Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 256 : trảm thánh đồ

Đối với loại uy hiếp này, Dạ Khinh Ưu không thèm nhíu mày một cái, vẻ mặt tỉnh bơ mặc kệ tàm tên Thánh Đồ biểu hiện. Toàn thân bị trói chặt bởi Thánh Lực không hề làm hắn nao núng, dù hiện tại chỉ là phân thân nhưng hắn cũng không dễ dàng chùn chân trước loại thủ đoạn này. Dạ Khinh Ưu ra sức cựa quậy, dường như muốn tự thân bứt phá phong ấn quanh thân người, nhìn cảnh này cả tám tên Thánh Đồ đều tỏ ra coi thường, đồng loạt ra tay kết ấn gia tăng mức độ phong tỏa. " Hừ, chống cự vô ích… " Lời nói cuồng ngạo của đám Thánh Đồ vừa phát ra không lâu, thì chứng kiến phong ấn bằng Thánh Lực dần suy yếu, mà từng sợi quang xích chói sáng hiện ra từng vết nứt như muốn đứt gãy. Trong thời gian kinh ngạc của cả tám tên Thánh Đồ, Dạ Khinh Ưu liền hóa thành một cái bóng đen, quanh thân bao quanh bởi hắc hỏa, dần phá hủy phong ấn, làm nó hoàn toàn tiêu tán. Dạ Khinh Ưu cũng vừa lúc thoát ra, trong nháy mắt đã tiếp cận một gã Thánh Đồ, hắc kiếm bất ngờ từ phía sau đâm xuyên ngực một gã Thánh Đồ. Chưa kịp để cho đối phương phản ứng, thì toàn thân gã đã bị hắc hỏa bao trùm, dần hóa thành đám tro bụi. Thấy cảnh này, đồng loạt bảy người kia đều run sợ, đồng thời cũng phẫn nộ, đồng loạt kết ấn, giải phong Thánh Giới, đồng loạt tấn công Dạ Khinh Ưu. " Tên Ma tộc khốn kiếp, dám giết cả Thánh Đồ, ngươi hẳn rất chán sống… " " Ta thấy các ngươi mới chán sống. " Dạ Khinh Ưu cười mỉm, không hề run sợ trước số đông áp đảo, hóa thành một đạo hắc ảnh phóng đến. Hắc kiếm lại biến hóa trở nên sắc bén, Dạ Giới chợt hóa thành hình dạng hắc kiếm, không ngần ngại Thánh Lực của đối phương. Đồng thời mấy thanh Thánh Trượng cùng đập mạnh lên người hắn, tuy nhiên làm đám Thánh Đồ ngạc nhiên là công kích xuyên thấu qua thân thể của hắn, không tạo thành tổn thương. Cảm nhận được dị biến, bọn họ cũng kịp nhận ra quỷ dị, nhưng dường như vẫn muộn, một gã Thánh Đồ khác lại bị chém thành hai nửa. Liên tiếp giao phong, tám Thánh Đồ xuất hiện chỉ còn lại ba người, bọn chúng bây giờ gương mặt tái mét, hoảng sợ hoàn toàn trước kẻ thù này. Quang Thiên Thành đến nước này cũng không còn thể đứng nhìn, vốn dĩ không muốn can thiệp, bởi lẽ đám Thánh Đồ này rất cao ngạo, chỉ sợ giúp lại khiến bọn chúng phật ý. Nhưng giờ đã chết hơn nửa, hắn không thể đứng nhìn được nữa, lập tức chặn trước mặt Dạ Khinh Ưu, lạnh nhạt nói. " Yêu Tiên Vương Tử, ngươi nên biết điểm dừng… Nếu tiếp tục giết bọn họ, Thánh Vực sẽ toàn lực truy sát ngươi. " " Nói thật hay, vậy ta tha chúng thì bọn chúng sẽ thả ta đi sao? " Dạ Khinh Ưu híp mắt, lời lẽ châm biếm, làm Quang Thiên Thành câm nín, dĩ nhiên hiểu lời vừa nói ra hình như có hơi dư thừa. Đã thấy không còn đường thỏa thuận, Quang Thiên Thành cũng không còn ý định nhượng bộ, Thánh Lực trong người phát ra còn mạnh mẽ hơn trước, chăm chú quan sát Dạ Khinh Ưu, nói. " Nếu đã biết vậy, ngay từ đầu còn làm… Ta cũng hết cách giúp ngươi. " Dạ Khinh Ưu hiện tại chỉ là phân thân ảnh, không cách nào chịu nổi loại Thánh Lực tinh nguyên còn so với đám Thánh Đồ kia mạnh mẽ hơn vô số lần. Ngay cả ba tên Thánh Đồ còn lại cũng phải sợ hãi trước loại Thánh Lực này của Quang Thiên Thành, nhưng khiến bọn chúng chú ý hơn vẫn là Dạ Khinh Ưu, sau một hồi nhìn chiêu thức của Dạ Khinh Ưu, lại khiến bọn chúng nét mặt đổi khác, hóa thành âm trầm. " Tên này là người của Dạ tộc, không ngờ che giấu thật sâu… Vốn nghĩ Yêu Tiên Vương Tử là người của Huyết Ma Tộc, vậy mà còn có cả huyết mạch Dạ tộc. " " Nghiệt chủng này phải diệt trừ… " Ánh mắt của đám Thánh Đồ còn lại trở nên lạnh lẽo, đối với bọn họ, Dạ tộc chính là ngoại vực tộc, không có tư cách đặt chân vào Tam Thiên Giới. Vậy mà tên Yêu Tiên Vương Tử này lại có thể che giấu lâu như vậy, còn làm Ma Đế của Ma Giới, làm bọn chúng vô cùng ngoài ý muốn. " Quang Thiên Thành, giết hắn… " Vị Thánh Đồ dẫn đầu quay sang Quang Thiên Thành nói, mặc dù không thích bị đám này ra lệnh nhưng Quang Thiên Thành cũng hiểu rõ không cách nào tha cho Dạ Khinh Ưu, toàn lực định ra tay. Dạ Khinh Ưu bị luồng Thánh Lực bao tỏa, cách biệt lớn về tu vi trong tình trạng hiện tại khiến hắn khó khăn chống trả. " Ta rất tiếc, Yêu Tiên Vương Tử… Yên tâm, nữ nhân kia ta sẽ không đối với nàng tệ bạc. " Quang Thiên Thành không có khả năng tha chết cho Dạ Khinh Ưu, một lần định giải quyết triệt để hắn. Dạ Khinh Ưu không chút hoảng loạn, dù thế nào hiện tại hắn còn chưa thể dùng đến một phần thực lực toàn thịnh, khó cách nào đánh thắng. Chỉ là việc phân thân biến mất chỉ e ngại đến việc chiếu cố Dung Dao. Ngay cái khoảnh khắc này, bất ngờ vậy mà xuất hiện trước người của hắn, có một bóng ảnh thánh khiết che chắn trước mặt. Nàng che chắn trước người hắn, không hiện ra chút hoảng sợ, cũng không hề bị Thánh Lực tác động, dường như đó là lực lượng của bản thân nàng vậy. Quang Thiên Thành còn muốn ra tay, không ngờ có người che chở cho Dạ Khinh Ưu, nhìn thấy đối phương là Thần Nữ của Thánh Địa, hắn bắt buộc phải dừng tay. Nét mặt không được vui nhìn vào nàng, hỏi. " Tích Nhược, ngươi làm vậy là có ý gì? " " Xin Thánh Chủ thứ tội, người này từng giúp Tích Nhược một lần… Tích Nhược cũng không cách nào trơ mắt nhìn hắn bị giết. " Quang Tích Nhược cúi đầu, dùng thành kính nói chuyện với Quang Thiên Thành. Quang Thiên Thành nghe vậy thở dài, cũng bất đắc dĩ, phất tay, tùy ý nói. " Được rồi, ta hiểu tính cách của ngươi… Lui ra đi, lần sau đừng bất tuân như vậy. " Quang Tích Nhược nghe vậy cắn môi, không hề có chút di động, ngẩng cao đầu, lộ ra thành ý cầu khẩn Quang Thiên Thành. " Thánh Chủ, nhất định phải giết hắn sao? " " Đúng vậy, hiểu rồi thì tránh ra… Dù ngươi là Thần Nữ, cản trở cũng không cách nào tha cho ngươi đâu... " Quang Tích Nhược nhíu mày, quay đầu nhìn Dạ Khinh Ưu, nàng tuy chỉ mới gặp hắn một lần nhưng ấn tượng không tệ. Vốn dĩ như vậy cũng chưa đủ để nàng liều mạng vì hắn, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác không thể bỏ mặc hắn được, không muốn nhìn thấy hắn chết. Cảm giác kỳ quái này, làm nàng mất đi tỉnh táo, vậy mà chủ động bước ra che chắn cho hắn. " Ngu ngốc, tránh ra đi… Ta cũng không cần được nữ nhân cứu. " Ánh mắt Dạ Khinh Ưu nhìn Quang Tích Nhược pha lẫn nhiều loại tình cảm phức tạp, cuối cùng vẫn không muốn kéo nữ nhân này theo cùng. Vì dù sao hiện tại hắn còn chưa đủ sức để phá hủy Thánh Vực, cũng không muốn kéo theo người quen liên lụy. Quang Tích Nhược tự nhiên hiểu được ý của hắn, lại cảm thấy khó xử, băn khoăn nên nghĩ thế nào thì chợt một cánh tay đẩy nàng qua một bên. Khi nhìn lại, chỉ thấy Dung Dao đang đứng ngay vị trí trước đó của nàng, dáng vẻ không chút sợ hãi, hai tay chống eo, nhìn thẳng vào Quang Thiên Thành, quát. " Ngươi định làm gì người hầu của ta, cút đi… Bản tiểu thư không có hứng thú với loại mọt sách như vậy. " Quang Thiên Thành không ngờ Dung Dao lại có cá tính như thế, nhìn hoàn cảnh này mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy, cứ như không quan tâm tu vi đối phương cao thấp ra sao. Có lẽ do nàng thích ứng với Thiên Địa Linh Khí, cho nên đối với loại linh lực nào cũng cảm thấy nó thuộc về mình. " Nữ oa này từ đâu chui ra, thật sự muốn chết sao... " Tên Thánh Đồ dẫn đầu khó chịu vì Quang Thiên Thành dây dưa mãi chưa chịu giết cho xong tên tiểu tử kia, lời nói khó chịu dồn về Dung Dao, ý nói rõ Quang Thiên Thành mặc kệ nàng cứ thẳng tay giết Dạ Khinh Ưu. Quang Thiên Thành nhíu mày, định nói rõ cho tên kia biết thì bất ngờ kinh hãi nhận ra Dạ Khinh Ưu đã tiếp cận phía sau ba tên Thánh Đồ còn lại, quỷ dị diệt sát hai người, còn chém đứt tay phải của gã Thánh Đồ vừa mới lên tiếng. " Khốn kiếp, tất cả là tại nữ nhân kia cản trở… " Gã Thánh Đồ còn xót lại may mắn thoát chết, vội vã đứng cạnh Quang Thiên Thành tránh Dạ Khinh Ưu lại ra tay giết hắn. Mà Quang Thiên Thành cũng bị chọc giận, hóa thành thiểm quang lóe sáng tiếp cận Dạ Khinh Ưu, không còn chút nương tay muốn nhanh nhất giết hắn. Gã Thánh Đồ kia thấy vậy, an tâm thở ra, chú ý tránh để Dạ Khinh Ưu tiếp cận mình, ánh mắt băng hàn hướng xuống Dung Dao, không có chút ý thương hoa tiếc ngọc, hận hận nhìn cánh tay phải bị chặt đứt, liền muốn phát tiết lên người của Dung Dao. " Nữ oa phiền phức, chết đi. " Thấy gã ra tay với Dung Dao, Quang Thiên Thành cũng không kịp cản, mà Quang Tích Nhược lại thấy không nỡ nhưng nàng không cách nào giúp được, chỉ biết đứng nhìn. Dung Dao lại hoàn toàn bình thản, dường như không tin gã kia có thể làm gì được mình. Ngay đúng lúc gã Thánh Đồ nắm quyền trượng định đâm xuyên người Dung Dao, thì bất ngờ ba động hiện ra ngay vị trí trước người Dung Dao, một bàn tay thon dài chợt nắm lấy quyền trượng kia làm cho gã Thánh Đồ không có cách nào di chuyển...