Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 193 : Giao việc

Lời vừa ra làm nam nhân ở đây đều cảm thấy hoang đường, Cơ Ngọc Nữ vốn dĩ là nữ tử mị diễm nhất thiên hạ, nay lại đưa ra yêu cầu như vậy, chỉ sợ trên đời không có nam nhân nào nỡ từ chối. Chỉ là Dạ Khinh Ưu thản nhiên coi như không, trực tiếp lướt qua người Cơ Ngọc Nữ, vác trọng kiếm trên vai đi đến trước người Nhất Sát. Nhất Sát sắc mặt trầm xuống, dù sao hắn cũng là Thiên Tôn, vẫn có cao ngạo của mình, không muốn để Dạ Khinh Ưu đè đầu cưỡi cổ mãi được. Bất chợt Dạ Khinh Ưu hiện ra trước mắt hắn, khẽ cười, bàn tay vung ra tạo thành một phù ảnh, một bóng người hiện ra trước mắt. Dạ Khinh Ưu để cho Nhất Sát nhìn kỹ, nhẹ nhàng nói. " Giúp ta giết tên này, chuyện của các ngươi ta cũng không thèm quan tâm nữa. " " Được… " Nhất Sát nhìn vào hình ảnh bên trong, thấy đó là một thiếu niên tuổi chỉ tầm đôi mươi, trông không có gì quá đặc biệt, nhưng hắn không ngu ngốc hiểu đối tượng này cũng không bình thường. Nếu không Dạ Khinh Ưu đã không giao cho hắn đi làm, mà Dạ Khinh Ưu đưa ra hình ảnh đối tượng chính xác là Sở Nguyệt Thiền. Bàn tay Dạ Khinh Ưu vươn ra, xòe ra trước mắt Nhất Sát, nhìn vào đó là một viên đan dược màu đỏ đậm, tỏa ra mùi vị linh dược nức mũi, kinh văn bên trên bề mặt đan dược nổi bật kích thích ánh nhìn. Nhất Sát vừa nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng kích động, hai mắt sáng như sao, kìm nén tâm tư vọng động. Dạ Khinh Ưu nhếch mép, nắm chặt lại viên đan kia vào trong tay, nhẹ giọng nói. " Chắc hẳn ngươi cũng biết đây là gì, Phù Tâm Đan chính là Bát cấp đan dược… Viên đan dược này còn là Cực phẩm đan dược. Chất lượng còn vượt xa Phù Tâm Đan bình thường, có nó ngươi muốn trở thành Chí Tôn cũng dễ như trở bàn tay. " Nghe hắn nói vậy, ánh mắt của Độc Quả Phụ và Kiến Tự Đại Sư cùng tràn ngập quang mang nhìn vào bàn tay chứa Phù Tâm Đan kia của Dạ Khinh Ưu. Tuy rằng thèm khát, nhưng không ai dám vọng động, bản lĩnh của tiểu tử kia quả thật kỳ dị, người của hai đại thế lực đều chịu thảm sát dưới tay hắn, bọn họ cũng không ngu ngốc mà làm càn. " Ngươi đây là có ý gì? " Nhất Sát không ngốc, dĩ nhiên hiểu Dạ Khinh Ưu chả phải cái loại công tử ăn chơi thích đem đồ ra khoe, chắc hẳn có lý do. Nghe vậy Dạ Khinh Ưu mắt nhắm chặt, hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu, mở môi nói. " Như ta nói, giúp ta giết tên kia… đồ trên người hắn cũng giao hết cho ta, nếu thành công thì đương nhiên viên Phù Tâm Đan này cũng thuộc về ngươi. Ngoài ra giúp ta truyền tin vào các đại thế lực, chỉ cần thế lực có thể lấy mạng hắn, thì Bát phẩm đan dược loại nào cũng có thể có, lại còn là Cực phẩm đan dược. Ngay cả Cửu phẩm đan dược, ta cũng có khả năng lôi ra, chỉ là phẩm chất tùy thuộc… " Nghe hắn nói vậy, mấy người của tam đại thế lực, ngay cả người của Phượng Hoàng Yêu Tộc cũng chấn kinh. Không ngờ Dạ Khinh Ưu có thể có bản lĩnh lôi ra đại giới như vậy, rõ ràng là đối với thiếu niên kia nguyện ý bỏ ra đại giới. " Việc này, bọn ta sẽ tận lực… " Nhất Sát trầm ngâm giây lát cũng gật đầu, mà Độc Quả Phụ và Kiến Tự Đại Sư cũng lên tiếng, bọn họ không có khả năng làm ngơ món mồi ngon như vậy. Như để cảnh tỉnh bọn chúng, Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng nói. " Các ngươi nên cẩn thận, tên thiếu niên kia thủ đoạn quỷ dị… Vô số chiêu trò, trận pháp, luyện phù, luyện khí ngay cả luyện đan cũng đạt trình độ vượt ngoài dự kiến. Ngoài ra còn có Không Gian Bí Cảnh bên trong… " Nghe hắn nói vậy, toàn bộ đều hít một hơi lạnh, không ngờ lại có kẻ biến thái như vậy, rõ ràng vận khí phải cực tốt còn có món đồ như vậy, chốc lát liền khiến cho một đám người nảy sinh đố kỵ. Dạ Khinh Ưu mở ra hai mắt, nhìn về phương xa, cảm nhận hơi khí tức quen thuộc, vung tay bắn ra một đạo hàn quang, Nhất Sát và hai người kia cầm vào trong tay, không ngờ đều là một mảnh vải rách. " Bên trong có ẩn chứa khí tức của thiếu niên kia, để đề phong hắn giả trang các ngươi nên kiểm tra…. Yên tâm, đồ vật bên trong kia, thứ ta muốn đối với các ngươi không có tác dụng, đừng có ý nghĩ chiếm đoạt. Còn cái Không Gian Bí Cảnh kia, nếu đoạt được thì cứ tự nhiên sử dụng. Ta cũng không quan tâm... " " Ngươi thật sự hào phóng như vậy? " Nhất Sát nhíu mày, có vẻ không tin tưởng. Dạ Khinh Ưu cười lạnh, ánh mắt khẽ liếc nhìn Nhất Sát làm gã chợt run lên. Sau đó khi ánh mắt của Dạ Khinh Ưu rời đi, cảm giác bị khống chế, bóp nghẹt kia mới tan biến, làm Nhất Sát nhẹ run rẩy. " Tin hay không là ở các ngươi… Vốn dĩ ta muốn ra tay thì đã tự mình làm, đâu cần nhờ đến các ngươi. Do các ngươi có thế lực lớn, người đông nắm nhiều thông tin, giao cho các ngươi thì nhanh hơn thôi… " " Công tử yên tâm, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi… " Độc Quả Phụ chủ động mở miệng, giọng điệu ngay thẳng, sớm tranh thủ hảo cảm của hắn. Hai người kia thầm kêu nàng một tiếng giảo hoạt, cũng không dám chần chờ đều nói. " Ta cũng tin nhân phẩm của công tử… " " Cũng tốt, các ngươi nên phối hợp làm việc… Sẽ không thiếu phần của ai cả, chỉ cần làm tốt thì ta cao hứng sẽ ban thêm cho các ngươi. " Dạ Khinh Ưu sờ tay lên thanh trọng đao, nhẹ vuốt ve, từng làn huyết dịch trên thân kiếm trong chốc lát đã biến mất. Đối với lời nói của hắn, mấy người Nhất Sát đều run lên, không ngừng bị hắn dậy lên hơi nóng, tưởng chừng như trước đó cầm chắc cái chết, nào ngờ nay nghịch chuyển, có việc tốt rơi vào đầu, tuy rằng có vẻ sẽ không đơn giản, nhưng tự tin với tài lực đông đảo, tìm một người cũng không phải khó như vậy. Lúc này bọn họ mới thấy thủ đoạn của Dạ Khinh Ưu quả thật đáng sợ, ban đầu đe dọa trấn áp, cuối cùng lại tạo thành dụ dỗ nhờ vả, không cách nào mà bọn họ có thể từ chối được. Người thiếu niên này quả nhiên là đáng sợ. " Việc ở đây cũng không còn phần của các ngươi, lui đi… " Dạ Khinh Ưu vắt trọng kiếm ra sau lưng, nhìn người của ba thế lực kia nói. Mà bọn họ không có cách nào từ chối, thà rằng đắc tội Tà Thành Nguyệt Lâu còn hơn thiếu niên trước mắt này. Quay trở lại bên người Phượng Cửu Nhi, nhìn qua hai người Lâm Di Ảnh và Cơ Ngọc Nữ, hắn nhướng mày, thản nhiên nói. " Các ngươi cũng về đi… " Nói xong hắn cũng không thèm nhìn hai người, trực tiếp bỏ đi, hai nàng kinh ngạc một hồi, mặt trắng xanh, bị đả kích không nhẹ. Đều là những bậc tuyệt sắc nhưng bị nam nhân coi nhẹ, đả kích này thật không nhỏ. Nhất Sát thấy vậy, đột nhiên cảm thấy không ổn, liền bước đến, nói. " Hai người bọn họ ở Tử Thiên Lâu cũng không có nhiều tác dụng, chi bằng ở lại bên cạnh công tử hầu hạ thì tốt hơn… " Khi nghe Nhất Sát nói vậy, hai nữ tử vốn một vẻ ủ đạm trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc. Dạ Khinh Ưu quay đầu nhìn Nhất Sát, trông vẻ mặt của tên này so với trước quả thật đối ngược. Thấy Dạ Khinh Ưu không trả lời, Nhất Sát liền buông lỏng, nói một câu rồi dẫn người rời đi. " Như vậy, hai nàng nhờ công tử chăm sóc… Ta trước tiên quay về điều tra trước. " " Lão nạp cũng cáo từ… " Kiến Tự Đại Sư cũng hướng về hắn gật gù, từ bỏ mục tiêu Phượng Hoàng huyết mạch, dẫn người quay trở về. Chỉ còn lại một mình người của Yêu Cổ Môn, Độc Quả Phụ nhẹ nhàng cười bước đến, bên cạnh dẫn theo hai nữ đệ tử xinh đẹp, nhìn hắn nói. " Công tử, ta cũng đi đây… " " Dẫn theo hai đệ tử của ngươi đi đi, tốt nhất nên dạy lại cho tốt… " Dạ Khinh Ưu liếc mắt, nhìn Cổ Tiểu Yêu nói, làm cho nàng nhảy dựng lên giơ tay muốn chửi, nhưng chợt nhớ đến bản lĩnh của nam nhân này nên đành ngậm miệng lại, nén bực bội trong lòng. Độc Quả Phụ nhìn phản ứng hai người, hai mắt sáng lên, cười nhẹ. " Việc này phải nhờ đến công tử rồi, Tiểu Yêu từ nhỏ tính cách đã vậy… Muốn sửa cũng khó. " " Liên quan gì đến ta? " Dạ Khinh Ưu thầm bực mình, cảm thấy Độc Quả Phụ này có ý đồ không tốt, quả nhiên Độc Quả Phụ sau đó đẩy hai nữ đệ tử về phía trước nói. " Ta bản lĩnh hèn mọn, không cách nào dạy tốt… Đành giao hai vị đệ tử ưu tú nhất của mình theo công tử học hỏi vậy. " " Chỉ sợ không phải là vậy đi... " Dạ Khinh Ưu cười lạnh đáp, Độc Quả Phụ này quả nhiên tâm tư đủ sâu, bên trong đầu có nhiều ý nghĩ không tốt. Độc Quả Phụ ánh mắt đảo chuyển, âm thanh cười khúc khích chợt khiến Dạ Khinh Ưu hơi khó chịu, dù rằng bề ngoài nữ tử trẻ trung nhưng thật ra là một lão yêu bà, hơn hắn vạn tuổi có thừa. " Yêu Tiên Vương Tử bản lĩnh như vậy, tin chắc giao cho công tử là không sai… " Lời của Độc Quả Phụ vừa ra, khiến Dạ Khinh Ưu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt đanh lại.