Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 323 : Mộc Lăng Thiên Đe Dọa

Ngay khi vừa giải quyết xong Lý Quang Mục, một luồng hàn phong lập tức bao phủ lấy Dạ Khinh Ưu, đem cả căn phòng xé nát. Mộc Lăng Thiên bàn tay tụ ra hàn kình lạnh lẽo, tạo thành thủ chưởng mơ hồ, hư ảnh bàn tay hiện lên trong không khí, hàn khí từ thân thể hắn thoát ra đủ để làm một đám thiên kiêu Đại Thần Bảng nằm ngoài ngộ thương, sợ hãi không dám xen vào. " Hừ, nhìn bản lĩnh có vẻ ngươi là Đế Tôn. Nhưng vậy thì đã sao? Ta từng tại Man Hoang Vực giết Đế Tôn, ngươi còn nghĩ bản thân mình lợi hại? " Mộc Lăng Thiên thấy Dạ Khinh Ưu nhận một kích Băng Dạ Hàn Phong Chưởng của mình, trong lòng cười lạnh. Hắn cẩn thận chú ý rất kỹ Dạ Khinh Ưu ra tay, nhận ra đối phương chính là Đế Tôn cường giả, cuối cùng hiểu ra. Tại Hạ Giới này, Đế Tôn quả thật có thể tự tung đi ngang, một kẻ như vậy múa may trước mặt làm hắn quả thật ngứa mắt. Không gian xung quanh toàn bộ bị băng hoại, biến thành một mảnh băng vực, có vài đệ tử Tuyết Tiên Phủ đứng gần đó cũng bị liên lụy hóa thành băng điêu, mấy người Quang Chi Tử đều đã tránh đi xa, sợ hãi mà nhìn cảnh tượng này. Mộ Dung Khuynh Thành khó khăn ôm lấy Mộc Băng thoát ra khỏi phạm vi băng hàn ảnh hưởng, do bản thân các nàng chủ tu Băng Hệ Công Pháp cho nên ảnh hưởng không lớn, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng chỉ thụ thương hàn khí một chút. " Kẻ kia rốt cuộc là ai? " Nhìn Mộc Lăng Thiên đứng giữa trung tâm, bễ nghễ đem Dạ Khinh Ưu đóng thành bức băng tượng, một chưởng hàn phong như muốn đem vạn vật xung quanh hóa thành băng tuyết. Mộ Dung Khuynh Thành mặc dù tức giận nhưng nàng lại tự nhận ra bản thân không phải là đối thủ của đối phương, sợ rằng ngay cả Tuyết Tiên Thánh Địa cũng khó bảo toàn. " Sư phụ, hắn không sao chứ? " Mộc Băng chợt lên tiếng hỏi, nàng không hiểu vì sao lại lo lắng cho Dạ Khinh Ưu, thấy hắn bị Mộc Lăng Thiên tập kích, nét mặt nàng tái nhợt, hiện rõ vẻ lo lắng. Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày, trầm mặc đáp. " E rằng khó thoát, một chưởng băng hàn kia e chỉ có Tuyết Đế tổ sư là có thể đối kháng được. " Mộc Băng sắc mặt kịch biến, không hiểu sao rơi lệ, bàn tay lau lau khóe mắt, thầm nhủ tự hỏi vì sao. Dù rằng nàng không có quen biết Dạ Khinh Ưu, lại vì hắn mà ưu thương như vậy. Mà cách xa đó, Mục Viêm cũng chật vật mà thoát khỏi, hắn không có bảo vật bảo mệnh như đám thiên kiêu Đại Thần Bảng, chỉ có thể trơ mắt để hàn băng thẩm thấu da thịt, tê tái băng giá như muốn lột da hắn làm hắn đau đớn nhíu mày, nhưng chỉ có thể chịu đựng mà từng bước thoát ra ngoài. Thậm chí đem hàn băng lạnh thấu xương kia một phần dung nhập thể nội, tạo ra một tia cực nhỏ Hàn Băng Chi Lực. " Khốn kiếp, không làm gì cũng bị tai vạ. " Mục Viêm vẫn còn ớn lạnh nỗi đau băng hàn xác thịt, hắn vì cố dùng hết toàn lực thoát ra mà lột mất lớp da bên ngoài, khiến hắn hiện tại trông vô cùng đáng sợ, toàn thân máu me, ngay cả da mặt cũng bị lột sạch. Hắn đem từng viên đan dược bỏ vào miệng, ngồi xuống mau chóng hồi phục, lần này hắn quyết định để đám người kia gây chú ý còn bản thân sẽ trực tiếp đột nhập bảo khố Tuyết Tiên Phủ. Mộc Lăng Thiên nhìn trước mắt Dạ Khinh Ưu bị hắn biến thành tượng băng, không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không đúng, đáng lẽ hiện tại đối phương phải bị hắn hóa thành tuyết vụn mới đúng. Sao vẫn trơ trọi dùng ánh mắt thản nhiên nhìn hắn? Hắn bản tính luôn cẩn thận, tin tưởng cảm giác bản thân không hề sai, hai đầu ngón tay giơ cao tụ ra băng ngọc, lập tức không gian xung quanh trung tâm băng ngọc bị hàn khí lạnh lẽo bao phủ, so với khi trước còn lạnh gấp trăm lần, đem toàn bộ băng phiến hút vào trung tâm, tạo ra âm thanh cọ sát lạnh giá. " Ta không tin ngươi lần này thoát được. " Mộc Lăng Thiên cũng lùi ra, cách trung tâm băng ngọc một khoảng cách, dĩ nhiên chính hắn cũng sợ bị cuốn vào bên trong. Vạn Giới Băng Phệ chính là độc chiêu mà sư phụ dạy hắn, có thể vượt cấp bậc mà giết, ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng có thể bị giết trong chớp mắt, nói chi một cái Đế Tôn nhỏ nhoi tại Hạ Giới. " Sư phụ nói có vài Đế Tôn biến thái có thể vượt cấp giết Vấn Đạo Cảnh, ta vẫn nên là cẩn thận. Dù là con kiến, cũng không thể để nó cắn cho mấy phát được. " Mộc Lăng Thiên chắp tay, híp mắt nhìn giữa trung tâm Dạ Khinh Ưu bị cuốn vào bên trong, làm hắn hết sức thoải mái. Ánh mắt lướt nhìn qua một bên, thấy Thiên Long Nhạc đang sợ hãi nấp trong một góc, âm thần cười lạnh, một chỉ nhẹ nhàng phóng ra, lập tức không để đối phương kịp rên la một tiếng liền hóa thành băng vụn tiêu tán trong gió. " Thiên kiêu Hạ Giới chẳng qua chỉ là kiến cỏ. " Thần sắc Mộc Lăng Thiên hết sức tự tin, cũng không thèm nhìn kết cục của Dạ Khinh Ưu, quay đầu hướng về phía Mộc Băng đi đến. Nhìn thấy Mộc Lăng Thiên đi đến chỗ nàng, Mộc Băng không có sợ hãi, mà còn hàm chứa một cổ hận ý, chỉ tiếc không thể lập tức giết chết đối phương. " Dám đối với phu quân có sát ý, nàng biết hậu quả sao? " Hận ý của nàng dĩ nhiên không qua được mắt Mộc Lăng Thiên, hắn hai mắt rét lạnh nhìn nàng, đáp tới trước mặt hai sư đồ Mộc Băng, một luồng Hàn Uy khiến cho hai nàng run lên, lập tức thổ huyết. Mộ Dung Khuynh Thành che trước người Mộc Băng, kìm chế không để uy áp đối phương làm cho quỳ xuống. " Dám đối nghịch ta, muốn chết. " Mộc Lăng Thiên tức giận trừng mắt, một cổ Hàn Ý xuyên qua thân thể Mộ Dung Khuynh Thành, làm nàng không cách nào chống đỡ nổi, bay ngược ra sau, hàn ý công tâm, sắc mặt tái nhợt, tấm khăn che mặt cũng bị thổi bay lộ ra dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Mộc Băng vội vã chạy đến ôm lấy sư phụ, ánh mắt nhìn Mộc Lăng Thiên càng thêm chán ghét. " Ồ, không tệ. So với thê tử của ta không có thua kém. " Mộc Lăng Thiên nhìn thấy dung mạo của Mộ Dung Khuynh Thành lập tức động tâm, hắn dù không thích mỹ sắc, nhưng trước mặt hai nữ tử này quá đẹp, làm hắn cũng kìm lòng không được. Hắn đi đến trước mặt hai nàng, giọng điệu lạnh lùng, cao ngạo nói. " Tốt, ngươi từ giờ có thể làm tiểu thiếp của ta. " Mộc Lăng Thiên anh tuấn tiêu sái, uy nghi lạnh lùng, có một loại mị lực tà tính, nhưng lại khiến cho hai nữ tử không sinh ra chút nào thưởng thức, thậm chí là ghê tởm. Mộc Băng lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi bị nàng cắn cho chảy máu, nhìn tên nam tử trước mặt, hận không thể giết hắn, nhưng biết thực lực không đủ, chỉ có thể bình tĩnh nói. " Mộc Lăng Thiên, yêu cầu của ngươi… ta đáp ứng. Nhưng ngươi nên hứa với ta không nên động đến sư phụ hay Tuyết Tiên Thánh Địa. Nếu không dù chết ta cũng không nghe lời ngươi, mà Bạch Tọa Băng Liên ngươi cũng đừng hòng tìm thấy. " " Đe dọa ta? Có ý tứ. " Mộc Lăng Thiên khuôn mặt băng lãnh nở nụ cười, lại làm cho Mộc Băng cảm nhận bên trong hàn ý lạnh thấu xương. Hắn vươn tay, lập tức Mộ Dung Khuynh Thành bị hắn túm lấy, bàn tay siết chặt cổ nàng, lạnh lẽo nói. " Trước giờ không có ai dám dùng giọng điệu đó nói với ta. Nàng là thê tử của ta là do sư phụ chỉ định, ta mới quan tâm đến nàng, còn nghĩ mình rất quan trọng sao? Ngươi trong mắt ta chỉ là món đồ vật xinh đẹp, đừng có mà phản kháng. " Dứt lời, bàn tay hắn càng siết chặt, lập tức Mộ Dung Khuynh Thành đau đớn kêu rên làm Mộc Băng hoảng sợ. Nàng chợt cảm giác thấy bất lực, quả thật không dám đem tính mạng sư phụ trêu đùa trước mặt Mộc Lăng Thiên. Hai mắt nàng đẫm lệ, nhẫn nhịn liền cắn răng nói. " Tốt, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần ngươi tha cho sư phụ, chuyện gì ta cũng đáp ứng. " " Thật sao? Như vậy, nàng liền lột sạch y phục ra, để ta xem thử thê tử tương lai của ta trông thế nào. " Mộc Lăng Thiên đem Mộ Dung Khuynh Thành buông ra, ánh mắt tập trung lên người Mộc Băng, giọng điệu thản nhiên ra lệnh. Mộc Băng nét mặt tái nhợt, hoàn toàn không dám phản kháng, nàng run rẩy, bàn tay đặt trên ngoại bào cởi ra, ngoại bào Tuyết Tinh Phủ rơi xuống đất, chỉ lộ ra dáng người thon thả của nàng. Mộc Lăng Thiên hai mắt lóe lên tinh quang, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng kích động. Mộ Dung Khuynh Thành thấy Mộc Băng thật sự làm theo lời đối phương, bi thương hướng về đồ đệ của nàng nói. " Mộc Băng, đừng nghe lời hắn. Mặc kệ ta, mặc kệ Tuyết Tiên Thánh Địa… mau chạy đi. " " Hừ, còn dám xen ngang? " Mộc Lăng Thiên tức giận một cước đá vào bụng Mộ Dung Khuynh Thành làm nàng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, gương mặt khuynh quốc khuynh thành vẫn hiện lên vẻ kiên cường. Hai mắt Mộc Lăng Thiên nhìn nàng, như có ý tưởng, liền nói. " Ngươi nếu như không muốn đồ đệ của mình cởi, vậy tự mình cởi đi. Tại đây phục vụ ta, có thể làm ta hài lòng liền tha cho hai ngươi và Tuyết Tiên Thánh Địa. " " Mộc Lăng Thiên, ngươi dám… " Mộc Băng đang đặt tay trên thắt lưng, lập tức dừng lại, vô tận phẫn nộ dồn ép, làm nàng nhìn Mộc Lăng Thiên tràn ngập tức giận. Lúc này nàng không còn quan tâm hết thảy, muốn cùng đối phương liều mạng. Mộc Lăng Thiên nhìn nàng, không chút để ý, phất tay đem nàng đóng băng, không cho nàng cử động, nói. " Im lặng mà nhìn đi. Nàng là món chính, ta sẽ ăn sau cùng. " Sau đó hắn quay mặt sang nhìn Mộ Dung Khuynh Thành, mỉm cười nói. " Thế nào, cho ngươi lựa chọn. Ngươi sẽ làm thế nào đây, ta rất mong chờ. " Mộc Lăng Thiên tạo ra một cái ghế băng, ngồi bên trên, uy nghi bệ vệ, nhìn xuống dưới chân Mộ Dung Khuynh Thành lại nổi lên máu nóng muốn chà đạp vị mỹ nữ này, đem nàng trở thành nô lệ xinh đẹp dưới thân tùy ý hắn sai bảo. Mộ Dung Khuynh Thành nén đau đớn, ngồi dậy, ánh mắt không cam lòng nhìn hắn, nàng thở ra một hơi, cúi đầu ủ rũ nói. " Hi vọng ngươi giữ lời tha cho Mộc Băng, không đụng đến nàng. " " Tốt, chỉ cần ngươi thỏa mãn ta. " Mộc Lăng Thiên nói, hắn dĩ nhiên không có ý định buông tha Mộc Băng. Sau khi ăn xong Mộ Dung Khuynh Thành, sẽ trực tiếp chơi Mộc Băng trước mặt nàng, cho nàng ta hiểu thế nào là tuyệt vọng. Vừa nghĩ đến vẻ mặt xinh đẹp tuyệt thế kia của Mộ Dung Khuynh Thành biến thành vô vọng, hắn lại hết sức vui thú, chợt như phát hiện ra thú vui mới của đời mình. Mộ Dung Khuynh Thành thân thể dù đau nhức cũng cố đứng dậy, nhìn sang đồ đệ Mộc Băng đang hai mắt đẫm lệ nhìn mình, nhẹ nhàng nở ra nụ cười an ủi. Nàng nén không nhìn ánh mắt đau khổ của đồ đệ, thân thể run rẩy đi đến trước mặt Mộc Lăng Thiên, thấy đối phương hai chân giang rộng, chỉ vào thắt lưng quần của hắn, mỉm cười nhìn nàng. " Dùng miệng cởi nó ra… "