Ma Vương Tuyệt Tình
Chương 13
- Đừng ép ta…. đừng ép ta…
-Tiểu Đồng….Trúc đứng đó nhìn nàng, trong đôi mắt chỉ còn là sự đau đớn và bất lực, hắn đứng đó, đôi cánh như có như không đưa ra rồi rụt về. Nàng đau lòng không thôi, hiểu rồi, tất cả hết rồi….
-Trúc… Những giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt trắng nõn như búp bê, từng hạt rơi xuống như viên trân châu leng keng đâm vào tim người. Hắn đứng đó, hai bàn tay nắm chặt, trong hai con ngươi ko có một chút tia ấm, nhìn thẳng vào tiểu nữ tử lung lay trên lan can… không một mảnh cảm xúc tồn đọng trong trái tim ấy… phải, hiện tại lòng hắn không có một tia cảm xúc, đau đớn – không, lo lắng- không, nhưng bỏ mặc ư, cũng không phải, nó mờ mịt làm sao….Cổ Nghịch Hàn ơi là Cổ Nghịch Hàn!
Nàng quay người, hít một ngụm khí lạnh, chơ vơ đứng trên đỉnh, buông ta, thân mình bé nhỏ như chiếc lá rơi rụng trước làn gió mạnh. Nhắm mắt lại, có phải đã chưa chết bao giờ đâu, như thế này cũng chỉ giống như chết thêm một lần nữa mà thôi.
Một luống khí cực mạnh rít lên trong gió, chỉ kịp thấy dải lụa gấm hoa vụt qua trước mặt, tiếp sau là một tiếng gầm rống vang trờ như trút hết tất cả sự phẫn nộ…..
Mọi người ngơ ngác! Quan nội thị và cung nữ run lẩy bẩy rạp xuống đất.
Một cái xiết thật mạnh ngay eo làm nàng mở mắt, thân mình vững chãi rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo và mạnh mẽ. Trước mắt là đôi huyết mâu phóng đại nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng rùng mình vùng vậy. Nếu không chết bây giờ, nàng sẽ đau đớn khi nằm trong tay hắn!
Không một tiếng, Cổ Nghịch Hàn ôm Vũ Đồng vọt đi, để lại một đám nô tài tất tả kiệu hoa lễ vật chạy về. Chỉ cón lại Trúc đứng nhìn theo, đôi mày mỗi lúc một nhíu lại, rồi gục đầu xuống, trời đã sang xuân mà sao lòng lại lạnh lẽo thế!
Dục Hỏa Tâm Điện – chính điện:
Vũ Đồng bị lôi vào một tòa điện nguy nga dát vàng trải thảm đỏ, hai bên là hàng dài những người mặc trang phục trang trọng đứng khoanh tay khom người, Cổ Nghịch Hàn lôi nàng đi đến đâu là bọn họ quỳ rạp đến đó. Quăng nàng ngã sóng soài tại thảm ngọc thêu chỉ vàng dưới bậc tam cấp đầu rồng phượng, hắn lạnh lùng cuồng ngạo bước lên ngai vàng, uy nghiêm ngồi xuống sau tiếng hô vang vọng.
Hai nữ quan tiến đến sát hai bên sườn nàng, tay giữ chặt vai không cho nàng đứng dậy, hai đầu gối của nàng buộc khuỵu xuống ra tư thế quỳ. Hai tai nàng ù đặc lại, đầu gối mỏi nhừ vì bị đè mạnh , bên tai chỉ còn loáng thoáng tiếng the thé ẻo lả của quan thân cận đọc chiếu phong phi.
Đến lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái phất tay áo của tên bạo quân, rồi nàng nghiễm nhiên bị lôi đi. Sắc trời đã chuyển về chiều.
Đoàn người chầm chậm đi đến một nơi hiu quạnh vắng người, cây cối mọc hai bên che kín khoảng trời. Vén màn kiệu bước ra, Vũ Đồng ngước lên nhìn tấm biển có phần hơi cũ bằng gỗ mộc mạc: Đạm Tình Lâu
Đây là nơi vắng vẻ và đạm mạc nhất trong hoàng cung. Ngày xưa từng là lãnh cung của các phi tần đời trước, sau khi Cổ Nghịch Hàn từng bước đạp lên ngai vàng, các vị phi tần này một số thì tự sát, một số phát điên, một số xung vào quân kỹ, nơi này bị bỏ hoang cho đến giờ, thật là thê lương, mọi người tặc lưỡi, nhìn Vũ Đồng đầy thương hại, một nhân nhi non nớt, vừa bước chân vào cung đã bị đày ải đến nơi này. Thế nhưng chẳng ai dám lên tiếng, vì họ hiểu rằng nữ tử này đã phạm thượng, chẳng ai dám gần gũi chỉ sợ vạ lây. Trong suy nghĩ mọi người, tiểu nhân nhi này chắc chắc sẽ chết già tại nơi này mà ko được một lần sủng hạnh.
Nàng cười đạm mạc, thôi, vậy là giống như xưa, khác chăng là có nơi trú mưa tránh nắng, có thêm chén cơm. Như vậy ít ra không tệ như trong suy nghĩ của nàng, còn hơn phải lấy thân xác phục vụ cho tên Ma Vương ấy.
Hoàng hôn buông xuống thê lương như chính cõi lòng hiện tại của Vũ Đồng. Một gói nhỏ bọc vài y phục nằm lăn lóc trên bàn gỗ phủ bụi mà một tên nô tài mang đến, ngoài ra chả còn gì. Có tiếng bước chân làm nàng nhăn mày nhìn ra ngoài cửa, mô tiểu nữ tử mặc trang phục màu hồng đang run rẩy đứng trước cửa, nửa muốn bước vào, nửa muốn quay ra. Hốc mắt Vũ Đồng đỏ lên, thật là giống Y Lâm!
- Nô tỳ tham kiến Vũ Phi nương ngương!
- Được rồi đứng lên đi, không cần nghi lễ làm gì. Nàng khoát tay, đỡ dậy.
- Nô tỳ là Hoa Nhi, được phân phó hầu hạ nương nương. Nương Nương có gì cứ sai bảo nô tỳ.
- Ở đây không có việc gì đâu, còn phải nhờ người giúp đỡ nữa mà….
Hoa Nhi tiến đến bắt đầu lấy khăn lau một loạt bàn ghế, Vũ Đồng nhìn thế cũng bắtđầu phụ dọn dẹp, Hoa Nhi nhìn theo sững sờ nhưng rồi cũng im lặng làm việc. Cứ thế hai thân ảnh nhỏ lẳng lặng làm việc của mình.
Màn đêm bắt đầu buông xuống….
Trên phiến đá trước cửa lâu, một bóng trắng khẽ khàng lay động. Trăng sáng soi tỏ một bên sường mặt xương xương nhỏ nhắn của nàng, đơn bạc vô cùng, đó là cảm giác mà người khác nhìn thấy.
Cảm thấy lưng lạnh toát, nàng quay ra đằng sau, đối diện là đôi mắt nâu trong suốt trầm tĩnh. Nàng quay mặt đi, lòng chợt run lên, sống mụi cay nồng, có tiếng thét quay cuồng trong lòng dâng lên, nắm tay nhỏ co chặt lại.
- Hài lòng với các ta bố trí cho ngươi không , nhân nhi hèn mọn!
- Ngươi thả ta ra được không….
Một tiếng cười lạnh phát ra từ mũi, không có tiếng trả lời. Nàng đứng dậy, quỳ xuống, không kiềm chế được tiếng nấc, tay níu chặt góc áo:
- Là nô tỳ không có mắt, đắc tội với Vương, cầu xin ngài thứ tội, cho nô tỳ trở về, cầu xin…Nói đến đây chỉ còn là tiếng khóc rấm rứt phát ra từ hai hàm răng cắn chặt.
- Ngươi cho là ta có thể đáp ứng sao?
Hắn bóp chặt cằm của nàng, bắt nàng ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tái nhợt vì gió lạnh, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
- Khóc to lên, ta muốn ngeh tiếng ngươi khóc đau đớn, ngươi nói rất đúng, ta chính là một tên bạo quân biến thái, vậy nghĩ xem ta có thể đáp ứng cho ngươi không. Vĩnh viễn cả đời héo mòn nơi đây đi!
- Không thể đối xử với ta như vậy, ngươi lấy tư cách gì đối với ta như vậy, ta đã làm gì, hả?
- Dựa vào việc ngươi là một nhân nhi hèn mọn cũng đủ để lãnh nhận những điều này, đừng mong ai có thể cứu được ngươi, dưới gầm trời này không một ai dám đối đầu với ta. Nhớ kỹ lấy!
Nàng bật dậy, ánh mắt căm hận nhìn hắn.
- Không phục sao? Thử xem nhé! Ta cho ngươi một cơ hội, trong 12 canh giờ ta để ngươi tự do đi lại, nếu ngươi chạy ra được khỏi cổng chính điện, ta sẽ cho ngươi tự do. Sao, muốn thử không?
Nàng cắn môi, nhìn khuôn mặt mị hoặc của hắn, ánh mắt sắc lạnh của hắn làm nàng rùng mình ớn lạnh.
- Ngươi nói thật? Trong 12 canh giờ chỉ cần đặt chân ra khỏi cổng chính điện ngươi sẽ thả ta ra?
Hắn cười nửa miệng, sườn mặt dưới ánh trăng lộ ra vẻ ma mị khó tả.
- Đi thẳng con đường này, băng qua Vườn Thượng Uyển, khu đài các và hoàng lâu của phi tần, đi thẳng ra Dục Hoa Tâm Điện là đến cổng chính điện, chỉ cần người đặt một bàn chân ra ngoài cổng, ngươi sẽ tự do! Sao, có muốn thử không?
- Ngươi nói phải giữ lấy lời! Ta đánh cược với ngươi!
- Lời nói của bậc quân Vương há có thể nuốt! Nhưng nhớ cho kỹ, phải tận dụng cơ hội này cho tốt, bởi nếu ngươi không thể bước ra khỏi cổng, hậu quả sẽ rất khó lường….
Tròng mắt nâu bắt đầu tràn ngập sát khí, chuyển dần thành đôi huyết mâu, bạc môi cong lên, trong con ngươi như có tầng tầng mưu mô chồng chất tản mát trong đêm.
Vũ Đồng vụt chạy đi thật nhanh theo hước hắn đã chỉ, không dám ngoảnh đầu lại. Tiếng nói như có như không trong gió truyền đến!
- Chạy đi, để ta xem ngươi có bản lĩnh đến đâu!
Gương mặt như hoa hiện ra trong đêm, tiếng cười cuồng ngạo vang vọng trong không gian thanh vắng:
- Ngươi tưởng có thể thoát khỏi đây sao tiểu nhân nhi ngu ngốc! Thật buồn cười, sao ngươi lại ngây thơ đến như vậy, lời nói là điều mà người ta dễ dàng vứt bỏ nhất!
- Người đâu, chặn hết tất cả các cổng lại, một con ruồi cũng không để lọt ra ngoài!
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
198 chương
17 chương
121 chương
85 chương