Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 220 : Sức hấp dẫn lớn :))

Đối với chuyện trước mắt, mấy nữ đệ tử Bách Hoa Tông lựa chọn ngó lơ, dù sao cũng là chuyện của sư tổ, các nàng không cách nào quản được. Hoàng Hiểu Nhiên thấy Hân Phong Tiểu Nguyệt quay lại, cung kính đi lên trước nói. " Sư tổ, bên trong phát hiện ra một bí phòng. Còn đợi sư tổ định đoạt. " " Ân, vậy để ta. " Hân Phong Tiểu Nguyệt đối với tiên môn cổ thừa của tông môn cũng rất có hứng thú, tránh phòng bẫy rập gây nguy hiểm đến các nữ đệ tử, nàng chủ động đi dò xét kiểm tra. Hân Phong Tiểu Nguyệt đem dây trói Dạ Khinh Ưu đưa cho Hoàng Hiểu Nhiên, mỉm cười nói. " Giúp ta trông coi tướng công. " " Vâng, sư tổ hãy bảo trọng. " Hoàng Hiểu Nhiên cẩn thận đáp lời, sau đó đem đầu dây trói điệp ảnh Dạ Khinh Ưu giữ trong tay, không dám buông. Dạ Khinh Ưu buồn bực nhìn Hân Phong Tiểu Nguyệt đi vào trong, liền quay qua nhìn mỹ thiếu nữ, suy nghĩ chợt nói. " Ngươi không cần giữ chặt vậy, ta cũng không có khả năng chạy đi. " " Không được, sư tổ giao cho ta, ta sẽ không làm phục mệnh. Đắc tội rồi Dạ công tử. " Hoàng Hiểu Nhiên một mặt tội lỗi nhìn hắn, dù sao nàng cũng từng tiếp xúc hắn một quãng thời gian, ấn tượng không tệ, thậm chí trước đó còn cứu giúp nàng và sư môn. Nhưng đối với sư tổ đời trước, nàng không dám làm trái mệnh. Quay đầu tránh né ánh mắt của hắn, nắm chặt đầu dây tránh cho hắn trốn thoát, Dạ Khinh Ưu một mặt phiền muộn, quay qua nhìn nhóm nữ đệ tử Bách Hoa Tông. Ở đây ai cũng đối với hắn một mặt kính bái, đơn giản vì việc hắn cứu giúp nữ đệ tử Bách Hoa Tông làm cho ấn tượng của các nàng đối với hắn dâng cao. Các nàng đều là thiếu nữ chưa trải sự đời, đối với nam tử tuấn mỹ vừa bản lĩnh vừa tài sắc xuất chúng càng là dâng lên lòng ái mộ. Nam nhân cao cao tại thượng trước kia để cho các nàng không dám đến gần, chỉ có thể trông từ xa, nay lại xuất hiện trước mắt trong tình trạng yếu đuối để cho các nàng tâm tư dâng mạnh. Một nữ đệ tử xinh xắn không ngờ bạo gan chạy lên bắt chuyện, hai má phấn đào e thẹn, chủ động đi đến chợt dâng lên một bao bánh ngọt trước mặt hắn. " Công tử… người có muốn ăn không? " " Cũng được. " Dạ Khinh Ưu cũng thấy nhạt miệng, tùy ý đáp, nữ đệ tử liền vui mừng, định đưa bánh cho hắn nhưng chợt thấy tay hắn bị cột không cách nào cử động, mở miệng xấu hổ nói. " Nếu công tử không phiền, để ta giúp công tử. " " À, ừm. " Dạ Khinh Ưu tùy ý gật đầu đáp, nào ngờ làm cho nữ đệ tử kia kích động, trái tim đập mạnh, bàn tay thon nhỏ kẹp chặt miếng bánh từng chút để gần miệng hắn, mắt tròn dễ thương nhìn theo. Hoàng Hiểu Nhiên nhìn thấy vậy, bối rối không biết nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu như không nhìn thấy, coi như cũng hiểu tâm tư tỷ muội trong tông, chỉ đành thở dài. Dù sao nam nhân này là người của sư tổ, đám sư tỷ muội có thích cũng không có cách nào giành được. " Ừm, cũng ngon. " Dạ Khinh Ưu há miệng cạp miếng bánh, nào ngờ lưỡi lỡ vươn ra liếm qua đầu ngón tay nữ đệ tử, nhai bánh ngọt trong miệng, tùy tiện nói, lại làm cho nữ đệ tử da mặt đỏ như nướng than, ngượng ngùng quay đầu chạy đi. Dạ Khinh Ưu nhìn theo không hiểu thế nào, chẳng phải hắn chỉ mới có cắn một miếng thôi sao? Mà nhìn nữ đệ tử kia không ngờ thành công nói chuyện cùng hắn, những nữ đệ tử khác liền hùa nhau đi đến bắt chuyện. " Công tử người khát không? " " Công tử ăn trái cây không? " " Công tử, cần lau mồ hôi không? " " Công tử hảo soái a. " Bị một đám mỹ nữ bao vây, Dạ Khinh Ưu không biết đường nào mà lần, cảm thấy chóng mặt hoa mắt, hình như cảm giác mấy bàn tay nữ đệ tử phi lễ trên người, rùng mình trực muốn làm một bộ mặt lạnh. Nào ngờ mấy bộ ngực phổng phao cứ liên tục dán trên mặt, làm hắn suýt tắt thở, cũng không ngờ nữ đệ tử Bách Hoa Tông bình thường e thẹn, điềm đạm lại có thể mạnh dạn cỡ này. Hoàng Hiểu Nhiên bị xô đẩy, nhìn mà giật mình, vội vã muốn tách đám sư tỷ muội ra, bất ngờ một bóng trắng nhỏ nhảy ra nghiêm túc nói. " Này, các ngươi làm gì vậy. Lui đi, công tử nhìn có vẻ không thoải mái. " (Edit: phê chín tầng mây rồi :>) Nghe nữ tử kia nói, đám nữ đệ tử Bách Hoa Tông quay qua, nhìn thấy sắc mặt lạnh của Phiêu Miễu Hoa, đều chủ động tán đi hết, vị sư tỷ kia nổi tiếng là nghiêm khắc, nhiều nữ đệ tử phạm tội đều chịu phạt dưới tay nàng, cho nên sư tỷ muội Bách Hoa Tông ai cũng sợ, chạy đi hết. Đứng bên cạnh là vị sư muội nhỏ tuổi nhất, Bạch Liên Hoa, ánh mắt thủy chung tề tựu tại trên người Dạ Khinh Ưu, không giấu vẻ ngưỡng vọng. " Công tử, đắc tội rồi. Về sau sẽ trách phạt thật nghiêm bọn họ. " Phiêu Miễu Hoa nhìn thấy hắn gương mặt cương lãnh trở nên hòa nhã, kính lễ đối với hắn, Dạ Khinh Ưu cũng không mấy quan tâm. " Được rồi, kệ bọn họ. Làm vậy không chừng vị sư tổ kia của các ngươi đuổi hết ra khỏi Bách Hoa Tông cũng không biết chừng. " " A… Như vậy, nếu thế cảm tạ công tử rồi. " Phiêu Miễu Hoa nhớ tới vị sư tổ Hân Phong Tiểu Nguyệt thủ đoạn quyết đoán liền có cảm giác rùng mình, tôn kính. Vị sư tổ kia như có thần thông nháy mắt đem bọn họ quay trở lại Bách Hoa Tông, chỉnh đốn tông môn, còn tùy tiện một chưởng diệt sạch toàn bộ đám tông môn đối lập. Dĩ nhiên đó là lúc Hân Phong Tiểu Nguyệt được Tiêu Tiểu Tà giải quyết phong ấn trong người. Muốn hợp tác ám Dạ Khinh Ưu mà tranh thủ làm việc. Dạ Khinh Ưu nhìn vẻ mặt của Phiêu Miễu Hoa là biết cái nữ tử này đối với Hân Phong Tiểu Nguyệt là thế nào ngưỡng mộ, lắc đầu nhìn qua Bạch Liên Hoa. Chỉ thấy nàng hai má ửng hồng, trốn sau Phiêu Miễu Hoa len lén nhìn hắn. Dạ Khinh Ưu nhãn thần sáng lên, chợt đổi giọng nhìn Bạch Liên Hoa hỏi. " Vị sư muội đằng kia, tên là gì? " " Bạch Liên Hoa, công tử nhớ ta sao? " Bạch Liên Hoa không ngờ Dạ Khinh Ưu chủ động nhắc tới nàng, thần sắc vui mừng, vội vàng đáp. Phiêu Miễu Hoa nhìn thấy không ngờ Dạ Khinh Ưu lại chủ động nói chuyện cùng Bạch Liên Hoa, trong lúc nhất thời không có làm phiền, chủ động đi qua đứng cùng Hoàng Hiểu Nhiên. " Tên tốt, ở thế giới trước kia của ta… Nó rất có ý nghĩa. " Dạ Khinh Ưu mỉm cười, hàm ý dĩ nhiên mập mờ làm cho thiếu nữ không hiểu, đương nhiên Dạ Khinh Ưu cũng không có giải thích, nói thế nào thì cái nữ nhân trước mắt cũng không phải là loại giả ngây thơ, thánh thiện như danh xưng. Bạch Liên Hoa bối rối không biết hắn nói gì, hai tay nắm chéo áo, cúi đầu lúng túng ngập ngừng. " Không cần phải sợ, ta sẽ không hại (ăn) ngươi… " " Vâng, công tử. " Bạch Liên Hoa ngước đầu, nhìn hắn cười làm cho tim nàng đập mạnh, lúng ta lúng túng không biết làm sao. Mà lúc này, từ bên trong một nữ đệ tử đi ra cùng với Hoàng Hiểu Nhiên và Phiêu Miễu Hoa nói gì đó. Các nàng gật đầu nghiêm nghị, sau đó đem đầu dây trói giao lại cho Bạch Liên Hoa chợt nói. " Sư tôn kêu bọn tỷ đi vào, tạm thời muội cứ canh giữ ở đây. Nhớ đừng để công tử chạy thoát. " Hoàng Hiểu Nhiên lại giao cho Bạch Liên Hoa, làm cho nàng lúng túng cầm lại, ngước đầu qua thấy nam tử vẫn cười với mình, đỏ mặt quay đầu, lí nhí nói. " Công tử trêu đùa ta… " " Ta có làm vậy sao? " Dạ Khinh Ưu vẫn một bộ ngu ngơ không hiểu, nghiêng đầu, tóc mái chảy xuống che khuất một phần khuôn mặt càng tăng thêm mị tính. Bạch Liên Hoa vốn là thiếu nữ chưa từng trải, rất ít tiếp xúc với nam nhân, nay lại đối diện cùng nam tử thầm mến, hoàn toàn sụp đổ tâm tư, chỉ cúi đầu không dám lên tiếng. " Liên Hoa, giúp ta một chuyện. " Đột ngột Dạ Khinh Ưu lại nói, làm cho Bạch Liên Hoa ngẩn người, không biết thế nào mà gật đầu, im lặng nhìn hắn. Nam nhân một khuôn mặt anh tuấn có thể mê đảo thần hồn nữ nhân, càng ngày càng nhích gần nói. " Giúp ta lấy ra một đồ vật bên trong giới hải… " " Ân. " Bạch Liên Hoa mơ hồ nghe theo, gật đầu, nhìn hắn mà tim cứ nhộn nhạo, hỏi. " Công tử muốn lấy vật gì? " " Gọi ta là Dạ ca đi, đặt tay lên giữa mi tâm của ta, sau đó truyền chút đạo nguyên lực là được. " Dạ Khinh Ưu thấp giọng đáp, Bạch Liên Hoa bị cuốn theo, nhẹ giọng đáp ứng, nghe được hắn nói lại có chút vui mừng gọi một tiếng Dạ ca ngọt xớt. Tình cảnh này làm cho người ta liên tưởng đến hình ảnh một trung niên đại thúc đang giơ kẹo dụ dỗ tiểu la lỵ vậy. Bàn tay nhỏ xinh, trắng trẻo vươn lên đặt ngay giữa trán hắn, theo lời truyền vào đạo nguyên lực...