Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 145 : Thú triều

Mạc Ninh Ngọc đứng lên, vừa muốn cảm tạ thì Tuyên Cơ kia đã rời đi, không có quan tâm mấy nàng, dẫn theo Mạc Thủy Dao đi vào trong. Mạc Ninh Ngọc chú ý thấy Mạc Thủy Dao, mắt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất. Nàng tạm thời cũng không để ý nữa, tập trung quan tâm đến Nhạc Phong. Hoàng Hiểu Nhiên đi đến chỗ các nàng, lên tiếng cảm tạ. Đồng thời đệ tử Bách Hoa Tông đều hiện hữu có ý muốn bên cạnh trợ giúp Nhạc Phong, cũng vì các nàng làm liên lụy tới hắn. Mạc Ninh Ngọc không từ chối được, nàng không có phản đối, mà Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn, có cảm tưởng không sớm thì muộn đám nữ tử Bách Hoa Tông này sẽ sớm thành người của Nhạc Phong. Ngày đêm gắn bó, tình cảm thắm thiết, tên này vận số rất tốt, lúc nào cũng có mỹ nữ bên cạnh. Dạ Khinh Ưu tạm thời không ra tay, hắn cảm giác lúc đó, có một cỗ lực lượng khủng bố tỏa ra, ngay cả hắn cũng e sợ, dưới tình trạng Nhạc Phong bị thương, vật kia càng tỏa ra khí tức đe dọa. Cái cảm giác này giống như kẻ đã đặt ra thử vận ‘Nghịch Đảo Càn Khôn’. Trước sự đe dọa đó, ngay cả hắn cũng phải thấy e sợ, hắn không có khí vận tốt như đám ‘Thiên Mệnh Chi Chủ’ này cho nên cần hành động thật cẩn thận. Quay trở lại với chúng nữ, Dạ Khinh Ưu nhìn thấy nữ tử Tuyên Cơ kia, còn có Mạc Thủy Dao đang nói gì đó với Nguyệt Vô Song. Hắn thản nhiên xuất hiện, khiến Tuyên Cơ giật mình, ánh mắt đề phòng, mà Mạc Thủy Dao thấy hắn đã cẩn thận kính cẩn mà nói. “Dạ công tử, vài năm không gặp… Người vẫn khỏe.” “Chuyện gì sao.” Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt hỏi, làm Mạc Thủy Dao đôi chút lúng túng, từ trước đến giờ nam tử nào gặp nàng cũng tỏ ra kính cẩn, lấy lòng, ra sức chiều chuộng nàng. Chỉ có Dạ Khinh Ưu vẫn luôn giữ thái độ như vậy, có lẽ đây chính là phong thái của cao nhân đi. “Lần trước cáo từ, tiểu nữ có đưa cho công tử một phong thư… Dùng nó có thể trực tiếp gia nhập học viện, không biết…” Mạc Thủy Dao ngại ngùng nói, khiến Dạ Khinh Ưu nhớ lại, gật đầu, thấy Linh Lung đã nhảy ra, lôi ra phong thư kia nói. “Chính là vật này…” “Đúng rồi, Linh Lung muội vẫn tốt.” Mạc Thủy Dao nhìn Linh Lung nhiều mấy phần thân thiết, tiểu nữ tử này lúc mới gặp đã đem đến cho nàng nhiều hảo cảm, còn có chút quen thuộc cứ như từ trước. Linh Lung cười, đưa ra phong thư, nói. “Tỷ tỷ, tạm thời muội muốn chơi một chút. Như vậy mới thú vị…” “Như vậy…” Mạc Thủy Dao cười khổ, thấy thần sắc nhóm người Dạ Khinh Ưu không thể lay chuyển, đành nhận lại phong thư, gật đầu. “Đã như vậy, để ta đi cùng bọn muội đi…” “Tốt nha, nhưng mà như vậy liệu có được không.” Linh Lung phần khích, bất quả nghĩ đến Mạc Thủy Dao là người của học viện, làm như vậy sợ không hợp lễ, Mạc Thủy Dao cười, nàng lấy ra một cái hộp nhỏ, từ trong lấy ra một chút son phấn. Qua một lúc xuất hiện trước mắt là một thiếu nữ thanh tú, khí chất u lan dễ gần. “Oa… Thật lợi hại, đùng cái biến hình. Ngay cả khí tức cũng không phát hiện ra thật giả. Mau dạy ta đi…” Mộng Uyển hứng thú, chằm chằm nhìn Mạc Thủy Dao, nàng cười khổ, đành gật đầu mà nói. “Để có thời gian ta sẽ dạy cho ngươi…” “A… Tốt…” Mộng Uyển thích thú, vui vẻ, tâm trạng phấn khích không chờ được. Một đám nữ tử oanh oanh yến yến, chỉ riêng Tuyên Cơ trầm lắng không nói, nàng còn mãi nhìn về Dạ Khinh Ưu, cảm thấy nam tử này có chút quen mắt. Đang lúc này, một tiếng nổ dữ dội vang lên, cùng âm thanh rung chuyển mạnh mẽ, làm cho đám nữ chú ý. Mạc Thủy Dao cẩn thận kiểm tra, một lúc sau sợ hãi rên. “Lục cấp yêu thú Hỏa Tương Nham Thú vậy mà thức tỉnh, rời khỏi hang ổ chạy ra ngoài…” “Hình như bên đó còn có đánh nhau.” Hàm Sương chú ý lắng nghe âm chưởng, cẩn thận nói, Mạc Thủy Dao gật đầu, nàng lần đầu thấy Lục cấp yêu thú lại chủ động chạy ra ngoài, chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình tuyển chọn của tam đại học viện. Nàng không dám nhắm mắt làm ngơ, cẩn thận quay qua Tuyên Cơ. “Đạo sư, lần này làm phiền người rồi…” Tuyên Cơ gật đầu, thần sắc lãnh đạm, dường như không để Lục cấp yêu thú vào mắt, lạnh nhạt chuyển thân, chả mấy chốc đã hiện ra ngoài trăm dặm. Lúc này dưới sự dẫn dắt của Hỏa Nham Tương Thú, hàng vạn con yêu thú hỗn loạn lao vào nhân loại chiến đấu, tình cảnh thảm thiết. Mùi máu tanh lan tỏa, lòng người hoảng sợ. Tuyên Cơ nhìn thấy Hỏa Nham Tương Thú, hai mắt sắc bén, ve vẩy thủy tiên tạo hình, đầu mũi sắc nhọn, bao xung quanh hằng hà những băng nhận kích cỡ hơn 10 trượng, hằng ngàn, hằng vạn mũi băng tiễn bao kín cả bầu trời, dùng tốc độ nhanh nhất đâm vào da thịt Hỏa Nham Tương Thú. Rú… Một tiếng kêu ghê rợn vang lên, thân thể Hỏa Nham Tương Thú bị ghim thành tổ nhím, máu huyết sôi sục chảy ra ngoài như hỏa dung nham đốt cháy mọi vật chạm phải. Tưởng chừng như vậy đã kết thúc, nào ngờ một cột hỏa nham trào lên, tốc độ quỷ dị phun lên người Tuyên Cơ. Xì xèo… Tuyên Cơ kịp tạo ra hơn 300 lớp băng tầng bảo hộ trước mắt, tuy nhiên hỏa nham còn xuyên thấu qua cả 300 lớp, suýt chút đã dính trên thân thể của nàng. Tuyên Cơ sợ hãi, cẩn thận nhìn xuống, đã thấy Hỏa Nham Tương Thú bình yên đứng dậy. Nàng lập tức rung động, mặc dù nói Lục cấp yêu thú lợi hại, nhưng chỉ khó đối phó với cường giả Thánh Linh, đến tu vi Địa Tôn như nàng, lại không thể làm gì được nó. Chứng tỏ, con yêu thú kia không tầm thường, khó tin là Lục giai yêu thú, mà có khả năng chính Thất giai yêu thú. Điều này có thể sao, Tam đại học viện vốn dĩ chọn Trạch Thiên Sơn này làm chỗ khảo thí, vì biết rất rõ địa hình nơi này. Không hề có Thất giai yêu thú nào cả, từ khi nào lại xuất hiện một con, nếu như tiến hỏa phải dẫn đến dị tượng như vậy bọn họ phải biết. Còn nữa, hình dáng của Hỏa Nham Tương Thú không hề thay đổi. “Tuyên Cơ sư muội…” Từ xa phòng đến hai thân ảnh, một người mặc y phục Thanh Hoa Học Viện, người kia là người Kim Nhân Học Viện. Người vừa lên tiếng là nam tử anh tuấn, mày đậm môi đỏ, rất có sức hút đối với nữ tử, hắn là lão sư của Kim Nhân học viện, Tống Thư Hiểu, ai cũng biết hắn ái mộ Tuyên Cơ thế nào. Tuyên Cơ chán ghét nhìn một chút hắn, biết đối phương thực lực không thua kém nàng, chỉ đành gật đầu coi như đáp lời. Tống Thư Hiểu cười khổ, hắn vốn quen vẻ này Tuyên Cơ, tạm thời cũng không có nói nữa, nhíu mày nhìn Hỏa Nham Tương Thú đang hoành hành, nghiêm túc quan sát, mày nhíu. “Con yêu thú này đã tiến giai rồi sao, không thể… Khí tức trên người nó vẫn là Lục giai.” “Điều này nói sau, lập tức hợp lực giết nó…” Tuyên Cơ tạo ra một thanh băng kiếm từ không khí, ẩn hiện bên trong là một băng linh giới nhỏ, cũng chính là ‘Giới’ của nàng tạo ra, nàng chỉ nhẹ quét một đường mà băng khí hình thành lạnh thấu xương. “Được, mau giải quyết nó…” Khương Trung, đạo sư bình phàm dáng người hùng tráng của Thanh Hoa Học Viện cũng lên tiếng, hắn vung tay chấn động mạnh, mặt đất dậy sóng mọc ra hàng trăm, hàng ngàn cột cao. Hắn nhảy xuống, ác liệt lao vào Hỏa Nham Tương Thú… Ba người một thú đánh đến trời long đất lở, làm cho mấy người mấy thú xung quanh sợ hãi né tránh ra xa nhất, không thì bị dư chiến liên lụy tính mạng… Đứng trên chỗ cao phía đỉnh Trạch Thiên Sơn, bóng dáng 3 người trùm mũ đen nhìn tình cảnh bên dưới, rất lãnh đạm. Đứng giữa là một bóng người nhỏ bé, giọng nói có phần non nớt phát ra. “Đám người học viện này xem ra ngày càng yếu kém… Cử ra 3 Địa Tôn, xem ra là nhân lực có thể huy động.” “Kiệt kiệt kiệt... Quả thật, chỉ đáng làm vật thí nghiệm cho ta…” Một giọng lão nhân phát ra, nghe âm già nua có phần biến thái, bên cạnh hắc bào nhân còn lại tỏ ra nghiêm túc. “Lần này hắn cũng đến.” Nghe vậy thiếu niên đứng giữa trầm lặng giây lát, khẽ cười. “Hắn cũng chỉ là một phần kế hoạch của ta thôi… Đợi đến ngày ta khôi phục, nhất định phải đem Thiên Đạo nuốt chửng.” Giọng về sau càng độc, khí chất tỏa ra không giống với giọng nói và độ tuổi của hắn, có điểm âm u quỷ dị.