mộng che giấu chút cảm xúc phức tạp, Duẫn Minh Hi đã trở lại như trước kia, nhưng mà không biết như vậy là tốt hay xấu nữa? Sau khi bọn họ chuẩn bị xong thì đến nói với Bách Lí Dật Thanh một tiếng rồi liền chuẩn bị ra ngoài, mà Bách Lí Dật Thanh cũng muốn đi theo bọn họ, nói dễ nghe là để khảo sát dân tình. Vì thế đoàn người lại có thêm Bách Lí Dật Thanh, thân thể hắn vốn còn chưa khỏi hẳn, Bạch Vũ Mộng cũng không muốn để cho hắn đi cùng, nhưng hắn lại nói nằm lâu như vậy muốn ra ngoài hoạt động, Bạch Vũ Mộng biết tâm tư của hắn nên cũng tùy ý hắn. "Tỷ tỷ, ta thấy nơi này vẫn thua Lam Tường quốc!" Duẫn Tuyết Nghiên cầm mỗi tay một cây kẹo hồ lô, miệng đang nhai còn không quên oán giận vài câu với Bạch Vũ Mộng. "Chậc chậc chậc, ta cũng cảm thấy vậy, ai da, còn không chơi vui bằng Bồng Lai Đảo của chúng ta, không được không được, ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, đổi một chỗ khác để dạo chơi!" Duẫn Minh Hi cười hì hì mở miệng. Bạch Vũ Mộng ngẩn ra, có chút kinh ngạc: "Ngươi phải rời khỏi đây?" Bạch Vũ Mộng hỏi hơi do dự, dien;da[nlee*quysdoon nàng không biết Duẫn Minh Hi đang đùa hay là nghiêm túc. "Tùy tâm đi, khi nào muốn đi thì đi, Vũ nhi, ngươi tuyệt đối không nên giữ ta lại, nếu không đến lúc đó ta sẽ rất bối rối!" Duẫn Minh Hi tỏ vẻ khó xử nhăn mày lại. "Thật sự muốn đi sao?" Bạch Vũ Mộng biết rõ nguyên nhân, nhưng không có cách nào giữ hắn lại, đây là quyết định của hắn, nàng không thể can thiệp. "Ca ca, nếu huynh đi rồi thì ta làm sao bây giờ, huynh nhẫn tâm bỏ mặc người muội muội như hoa như ngọc này lại trong hoàng cung ăn thịt người này sao, ta thật là đáng thương muốn chết!" Duẫn Tuyết Nghiên cũng nhìn ra điều gì đó, chảy hai giọt nước mắt, đáng thương mở miệng. Bên kia Mộ Túy Tình đang trò chuyện với đám Hạ Tử Lăng cũng quay đầu lại, thật ra vừa rồi bọn họ nói chuyện nàng cũng nghe thấy, nhưng mà nàng có tư cách gì giữ hắn lại, nàng đã tổn thương hắn đủ sâu rồi, nàng không thể ích kỷ giữ hắn lại bên người được, hắn có cuộc sống của bản thân, nàng không thể trở thành trở ngại trong tương lai của hắn được. "Muội có thật sự đáng thương như vậy không?" Duẫn Minh Hi chợt nhíu mày, lập tức khẽ cười một tiếng: "Tình cảm tốt, Vũ nhi, các ngươi nhanh chóng đi đi, để lại một mình nàng ở đây rèn luyện lá gan, đến lúc đó sẽ không cần lo lắng rồi." Duẫn Tuyết Nghiên lên án trừng mắt nhìn Duẫn Minh Hi, giống như muốn nói ca ca vô tình, Duẫn Minh Hi tùy ý cười: "Vũ nhi, ngươi không giữ được ta đâu!" "Ta biết!" Bạch Vũ Mộng than nhẹ một tiếng, nhìn Mộ Túy Tình, nếu là nàng thì có thể giữ ngươi lại không? Nhưng mà chắc là không có khả năng! Sau đó bọn họ không nói gì thêm nữa, nhìn đường phố phồn hoa, bỗng nhiên lại không biết phải nói gì, Bách Lí Dật Thanh luôn đứng lẳng lặng bên cạnh nghe, không nói một lời. Đi được một hồi, Bách Lí Dật Thanh mới mở miệng: "Nếu ngươi vì ta mới rời đi thì không cần, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng, ngươi không cần phải rời đi gấp gáp như vậy!" "Rời đi?" Duẫn Minh Hi cười một tiếng: "Chưa tham gia thì tại sao phải rời đi?" Thân thể Mộ Túy Tình cứng đờ, tay nắm chặt lại, mắt nhìn chằm chằm Duẫn Minh Hi, sau đó lại làm như không có việc gì nhìn sang chỗ khác, không ai biết giờ phút này trong lòng nàng đang nghĩ cái gì. Bạch Vũ Mộng cũng nhìn một chút, thấy hai nam nhân này như vậy thì bỗng nhiên cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, Bách Lí Dật Thanh lại mở miệng nói: " Không phải ngươi thích nàng sao?" "Thích sao?" Duẫn Minh Hi vẫn thờ ơ như trước, "Dù có thích sâu đậm đến đâu cũng không chịu nổi nhiều lần sụp đổ, ngươi đối xử với nàng cho tốt vào, ta chúc các ngươi hạnh phúc!" Duẫn Minh Hi nói xong liền nhanh chân rời đi, hắn sợ nếu tiếp tục đứng đây nữa sẽ nhịn không được mà tranh cãi thêm lần nữa. Thân thể Mộ Túy Tình có chút lay động, nếu không phải nhờ Đường Ức Ảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng thì sợ là nàng đã ngã xuống rồi. "Duẫn Minh Hi, ngươi muốn đi bây giờ sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu chặt mày, kêu cả họ tên của Duẫn Minh Hi, nàng không biết hắn đi đâu mà lại thoải mái như vậy. "Đương nhiên là không rồi, các ngươi không đi sao, không phải nói là đi dạo sao, còn không đi nhanh lên!" Duẫn Minh Hi vẫn cợt nhả như trước, nhưng sau khi xoay người lại thì trên mặt đầy vẻ ảm đạm. Bạch Vũ Mộng thở dài một hơi, nhìn thoáng qua bọn họ rồi mới chậm rãi đi theo, Bách Lí Dật Thanh nhìn Duẫn Minh Hi đang đi phía trước, xoay người hỏi Mộ Túy Tình: "Tình Nhi, ngươi không sao chứ, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?" "Ta không sao, chỉ có chút mệt mỏi, đi thôi!" Nói xong, liền đứng thẳng lên đi về phía trước, bóng lưng quật cường kia làm cho người ta đau lòng. "Ôi, ta nói này, ngươi thích nàng thì sao không nhanh đuổi theo đi, phải muốn ba người cứ giằng co mãi sao?" Rốt cục Mạc Hàn Trần nhịn không được nữa mới nói một câu. "Sao ta lại không muốn chứ, nhưng mà thứ nên là của ta thì sẽ là của ta, còn nếu không phải của ta thì có cưỡng cầu cũng không được, sao ta có thể nhìn không ra chứ..." Bách Lí Dật Thanh nói không đầu không đuôi rồi cũng đi về phía trước. Mạc Hàn Trần nhíu mày, nỉ non một câu: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo còn trong cuộc u mê, không ngờ ngươi là người trong cuộc mà lại có thể thông suốt như vậy, hay là, cho tới bây giờ ngươi không hề đặt mình vào cuộc phân tranh?" Nói xong cười một tiếng rồi đuổi theo người phía trước. "Ca ca, ngươi thật sự phải đi sao?" Mộ Túy Tình vẫn nhịn không được nên mở miệng hỏi, sắc mặt dè dặt cẩn trọng, sợ nghe thấy câu trả lời chắc chắn. “Điềm Điềm, ca ca không thể luôn đứng mãi bên cạnh muội được, sẽ có một người yêu muội, sống với muội đến hết đời, về phần ca ca, chỉ cần lâu lâu muội có thể nhớ tới thì tốt rồi." Duẫn Minh Hi cười nho nhã, tỏa sáng giống như thiếu niên lúc trước. Duẫn Minh Hi không cấm Mộ Túy Tình gọi hắn là ca ca nữa, có lẽ thân phận ca ca này là mối quan hệ duy nhất giữa bọn họ, Duẫn Minh Hi tự an ủi bản thân như vậy. Mộ Túy Tình há miệng thở dốc, nhưng lại không nói được một câu nào, lúc trước hắn không cho phép nàng gọi hắn là ca ca, bây giờ hắn đã thừa nhận rồi, dienxdaffnllequysdoon thay đổi như vậy, vì sao nàng lại cảm thấy ngực buồn bã hoảng sợ. "Được rồi, đã ra ngoài chơi thì không nên nói đến chuyện này nữa, nhanh đi dạo đi!" Duẫn Minh Hi thờ ơ cười, xoay người rời đi. Mộ Túy Tình như muốn nói gì đó nữa nhưng lại không nói ra miệng được, Bách Lí Dật Thanh đứng phía sau thấy vậy thì mím môi, trên mặt đầy vẻ phức tạp.