Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 228 : Đàm tuyết hạ

Dạ Khinh Ưu tốn tinh lực nhưng bản thân vẫn khôi phục được một chút đạo nguyên. Tu vi dù bị phong bế chỉ khôi phục đến cấp bậc Linh Sĩ, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng thủ đoạn khác. Huyễn giới của Hân Phong Tiểu Nguyệt quả thật vô cùng khó đối phó, hắn tạm thời còn không có cách thoát ra được. Tranh thủ lúc Hân Phong Tiểu Nguyệt còn chưa tỉnh lại, hắn quyết định phải mau chóng rời đi, nếu trực tiếp ra ngoài thì thế nào cũng sẽ bị đám đệ tử Bách Hoa Tông giữ lại, tốt nhất vẫn là nên dùng biện pháp khả quan hơn. Dạ Khinh Ưu bày ra một cái tiểu trận nhỏ, sử dụng hơn một vạn viên linh thạch cực phẩm, muốn dùng linh khí huy động để sử dụng pháp tắc không gian. Hắn bố cục nhanh chóng, liền lập tức thực hiện, lóe lên một vầng lam quang, Dạ Khinh Ưu sau đó biến mất. " Phù… " Dạ Khinh Ưu thở ra một hơi, vươn cánh tay, lắc cổ, cảm thấy thoải mái, dù rằng bên dưới còn cảm thấy ê ẩm lắm. Hắn đảo ánh mắt nhìn một lát, nhận ra chỗ này chính là bậc vị thứ một trăm, nơi tụ họp nhiều thế lực lớn. " Hừm, nhìn đám hậu duệ vạn tộc này ngày càng yếu… Vẫn không so sánh được với thời toàn thịnh của Thần giới. " Một giọng nói non nớt, thanh nhẹ chợt vang bên tai hắn, Dạ Khinh Ưu giật mình, quay đầu liền nhìn thấy Bách Chi đang lơ lửng ở bên cạnh hắn, giọng nói thản nhiên mà đàm tiếu. Lời của nàng không có che giấu, dẫn đến nhiều ánh mắt nhìn đến, khi trông thấy Dạ Khinh Ưu đều ngẩn người, có kẻ đi ra châm chọc. " Ha ha, một con kiến hôi Linh Sĩ mà cũng dám mở miệng nói bọn ta yếu kém… Chán sống sao. " Kẻ vừa nói là tộc nhân Tam Tê Tộc của Thiên Giới, thế lực Tam Tê Tộc có thể xếp vào hàng thế lực Bát cấp, danh vọng cũng không chút nào kém. Bách Chi gương mặt la lỵ đầy đáng yêu lơ lửng giữa trời, đứng ngang vai Dạ Khinh Ưu, hai tay nàng khoanh lại, nhếch miệng hất cao cằm kiêu ngạo. " Có gì không đúng, trước kia tộc nhân Tam Tê Tộc của ngươi có thể đỡ được vài chiêu của ta, nay nhìn các ngươi chỉ sợ ta thổi nhẹ cũng tan thành bụi. " " Nữ oa, ngươi to mồm lắm… " Gã tộc nhân Tam Tê Tộc nghe vậy da nhăn nhúm lại, trông hết sức khó coi, lực lượng toàn thân bùng nổ, Vực giới lan tỏa, một vùng kim diệp thảo nguyên xuất hiện trước mắt, từng cột đá dựng lên, khắc hình một đầu linh thú kiêu ngạo, toàn thân giáp sắt, bất khả xâm phạm. " Đó là Tam Tê Viên, thực lực xếp thứ năm mươi trên Đại Thần Bảng. Đám người kia là ai, chỉ là một tên Linh Sĩ nhỏ nhoi và một nữ hài mà cũng trêu chọc hắn. " Thân phận tộc nhân kia nhanh chóng có người nhận ra, không ngờ chính là cường nhân Đại Thần Bảng, không ai nghĩ đến vậy mà hai người kia lại dám chủ động khiêu khích kẻ điên này. Dạ Khinh Ưu cũng là rất buồn bực, hắn chính là không có nói chuyện, yên ổn mới xuất hiện, chả làm gì mà cũng bị chĩa mũi nhọn vào người, làm cho tâm tình không tốt. " Muốn chết, ta chiều. " Dạ Khinh Ưu ánh mắt lạnh lại, mặc kệ nguyên do là gì, hắn lúc này tu vi tuy yếu kém, nhưng một kích lấy mạng tên kia cũng đủ. Hắn có thể điều động Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm, tin chắc Tam Tê Viên cũng sẽ bị một kiếm lấy mạng. Đúng lúc này, khi Tam Tê Viên phóng ra Vực cảnh, thì một Vực cảnh khác cũng ép tới, không chút thua kém chút nào so với Tam Tê Viên. Đám người đang xem kịch vui cũng chợt dừng lại, ánh mắt dồn về phía trước, nơi đó xuất hiện một thân ảnh của một nữ tử xinh đẹp, mặc giáp hồng y, tay cầm một thanh hỏa kiếm, thần thái lạnh lẽo. " Là Triệu Nam Lan của Cửu Nguyệt Tiên Môn, nàng vậy mà cũng đến đây. " Mấy người vây quanh đều nhận ra nhóm kiều nữ mới xuất hiện, Cửu Nguyệt Tiên Môn chính là một trong những đại thế lực tại Đại Giới Vực, không có mấy ai dám đắc tội, đặc biệt bên trong lại tồn tại hai vị Thiên Tôn thực lực vô cùng khủng bố. Tam Tê Viên thấy Triệu Nam Lan ra tay, liền trầm xuống, uy thế Vực cảnh bị ép lui, đành thu lại khí thế, nắm chặt tay nhìn nữ tử anh tư xuất trần. " Triệu Nam Lan, ngươi dám xen vào chuyện của ta? " " Bắt nạt một người đạo tu Linh Sĩ, ngươi còn thể diện sao? " Triệu Nam Lan không chút yếu thế, mạnh mẽ siết chặt hỏa kiếm, ánh mắt anh khí bừng bừng, trong lời nói khinh rẻ một kẻ bắt nạt thế yếu như Tam Tê VIên. Tam Tê Viên nghe vậy, liền nghiến răng, hắn hiện tại không có khả năng đánh thắng nữ tử trước mắt. Nàng tuy là nữ nhân nhưng thực lực chính là xếp thứ bốn mươi trên Đại Thần Bảng, mạnh mẽ hơn hắn nhiều, không những thế nàng trong hàng ngũ Thánh Linh Bát Giai chính là người lợi hại nhất. " Chuyện này, hi vọng ngươi có thể bảo hộ bọn hắn cả đời. " Tam Tê Viên biết thế lực lẫn thực lực bản thân đều thua kém đối phương, cho nên lựa chọn quay lưng đi, ánh mắt lườm về chỗ Dạ Khinh Ưu mang theo sát ý. Dạ Khinh Ưu nhíu mày, khẽ nhích ngón tay, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm hóa thành một luồng hắc quang cực nhỏ bay về hướng Tam Tê Viên, để lại bại thế kiếm khí bên trong người của gã, chỉ cần lần sau tên này vận dụng đạo nguyên liền lập tức bạo thể mà chết. Cái giá uy hiếp hắn trả vậy cũng vừa đủ, Dạ Khinh Ưu quay qua nhìn Bách Chi, cau mày, tỏ ra khó chịu. Định nói gì đó, nhưng bất ngờ từ bên trong nhóm đệ tử Cửu Nguyệt Tiên Môn đi ra một cái thiếu nữ, đi về chỗ hắn, thanh âm trong trẻo, ngây thơ. " Này, sư tỷ vừa cứu ngươi. Sao ngươi một lời cảm ơn cũng không có. " Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, cũng cảm nhận toàn bộ áp lực xung quanh tăng lên, hóa ra nam nhân toàn khu này đều hướng về đây, cụ thể là tập trung vào thiếu nữ mới xuất hiện kia, đều bị nàng làm cho mê mẩn. Nàng vận một bộ đào y tinh tế, da thịt một loại trắng mịn như sương sớm, lông mi dài quyến rũ, ngũ quan tổng thể không thể nào hoàn mỹ hơn, đặc biệt thần sắc ngây thơ, nhẹ nhàng bộc lộ phong vận của một đại mỹ nữ thanh xuân, trong sáng. Thiếu nữ này trong đội ngũ Cửu Nguyệt Tiên Môn chính là người xinh đẹp nhất, thậm chí vượt xa sư tỷ Triệu Nam Lan của nàng vài bậc nhan trị. Nổi danh là đệ nhất mỹ nữ của Cửu Nguyệt Tiên Môn, danh tự là Đàm Tuyết Hạ - đệ cửu (9) mỹ nhân trên Bách Hoa Bảng. " Số ngươi cũng thật đào hoa, mới thoát ra lại đụng trúng mỹ nữ… " Bách Chi bĩu môi cong, phồng má, bộ dáng hậm hực trông hết sức đáng yêu, Dạ Khinh Ưu chỉ nhận ra tiếu ý trong lời nói của nàng, cũng mặc kệ. Đối diện với tuyệt sắc mỹ nữ cũng tỏ ra thờ ơ. " Không cần các ngươi ra tay, hắn cũng sẽ chết. " " Ngươi… ngươi bị ảo tưởng à, chẳng lẽ lại là người lạc từ trong Tạp Giới Không ra ngoài. " Đàm Tuyết Hạ nghe hắn nói vậy, trực tiếp tỏ vẻ không tin. Cái gọi là Tạp Giới Không chính là những vùng không gian tách biệt, chỉ có dùng biện pháp đặc biệt mới có thể đi vào. Ý của nàng cũng chính là xem hắn như người rừng mới đi ra từ những vùng không gian dị biệt đó. Dạ Khinh Ưu không ngờ bị thiếu nữ xem thường, cũng lười giải thích, từ trong tay móc ra một Thiên binh vũ khí ném về chỗ Triệu Nam Lan, chính là một thanh đạo kiếm Thiên cấp Thượng phẩm thuộc tính Hỏa, vừa phù hợp với nàng. " Cho ngươi… Chúng ta không còn liên quan. " Dạ Khinh Ưu mặc kệ thiếu nữ xinh đẹp là ai, tùy tiện đem một Thiên binh vũ khí ném ra, rồi cứ thản nhiên mà quay đầu đi. Làm cho Triệu Nam Lan ngơ ngác, nhìn thanh hỏa kiếm được tặng, ánh mắt lóe lên, quả thật thích thú. Nàng chợt nhận ra Dạ Khinh Ưu cũng không hề đơn giản, thấy hắn muốn đi, cũng không có cản, dù sao cũng là do sư muội của nàng thấy hắn bị Tam Tê Viên bắt nạt nên mới kêu nàng ra tay. Không ngờ nhận được một thanh Thiên cấp vũ khí, với nhãn quan của nàng, không có bị bề ngoài tu vi Linh Sĩ của đối phương đánh lừa, chắc hẳn thiếu niên này rất lợi hại. " Ngươi… sao dám bỏ đi, là ta kêu sư tỷ cứu ngươi. Lại kiêu ngạo gì chứ, ta bảo ngươi đó. Mau đứng lại. " Đàm Tuyết Hạ đuổi theo sau, giọng điệu oán trách, nhìn thiếu niên bộ dáng không chút nào để ý đến nàng, khiến cho thiếu nữ khó chịu, quyết tâm dạy cho hắn một bài học. Bách Chi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp chỉ vừa gặp nhau đã đòi đuổi theo hắn, ánh mắt quái dị chuyển sang khuôn mặt khó coi của nam tử, khoanh tay trêu chọc nói. " Quả nhiên là hoa tâm đại hiệp, chưa gì đã làm cho thiếu nữ mới gặp muốn đòi đi theo rồi. " " Ngươi im miệng. " Dạ Khinh Ưu một bụng hỏa khí, trừng mắt nhìn Bách Chi, khiến cho nữ hài nhíu mày, trong lòng tức giận, chợt trong đầu lóe lên, gương mặt nữ hài non nớt chuyển hồng, hai mắt đọng khóe nước, lộ ra bộ dáng đáng yêu vô cùng. Bách Chi một vẻ sướt mướt, nức nở giống như bị tổn thương, quay đầu bay về chỗ thiếu nữ kia lộ ra bộ mặt mít ướt. " Oa… hắn nạt ta… " Đàm Tuyết Hạ nhìn thấy một nữ hài bộ dáng hết sức đáng yêu chủ động đi về phía mình, liền trực tiếp đem nàng ôm vào trong lòng. " Tiểu muội, đừng khóc. Hắn dám bắt nạt muội, để ta đòi lại công đạo giúp muội. " Nàng nhìn Bách Chi bộ dáng xinh xắn, như búp bê tuyệt đẹp do thiên địa tạo ra vậy, đều bị vẻ ngoài làm cho rung động, như vậy càng đối với nam nhân càng thêm tức giận, kẻ chọc cho một nữ hài xinh xắn này khóc đến thương tâm như vậy, chắc chắn là kẻ xấu.