Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 159 : Ải thứ hai

Mạc Thủy Dao ở phía sau Dạ Khinh Ưu, đuổi kịp, nàng không ngờ lo lắng của mình lại thành thật, đi đến bên cạnh hắn, mở miệng nói. " Dạ công tử, người phế đi Hải Vô Quy, chỉ sợ là đắc tội với tam đại học viện… " " Không quan tâm. " Dạ Khinh Ưu trả lời làm Mạc Thủy Dao ngây người, không biết phải làm sao mới được. Nàng dĩ nhiên không muốn hắn trở thành kẻ thù của tam đại học viện, như vậy có lẽ người chịu thiệt chính là các nàng. " Công tử, mặc dù là lỗi của Hải Vô Quy nhưng tam đại học viện… " " Yên tâm, đại ca ca sẽ không tùy tiện giết người đâu… " Linh Lung nhảy sổ ra nói, ánh mắt của nàng hiện ra vẻ tinh ranh không thể thấy, không biết có chủ kiến quỷ quái nào. Sau đó kéo tay Mạc Thủy Dao đi đường cùng nói chuyện, Dạ Khinh Ưu không để ý lắm, chỉ thấy Nguyệt Vô Song đi đến bên cạnh nói với hắn. " Dạ lang, nàng ta tỉnh rồi… " Dạ Khinh Ưu cúi đầu nhìn, thấy đại mỹ nữ mắt ngọc tinh thuần, vẻ xinh đẹp bất cần, đang mải nhìn Dạ Khinh Ưu, ánh mắt đôi khi không dời. " Nhìn ta làm gì... " Bị ánh nhìn của nàng phi lễ, Dạ Khinh Ưu khó chịu nói. Mỹ nữ trong tay Nguyệt Vô Song vùng dậy, đứng lên, hai tai thỏ vẩy vẩy, tự nhiên lại ngã nhào vào trong lòng Dạ Khinh Ưu, bất động nói. " Thật dễ chịu… " " Nàng ấy là nữ nhân khác của chàng à... " Nguyệt Vô Song có chút chua chua nói, nàng mặc dù biết hắn đào hoa, nhưng đến mức đi đâu cũng thấy thêm tỷ muội, dù có rộng lòng hơn nữa cũng không tránh khỏi có chút ghen tuông. Dạ Khinh Ưu lắc đầu, đẩy ra mỹ nữ tai thỏ, nhíu mày hỏi. " Ngươi là ai? " " Tiểu Thố Tử… Ta là Tiểu Thố Tử, còn ngươi… tên gì? " Nữ nhân Tiểu Thố Tử ngẩng đầu, mắt tròn ánh lên vẻ mong đợi, một bên tai thỏ cụp xuống, một bên tai cứ rung chuyển. Nhìn vào chỉ muốn cầm lấy hai tai mềm của nàng mà sờ vuốt, Dạ Khinh Ưu không chống cự nổi vẻ mong đợi đáng yêu xuất phát từ nữ nhân, nói. " Dạ Khinh Ưu… " " Tiểu lang phải không… Ôm… " Tiểu Thố Tử kêu lên, nói ôm liền ôm, ôm chặt lấy không buông, Dạ Khinh Ưu cảm thấy không được tự nhiên, vừa mới trải qua một Hân Phong Tiểu Nguyệt, làm cho hắn đối với nữ nhân tương đối mẫn cảm. Lại sợ trong quá khứ lại làm ra việc gì lầm lỡ nữa, bình tĩnh nắm lấy bả vai nàng, mặc thiếu nữ dụi đầu trong ngực, hắn mới hỏi. " Trước kia chúng ta từng gặp nhau sao? " " Không… Tiểu Thố mới gặp Tiểu Lang lần đầu… " Tiểu Thố Tử ngây thơ đáp, cái vẻ mặt xinh đẹp bầu bĩnh của nàng chỉ chất chứa một loại cảm giác, mang đến cảm giác ngây thơ thuần khiết. Dạ Khinh Ưu ngạc nhiên, dần lâm vào tình trạng khó hiểu. " Như vậy tại sao lại ôm ta? " " Chính vì thích… Mùi của Tiểu Lang rất dễ chịu… Ôm rất thích… " Tiểu Thố Tử ôm lấy càng chặt, bộ ngực đồ sộ mềm mại cọ cọ tại tiếp xúc, khiến Dạ Khinh Ưu có đôi phần phản ứng, quay qua nhìn Nguyệt Vô Song, chỉ thấy nàng ngạc nhiên chăm chú nhìn hai người nói. " Nàng chính là Tiểu Thố Tử, trên Bách Hoa Bảng đệ thập cửu (19)… Là người của Thú Nhân Điện, tộc nhân Bạch Thỏ Thú Tộc chỉ còn lại mình nàng. " Nguyệt Vô Song nghe xong tên liền nhận ra thân phận, đối với tao thảm của mỹ nữ thú nhân tộc này, nàng vẫn là rất đồng cảm. Còn nghe nói cách đây ít lâu, mỹ nữ bạch thỏ này còn bị chính Thú Nhân Điện của mình truy sát, truyền lệnh khắp Thiên Giới… Không biết Tiểu Thố Tử đã làm gì, Thú Nhân Điện tuyên bố bên ngoài là nàng ăn cắp bảo vật của bọn họ, sự thật nhiều khi không đơn giản như vậy. Nhìn vẻ ngây thơ, có vẻ lười biếng của Tiểu Thố Tử, khó có khả năng nàng làm ra việc như vậy. Hoặc là diễn xuất của nữ tử đạt đến trình độ ảnh hậu, giả bộ trông cũng giống thật như vậy, tiếp cận bọn họ là có vấn đề. Nguyệt Vô Song suy nghĩ rất chu đáo, cũng dần đề phòng Tiểu Thố Tử, mặc kệ nàng ta có âm mưu hay không, nhưng nếu tính kế với Dạ Khinh Ưu của nàng chính là sai lầm rồi. Dạ Khinh Ưu cũng đồng dạng suy nghĩ giống với Nguyệt Vô Song, tuy nhiên hắn không hề cảm thấy Tiểu Thố Tử giả vờ, quả thật nàng chính là một thiếu nữ ngây thơ thanh thuần, làm người khác khó lòng nảy sinh bất hảo. " Được rồi, đừng ôm nữa… Ta còn muốn đi… " Dạ Khinh Ưu tách Tiểu Thố Tử ra, trông bộ dáng giống như mất đồ chơi của nàng, Dạ Khinh Ưu cũng không quan tâm. Trực tiếp đi thẳng, Nguyệt Vô Song chạy đến bên cạnh an ủi, mắt nhìn cặp tai thỏ đầy thú vị mà hỏi. " Tiểu Thố Tử, sao cô lại đến đây? " " Bị đuổi đến đây, có người nói vào tam đại học viện sẽ không bị đuổi nữa cho nên đi vào… " Tiểu Thố Tử thật thà đáp, Nguyệt Vô Song tự dưng lại nổi lên đồng cảm, nàng lúc trước cũng chính là bị Tây Huyết Phái truy sát, nếu không nhờ gặp được Dạ Khinh Ưu thì nàng đã phải trải qua bi thảm tao ngộ, so với chết còn đau khổ hơn. " Như vậy, sao ngay cả Tử Thiên Lâu cũng nhắm vào muội? " Nguyệt Vô Song tò mò hỏi, Tiểu Thố Tử lắc đầu, nàng thậm chí còn không biết Tử Thiên Lâu là cái gì. Biết hỏi thêm nữa cũng vô dụng, nàng cũng không nói thêm gì nữa, cùng lúc cả nhóm đi đến đỉnh núi. Ở đó, người của tam đại học viện đang chờ người, tiếp nhận những thí sinh vượt qua trở thành học viên của học viện. Một nữ đồ của Thanh Hoa học viện chủ động ra nghênh tiếp, nữ tử này mặt mũi xinh xắn, xem ra cũng là một mỹ nhân, tên là Linh Đan. Nhìn thấy nhóm người Dạ Khinh Ưu toàn là tuấn nam mỹ nữ, nàng hơi rung động trước Dạ Khinh Ưu, nén hai má xấu hổ chủ động ra hướng dẫn. " Các vị đạt tư cách gia nhập học viện… Ngoài ra nếu muốn trở thành học viên cấp cao, có thể tiếp tục gia nhập dự thi. Tuy nhiên nếu có nguy hiểm tính mạng, học viện sẽ không chịu trách nhiệm. " Lời nói này hù dọa hơn năm phần thí sinh, dù sao đi đến đỉnh núi đã khiến bọn họ đủ chịu khổ rồi, còn tiếp tục thi chả phải nộp mạng sao? Cho nên nhiều người sáng suốt vẫn quyết định làm học viên bình thường đã đủ. Dạ Khinh Ưu mục tiêu chính là bước vào Địa Đàng, làm sao có thể dừng ở đây được, liền bước lên, lạnh nhạt nói. " Bọn ta tham gia phần thi thứ hai... " " A… như vậy, thì mời công tử đi theo tiểu nữ. " Linh Đan tự dưng cảm thấy không muốn Dạ Khinh Ưu bị mất mạng, vòng thứ hai mấy lần kiểm tra trước kia hơn tám phần thí sinh đều chết không toàn thây. Có thể Dạ Khinh Ưu đi là hơn tám thành mất mạng. Tuy nhiên thân chỉ là người hỗ trợ, nàng cũng không khuyên được hắn. Vòng kiểm tra vậy mà vượt đại hải, mỗi nhóm người được cấp cho một chiếc thuyền, mục đích là dùng nó bơi qua bờ bên kia, đến Yêu Cốt Đảo là hoàn thành. Lúc Dạ Khinh Ưu bước lên tàu, đã có hơn năm mươi người, rất nhiều thành phần đan xen, trong đó đa phần là nam tử, khi nhìn thấy nhóm người Dạ Khinh Ưu bước lên tàu, vẻ ồn ào liền dừng lại, ánh mắt đều tập trung vào đám nữ tử phía sau hắn. Mặc dù các nàng đã che mặt tránh gây phiền phức, nhưng khí chất thân hình thì không thể giấu đi được, dẫn đến một trận cuồng hô, nóng bỏng của toàn thể nam tử. " Hừ… " Hàm Sương vừa bước lên, đem tiểu Kim ném ra, hóa thành hình dáng khổng lồ Kim Nhãn Bạch Thú, hù cho một đám người hoảng sợ. Mộng Uyển cười thích thú, thoắng cái nhảy trên lưng Tiểu Kim, vỗ mạnh coi như thú cưỡi làm một nam nhân mồ hôi chảy dài không ngớt. Đám mỹ nữ này chính là đóa hoa hồng đầy gai khó chạm vào… Được phân nhánh, mỗi thuyền chỉ có năm trăm người, diện tích không lớn, chỉ có duy nhất mười phòng riêng có thể ở, còn đâu chỉ có thể ngủ ngoài thuyền. Nhóm người Dạ Khinh Ưu chính là cướp đoạt năm phòng, ngoài ra không cho người ở gần chỗ bọn họ. Có kẻ phản kháng, còn chưa kịp nói xong đã bị Tiểu Kim một vỗ nát tươm, từ đó không ai dám gây sự với bọn họ nữa. Dạ Khinh Ưu dù chiếm nhiều phòng, nhưng chủ yếu sử dụng cũng chỉ có bốn cái, một cái cho Mạc Thủy Dao và Linh Lung, một cái cho Mộng Uyển và Hân Phong Tiểu Nguyệt, một cái cho Tiểu Thố Tử, còn đâu hắn ở chung với Nguyệt Vô Song và Hàm Sương. Còn việc gì ở chung với hai nữ, chính là việc nam nhân cần làm, căn phòng nhỏ chỉ có ba người lâu lâu vang lên tiếng rên mê hồn của nữ nhân, âm thanh giao hợp, cùng mỹ cảnh dâm đãng khó tưởng. Dạ Khinh Ưu ôm hai tuyệt sắc mỹ nữ trần truồng ở trong lòng, lâu lâu lại có Linh Lung chạy qua góp vui, thêm một nữ nhân bị làm cho chết đi sống lại. Để cho Mạc Thủy Dao dù nhìn không thấy, nghe không thấu nhưng nghĩ được cảnh tượng, mặt đỏ hồng không ngớt. Nhóm Dạ Khinh Ưu hoàn toàn không ra ngoài, chỉ có Mộng Uyển tiểu long nhi này lâu lâu cưỡi Kim Nhãn Bạch Thú đi ra hù người, một mình nàng làm cho thuyền nhỏ loạn thành một đống.