Ma Vương Đích Bán Mình Nam Hoan
Chương 6
“Thật sự chỉ cần thân ngươi một chút là được sao?” Thiệu Đê Vĩ không thể tin được hỏi lại lần nữa.
Ám Dạ gật đầu.
“Oa! Ám Dạ, ngươi thật sự là người tốt!”
Vừa nói xong, Đê Vĩ liền ngay lập tức vòng tay ôm cổ Ám Dạ, dâng cái miệng nhỏ nhắn của mình lên.
Y đặt vào môi Ám Dạ một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, sau đó giương mắt nhìn chăm chú vào hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười ngọt ngào.
“Cám ơn ngươi!” Y lại thận trọng nói tạ ơn.
“Không cần khách khí......” Ám Dạ thấp giọng nỉ non.
Hắn mê muội nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp quyến rũ trước mắt, thật sự rất kích thích.
Phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn cúi đầu hôn lên môi Thiệu Đê Vĩ.
Hắn nghĩ mình đã thật sự mê đắm trong nụ hôn của vật nhỏ này rồi, tuy rằng Đê Vĩ hôn không hề có kỹ xảo gì đáng nói, nhưng hắn rất thích cảm giác khi đụng chạm vào đôi môi ấy. Nói ngắn gọn, hắn chính là thích cái cách hôn ngốc nghếch vụng về của vật nhỏ.
Nói ra, ngay cả Ám Dạ cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn thật sự đã mê luyến đôi môi Thiệu Đê Vĩ!
Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng cọ xát áp vào đôi môi nhỏ phấn nộn của vật nhỏ, dần dần Ám Dạ tiến sâu hơn, đưa đầu lưỡi tách hai cánh môi ra rồi từ từ tiến vào khuấy động khoang miệng y......
“Ân...... Ân......” Thiệu Đê Vĩ muốn đẩy Ám Dạ ra, nhưng như thế nào cũng không được.
Y chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, nóng đến độ y sắp chịu không nổi, nhưng đồng thời lại có một cỗ rung động kỳ lạ từ trong lòng thoát ra......
Ám Dạ tuyệt không để ý tới sự kháng cự yếu ớt của vật nhỏ trong lòng, hắn vẫn như cũ hút liếm cánh hoa cùng đầu lưỡi ngọt lịm của y.
“Ô...... Ân...... Cáp...... Ngươi......”
Ám Dạ không ngừng dùng sức âu yếm đôi môi Đê Vĩ, như muốn mãnh liệt đoạt lấy đôi môi đó vậy......
Thiệu Đê Vĩ bị hôn đến phát đau, cơ mà lại vẫn như cũ không ngăn được Ám Dạ.
Thẳng đến hồi lâu sau, Ám Dạ mới buông tha cho cái lưỡi nhỏ của Đê Vĩ, bất quá vẫn như cũ luyến tiếc liếm vào đôi môi đang run run của y, mà từ miệng Đê Vĩ còn lưu lại một sợi chỉ bạc, Ám Dạ cũng dùng đầu lưỡi đem nó liếm mất. (@[email protected])
Thiệu Đê Vĩ mơ màng dựa hẳn vào ***g ngực rắn chắc của Ám Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo màu hồng diễm lệ rất đáng yêu.
Ám Dạ nhìn vật nhỏ trong lòng, y đang nhắm chặt mắt, há mồm thở hổn hển.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi Đê Vĩ lấy lại được hô hấp bình thường.
Dần dần, Thiệu Đê Vĩ vì nằm trong ***g ngực ấm áp thoải mái của Ám Dạ mà bị cơn buồn ngủ tấn công, y cựa quậy thân thể tìm kiếm vị trí ngủ thoải mái nhất, sau đó lại phát giác ngực Ám Dạ cứng quá, làm cho y hảo khó tìm được vị trí thoải mái, bất quá lại rất ấm áp làm cho người ta cảm thấy thoải mái không nỡ rời đi......
“Mệt mỏi sao?” Ám Dạ thấp giọng hỏi vật nhỏ đã sớm đi vào giấc mộng yên bình.
Mí mắt Thiệu Đê Vĩ nhắm tịt lại không động tĩnh, chính là chỉ phát ra âm thanh lẩm bẩm thoải mái, sau đó lại càng thêm rúc sâu vào trong ngực Ám Dạ.
Ám Dạ thấy động tác trẻ con của y thì bất giác tươi cười, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy biểu tình yêu thương sủng nịch.
“Có ai sau khi hôn nồng nhiệt vậy còn có thể bình thản ngủ như ngươi không?” Ám Dạ không nhịn nổi một tiếng thở dài, buộc phải cưỡng chế dục vọng của chính mình đè xuống…
Thiệu Đê Vĩ rốt cục cảm nhận được Ám Dạ đúng thật là đại ân nhân của mình, nhưng mà ngoại trừ thời gian đưa y đến ôn tuyền chữa bệnh cùng ăn cơm ra thì trong vòng một ngày cơ hồ Đê Vĩ không thấy mặt Ám Dạ quá vài lần.
Ám Dạ chấp thuận y có thể đi lại mọi nơi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có người đi cùng trông nom, bằng không, Đê Vĩ cũng chỉ có thể ở trong tẩm cung mà tản bộ ngắm cảnh thôi.
Cơ mà, mỗi ngày đều nhìn thấy một phong cảnh sự vật giống nhau như đúc, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy ngán ngẩm, đương nhiên Thiệu Đê Vĩ cũng không ngoại lệ, y rất tò mò muốn nhìn thấy cái gọi là “Ma giới” rốt cuộc cùng nhân giới có gì bất đồng.
Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con miêu! (@[email protected])
Thiệu Đê Vĩ cứ thế mà quên béng mất những gì Ám Dạ đã cảnh cáo.
Tuy rằng Đê Vĩ không thông minh, nhưng mà y cũng không ngốc a! Bởi vậy, y liền dễ dàng thoát khỏi những ma thú theo đuôi bảo hộ.
“Oa!” Thiệu Đê Vĩ há mồm hớp một ngụm khí lớn, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười vui sướng.
“Thân thể khỏe mạnh thật tốt......” Y cao hứng tự lẩm bẩm một mình, sau đó thì như điên mà chạy loạn chung quanh.
Trước kia, Đê Vĩ nếu như vậy chạy chỉ sợ đã sớm phải đi gặp Diêm vương. Nghĩ vậy y liền khoái chí bật cười.
Mở to mắt nhìn xung quanh, Thiệu Đê Vĩ phát giác chính mình đã chạy đến một nơi có cây cối vô cùng rậm rạp, nếu không cẩn thận y thực có thể bị lạc đường......
Mà mặc kệ việc chính mình có thể bị lạc hay không, sự tò mò vẫn chiến thắng hết thảy.
“Đây là cái địa phương gì a? Nói không chừng sẽ có cái gì thú vị ở đây đi?” Thiệu Đê Vĩ thật cẩn thận tiếp tục hướng rừng rậm đi thẳng.
Càng đi vào sâu bên trong, sương mù lại càng dày đặc, dày đặc đến nỗi mà rất nhanh Đê Vĩ đã không thể thấy rõ ngón tay của chính mình.
Mà nguyên bản mặt đất cứng rắn khô mát ban đầu cũng dần trở nên lầy lội khiến Đê Vĩ bị té ngã mấy lần, trên người nơi nơi đều là bùn.
Tuy rằng đã bắt đầu mất phương hướng nhưng Thiệu Đê Vĩ vẫn chưa từ bỏ ý định mà như cũ rảo bước tiến về phía trước, vì mắt không thể nhìn đường đi rõ ràng lắm nên trên người đã bắt đầu xuất hiện vài vết thương do vướng víu và vấp ngã.
Không biết chính mình đã đi được bao lâu, cũng không biết chính mình rốt cuộc bị quăng ngã mấy lần, Đê Vĩ chỉ biết là hiện giờ y đang mệt chết đi, hơn nữa thân thể cũng đau đớn không thôi......
Dần dần, sương mù dày đặc rốt cuộc cũng có dấu hiệu tiêu tan, bất quá, Đê Vĩ lại cảm thấy càng lúc càng lạnh.
Sương đã hoàn toàn tan rồi, nhưng mà y đã muốn lạnh đến mức cả người mãnh liệt run rẩy, càng đáng sợ chính là, y đột nhiên rất muốn ngủ.
Thiệu Đê Vĩ liều mạng dùng hai tay xoa bóp thân thể chính mình, đồng thời cố tìm kiếm đường ra khỏi khu rừng rậm này. Y đã tự nhủ với bản thân tuyệt đối không thể ở trong này ngủ, thế nhưng cước bộ của y lại càng ngày càng chậm, mí mắt cơ hồ cũng mau khép lại.
Đột nhiên, phịch một tiếng, Đê Vĩ rốt cục không địch lại cơn buồn ngủ, té trên mặt đất.
Mà không lâu sau khi Thiệu Đê Vĩ ngã xuống đất mê man, “phanh long” “phanh long” tiếng bước chân tự xa mà gần, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh nam hài đang bất tỉnh nằm dưới đất kia......
Đám ma thú bảo hộ Thiệu Đê Vĩ, bởi vì không thể tìm thấy y, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải hướng Ma giới vua vĩ đại —— Ám Dạ thỉnh tội.
Ám Dạ vừa nghe bọn họ để Thiệu Đê Vĩ trốn mất, trong lòng liền chấn động.
“Không phải dặn các ngươi hảo hảo coi chừng y sao? Như thế nào còn làm cho y chạy đến ngoài ma điện?” Ám Dạ tức giận chất vấn.
“Thỉnh Vương thứ tội! Bọn thuộc hạ cũng đã dốc sức bảo hộ y, chính là y lại thừa dịp chúng ta không chú ý mà lén chạy ra ngoài tẩm cung. Đến lúc chúng ta phát hiện đuổi theo, y đã hoàn toàn biến mất rồi.” Ma thú cầm đầu lên tiếng.
“Với ma lực của các ngươi, muốn tìm một người hẳn là chuyện rất dễ dàng, vì cái gì nam hài kia mất tích lâu như vậy các ngươi còn chưa tìm được?’’ Nãy giờ vẫn lẳng lặng nghe ma thú báo cáo, Viêm đột nhiên đưa ra nghi vấn.
“Bọn thuộc hạ đã dùng hết tất cả ma lực cùng biện pháp nhưng vẫn không thể xác định được nam hài kia đang ở đâu, cho nên chúng ta đành phải đem chuyện này bẩm báo cấp Vương biết. Chúng ta thật sự đã dốc toàn lực.”
“Vương, xét theo lời chúng nói, vậy nam hài kia có thể nào đã chạy vào “sương mù chi sâm” không?” Viêm suy luận.
Lời nói của Viêm khiến Ám Dạ thoáng rùng mình. Chính xác thì, đối với những ma thú bảo hộ vật nhỏ mà nói, muốn tìm được y là việc phi thường dễ dàng, nhưng nếu chúng không thể tìm được tung tích của Đê Vĩ, duy nhất chỉ có thể kết luận, giống như những gì Viêm nói, Thiệu Đê Vĩ đã chạy vào “sương mù chi sâm”!
Ám Dạ thật sự không dám nghĩ thêm gì nữa, sự bất an cồn cào trong lòng khiến hắn không do dự mà thi triển ma pháp ngay lập tức. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đi vào “sương mù chi sâm”.
Viêm cùng các ma thú cũng lập tức xuất hiện phía sau Ám Dạ để đi theo bảo hộ hắn.
Ám Dạ bước đi định tiến sâu vào trong rừng rậm, lúc này Viêm lại đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn.
“Tránh ra!” Ám Dạ lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Vương, thỉnh ngài ngàn vạn lần không thể xúc động. Nghe đồn “sương mù chi sâm” là nơi ma long —— Kha Tạp Lý Tư Thác sống, tuy rằng chưa có con dân Ma giới nào xem qua bộ dạng nó, nhưng theo truyền thuyết kể lại, nó rất thích ăn thịt ma vật, uống máu ma thú, hơn nữa còn rất tàn bạo độc ác. Cho nên rừng rậm này Ma giới từ trước đến nay luôn coi nó là cấm địa, hiện giờ ngài lại chỉ vì tên tiểu dân bình thường kia mà mạo hiểm tiến vào.....”
“Câm miệng!” Ám Dạ trừng mắt liếc nhìn Viêm liếc mắt, sau đó lập tức xoay người tiến vào “sương mù chi sâm”.
Ám Dạ hiểu được rằng Viêm là do lo lắng cho sự an nguy của hắn, mà với địa vị tôn quý của hắn, quả thật cũng không được phép mạo hiểm như vậy, bằng không, cả Ma giới sợ rằng sẽ lại rơi vào tình huống hỗn loạn sụp đổ.
Thế nhưng hắn lại càng lo lắng cho an nguy của Thiệu Đê Vĩ a! Phát hiện ra tiểu tử kia mất tích, lại biết y có thể đã chạy vào “sương mù chi sâm”, Ám Dạ không nghĩ rằng bản thân lại có thể kinh hãi hoảng sợ như vậy. Hắn thật sợ vật nhỏ đáng yêu kia sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, càng sợ sẽ đánh mất y......
Ám Dạ không thể không thừa nhận, hắn đã yêu thương Thiệu Đê Vĩ.
Ngay từ giây phút đầu tiên hắn cùng vật nhỏ gặp nhau......
Ngươi bị thương sao?
Ngươi nhìn thấy ta?
Đột nhiên, khóe môi Ám Dạ khẽ nhếch lên, hiện ra một vẻ mặt tươi cười ôn nhu trước nay chưa từng có.
Đúng vậy! Hắn chính là tham món lợi nhỏ! Ác! Vì cái gì hắn không sớm một chút phát hiện ra tâm ý của chính mình? Hy vọng hết thảy còn chưa quá trễ.
Chính là, hắn ban đầu chỉ cúi đầu cười yếu ớt, sau đó lại ngẩng đầu hào sảng cười lớn.
Ác! Đúng vậy, hắn là thật sự yêu thương vật nhỏ phiền toái ngốc nghếch kia, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng, đối hắn có thể nói là như si như cuồng......
Chỉ cần để cho hắn tìm được, y liền chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Hắn sẽ không tái buông vật nhỏ ra đâu, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không buông......
Đi bên cạnh Ám Dạ, Viêm cùng các ma thú bảo hộ giương vẻ mặt ngơ ngác nhìn Vương của bọn họ. Bọn họ chưa từng thấy Vương cười, càng không nói đến là cao giọng cười to. Đáng thương cho bọn họ vì bất ngờ gặp đả kích quá lớn nên không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ. Mà chờ đến lúc bọn họ phục hồi tinh thần lại, Ám Dạ đã sớm đi vào “sương mù chi sâm”.
Tiến vào vùng có sương mù tràn ngập khắp nơi, Ám Dạ ngay lập tức toàn thân đề phòng chuẩn bị ứng phó mọi tình huống xấu có thể xảy ra.
Nhưng mà đi hồi lâu vẫn như cũ không có phát hiện ra điều gì, chỉ thấy bốn phía nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống thôi!
Loại biến hóa nhiệt độ này đối với ma vật mà nói cũng không đủ để sinh ra ảnh hưởng gì, mà với ma vật có ma lực cao thâm như Ám Dạ thì căn bản chẳng có gì đáng nói.
Nhưng còn Thiệu Đê Vĩ, một chút ma lực cũng không có, y như thế nào có thể chống cự được nhiệt độ tàn khốc thế này?
Nghĩ đến đấy, Ám Dạ lại cảm thấy trái tim như thắt lại. Hắn nhớ rõ buổi sáng lúc hắn dời khỏi tẩm cung, vật nhỏ chỉ mặc một bộ y phục màu trắng đơn bạc mỏng manh, nếu y cứ mặc như thế rồi bỏ chạy ra ngoài, nhất định sẽ bị lạnh đến không chịu nổi, thậm chí còn có thể đã…
Ám Dạ rùng mình không dám nghĩ tiếp, bởi vì hắn phi thường rõ ràng, đối với ma vật bọn hắn thì loại nhiệt độ thấp này chẳng thể ảnh hưởng gì được, nhưng đối với tiểu tử kia lại có thể.
Bởi vì đối với nhân giới mà nói thì nhiệt độ của Ma giới khắc nghiệt hơn rất nhiều. Tuy rằng đã chuyển kiếp thành con dân Ma giới nhưng Thiệu Đê Vĩ vẫn rất khó thích ứng với điều kiện hoàn cảnh ở đây, buổi tối cho dù là đang ngủ, y vẫn lạnh đến nỗi răng đánh lập cập, cả người run rẩy.
Mà hắn sau khi xử lý xong chính vụ trở lại tẩm cung, luôn đưa vật nhỏ ôm vào lòng thật chặt, để nhiệt độ chính mình có thể sưởi ấm cho y.
Nhưng mà tiểu tử kia lại chạy vào “sương mù chi sâm”, nếu y không có việc gì cũng không sao, còn nếu y bởi vậy mà bị thương, nếu y không mặc thêm quần áo mà cứ thế bỏ chạy.....
Hắn thề —— hắn nhất định sẽ hảo hảo đánh mông tiểu tử kia một phen!
Ám Dạ sử dụng ma lực cố gắng tìm kiếm ma khí của Thiệu Đê Vĩ, thế nhưng qua một thời gian vẫn không cách nào cảm ứng được. Tuy vậy Ám Dạ vẫn không nản lòng, hắn kiên định tiếp tục hướng chỗ sâu trong rừng rậm thẳng tiến......
Đột nhiên——
Ám Dạ cảm nhận được hơi thở mong manh của Thiệu Đê Vĩ, nhưng cỗ hơi thở này lại dần dần biến mất, thay vào đó là một cỗ ma khí cường đại xa lạ.
Hắn trong lòng chấn động, chẳng lẽ......
Ám Dạ không dám tái nghĩ nhiều, lập tức xoay người hướng về phía nguồn ma khí khổng lồ kia chạy tới.
Viêm cùng ma thú bảo hộ nhìn thấy Vương khẩn trương thi triển năng lực phóng đi như vậy, bọn họ cũng không dám chậm trễ mà đuổi theo phía sau áp sát Ám Dạ.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã tiếp cận đến nơi có nguồn ma lực cực đại ấy.
Ám Dạ ngừng lại, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía, tiếp theo hắn liền thận trọng tiến tới nguồn ma lực ngày càng rõ rệt trước mặt, sau đó thì hình ảnh mà Ám Dạ nhìn thấy khiến hô hấp của hắn cơ hồ muốn dừng lại!
Theo sát ở phía sau hắn, Viêm cũng bị cảnh tượng đó dọa cho kinh hô: “Vương, này......”
Ma long trong truyền thuyết —— Kha Tạp Lý Tư Thác thật sự tồn tại!
Nó một thân lửa đỏ, thân thể thật lớn ít nhất cũng dài hơn sáu thước, ánh mắt màu vàng lóe lên quang mang hung ác lợi hại.
Kha Tạp Lý Tư Thác ý thức được có ngoại vật xâm lấn, nó đập mạnh cánh và phát ra một tiếng rống to, giống như để cảnh cáo bọn họ không được tiến gần thêm nữa, nhưng Ám Dạ đối với tiếng gầm rú đó làm ngơ, như cũ hướng nó đi đến.
“Vương, thỉnh ngài không nên tái đi tiếp!” Viêm chắn trước người Ám Dạ, muốn ngăn cản hắn đi tiếp.
“Tránh ra!” Ám Dạ đem Viêm gạt sang một bên.
Hiện giờ toàn bộ sự chú ý của Ám Dạ đều tập trung ở nam hài đằng sau ma long. Khi hắn nhìn thấy Thiệu Đê Vĩ nằm hôn mê bên trong hang ổ của ma long, tất cả lý trí cùng bất an của hắn đều biến thành lửa giận nổi lên hừng hực.
Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi Thiệu Đê Vĩ, trong lòng tràn đầy hi vọng vật nhỏ kia có thể mở mắt ra nhìn hắn một chút, thế nhưng Đê Vĩ vẫn mãi nằm đó không hề nhúc nhích.
Rốt cục, Ám Dạ chân chính tức giận! Khuôn mặt tuấn tà nguyên bản không chút thay đổi dần dần lộ ra khí sắc băng lạnh, đồng thời cũng vì tức giận điên cuồng mà đanh lại.
Ám Dạ nhanh chóng bước tới gần Kha Tạp Lý Tư Thác, nếu Thiệu Đê Vĩ bị tổn thương dù chỉ một cọng lông tơ, hắn tuyệt đối sẽ khiến ma long này sống không bằng chết.
Thấy Ám Dạ tới gần, Kha Tạp Lý Tư Thác ngay lập tức gầm lên giận dữ.
“Đem người trong hang trả lại cho ta!” Ám Dạ lạnh giọng đối ma long nói.
Từ lỗ mũi ma long phun ra một cỗ khí tức giận, rồi sau đó con vật ngẩng đầu ngửa mặt lên trời thét dài...... Giống như rất không hài lòng vì Ám Dạ một chút ý từ dời khỏi sào huyệt của nó cũng không có.
Nó hoàn toàn không để ý tới lời nói của Ám Dạ, ngược lại còn giơ cánh mình lên bao trùm lấy Thiệu Đê Vĩ.
Thời điểm ma long dùng cánh phủ lên người Thiệu Đê Vĩ, Ám Dạ như muốn ngừng thở, bởi vì đôi cánh vừa lớn vừa nặng nề kia đang hướng cơ thể vật nhỏ mà đè lên......
Ám Dạ không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi cánh khổng lồ hướng Thiệu Đê Vĩ ném tới, cũng chỉ có thể kinh hãi điên cuồng hét lên:
“Ta nhất định phải lấy mạng ngươi!”
Trong chớp nhoáng, trên tay Ám Dạ xuất hiện một thanh kiếm quang màu lam: “Chuẩn bị chịu chết đi!”
Hắn nhanh chóng tung người bay lên, thân hình mạnh mẽ tức khắc đã đứng trước mặt ma long.
Lúc này, ma long nhìn Ám Dạ trong nháy mắt đã đứng trước nó thì chỉ biết trừng mắt lên nhìn, nhất thời không có phản ứng gì..... Chờ khi nó phục hồi tinh thần lại thì Ám Dạ đã sớm đưa một đao hướng đầu nó bổ tới......
Nhưng mà, hết thảy đều phát sinh trong khoảnh khắc đó ——
Ám Dạ có chút ngốc lăng nhìn cảnh tượng trước mắt mình, cái đầu hắn muốn chém vào rất nhanh đã không thấy đâu, cứ tưởng rằng ma long động tác linh mẫn đang né tránh đòn tấn công của hắn, ai ngờ sự thật không phải như vậy.
Ma long trong truyền thuyết —— Kha Tạp Lý Tư Thác, được đồn rằng là một con mãnh long hung ác tàn bạo. Thế nhưng trước mắt Ám Dạ lúc này chỉ có một con ma long yếu đuối đem đầu giấu vào hai cái cánh lớn, cả cơ thể run run rẩy rẩy, bộ dạng nhát như chuột......
Ma long phát ra âm thanh sợ hãi, cơ thể khổng lồ run lên từng đợt, điều này khiến cho Ám Dạ không khỏi buông thanh kiếm trên tay xuống.
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào quái vật to lớn trước mắt, mà lúc này từ đôi cánh của ma long lại có một thân hình nho nhỏ chui ra. Ám Dạ không dám tin trợn to mắt nhìn, mà bọn Viêm cùng ma thú cũng không tự chủ được há to miệng kinh ngạc.
“Ân...... Lý Tư Thác, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì toàn thân lại phát run a?” Thiệu Đê Vĩ một bên dụi mắt một bên vươn bàn tay nhỏ bé ra vuốt ve Kha Tạp Lý Tư Thác.
———————-
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
20 chương
71 chương
264 chương
31 chương
112 chương