Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 61 : Mất đi
“Ngươi trái lại có tự tin!” Đối phương cũng không tức giận, ngược lại khẽ cười lên.
Bạch Hành phớt lờ gã, tiếp tục bay về trước, chỉ là tốc độ chậm lại.
Anh tin tưởng Tiểu Ngân có thể chiến thắng Kẻ Cắn Hồn! Cho dù không thể chiến thắng thì thế nào? Cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi! Không có Tiểu Ngân, anh đây còn có tâm tình để ý kết quả Đại Chiến sao. Cái thời điểm đó, anh cái rắm vận mệnh cửa khẩu của đại lục này.
Đem hai người đã đến mức độ cùng sống cùng chết, việc khác cũng bất quá là một loại vĩnh viễn khác mà thôi.
Quan trọng hơn chính là! Người khác không biết, bản thân Bạch Hành biết, anh và Tiểu Ngân chính là có khế ước linh hồn, giữa hai người có thể cảm ứng linh hồn lẫn nhau, cho dù Tiểu Ngân không thể đáp lại kêu gọi của anh, nhưng mà anh cũng không cảm ứng được linh hồn của hắn bị tổn thương, cho nên, Bạch Hành rất yên tâm!
Vấn đề hiện tại là thời gian!
Tiểu Ngân không biết khi nào sẽ tỉnh lại…
“Ngươi nghĩ tới chưa?”
“Cái gì?”
“Là ngươi làm hắn hại thành như vậy a.” Cái âm thanh kia ra vẻ bình tĩnh nói, nhưng Bạch Hành vẫn là có thể cảm nhận được đắc ý và ác ý dưới bình tĩnh của gã.
“Ngươi là loài người, vĩnh viễn cũng không thể hoàn toàn buông tha loài người! Lấy tính cách của hắn, vốn không có khả năng ở trong Đại Chiến làm mình lâm vào mức độ suy yếu như vậy. Nhưng mà bởi vì ngươi không đành lòng, vì không để ngươi càng thêm buồn bã, hắn xúc động! Chẳng qua, loại xúc động này hoàn toàn ở trong dự kiến của ta.” Âm thanh không hề bình tĩnh, mang theo đắc ý vênh vang trắng trợn, “Vong Linh Thánh cấp sẽ tiêu hao năng lượng nhất định của hắn. Mà ngươi, sau khi đám ma thú chấm dứt chiến đấu không có khả năng không quan tâm đến tình huống bên loài người! Thiện lương a, thật sự là một loại phẩm đức tốt đẹp!”
Bạch Hành cơ thể cứng đờ.
Kẻ kia rất hiểu anh và Tiểu Ngân!
Gã thật sự là Vong Linh sao? Vong Linh làm sao lại hiểu tính cách của hai người bọn họ và tình cảm giữa bọn họ?
Đủ loại nghi vấn đánh úp ở trong lòng.
Chẳng qua, có một vấn đề vẫn là muốn nói rõ ràng, miễn cho đối phương đắc ý quá!
“Ta luôn nghĩ rằng Vong Linh sẽ rất không dùng âm mưu, xem ra là sai! Chẳng qua, nếu ngươi muốn thấy ta thống khổ thì phải thất vọng rồi.” Bạch Hành chậm rãi ngừng lại, anh vuốt ve da lông sáng trơn của Tiểu Ngân, con thú xinh đẹp này đang lẳng lặng nằm ở trong lòng anh, “Anh ấy có thể vì ta làm việc, ta có thể vì anh ấy làm càng nhiều hơn. Ta có thể vì anh ấy làm việc, anh ấy cũng có thể làm cho ta nhiều hơn nữa. Chúng ta cứ như vậy tuần hoàn…” Nói xong, anh cười, vừa nghĩ Tiểu Ngân như vậy, anh liền nghĩ thấy vui vẻ và hạnh phúc, “Cho dù đem toàn bộ của mình đều cho đối phương, chúng ta đều cảm thấy còn không đủ. Ngươi có thể lĩnh hội được cảm giác này sao? Có người sẽ như thế đối với ngươi sao? Nếu có, ngươi sẽ biết, đối với ta và anh ấy mà nói, đã không thể nói đến trả giá và trao tặng.”
Bạch Hành đem mặt của mình dán lên đầu của Tiểu Ngân, ở trên da lông mềm mại màu bạc khẽ cọ xát.
“Cho nên, cho dù biết anh ấy bởi vì ta mà bị thương ta cũng sẽ không tự trách, bởi vì thật sự không cần!”
Trầm mặc…
Bạch Hành và Tiểu Ngân lơ lửng ở không trung, bầu trời màu xanh lam không mây và mặt tuyết màu trắng thuần mênh mông bát ngát, cả trong trời đất tựa hồ chỉ còn lại có hai người bọn họ tồn tại!
“Angie ——!!!”
Rooney trơ mắt nhìn thấy thương kỵ sĩ màu đen đậm không hề sáng rọi từ phía trước xuyên qua trái tim của Angie, đầu thương từ sau lưng anh xuyên qua…
Thanh thương kia vốn nên là đâm xuyên đầu của mình!
Angie có chút nhỏ gầy nhưng cơ thể nhanh nhẹn đang co quắp trên thương kỵ sĩ, máu tươi theo miệng vết thương liên tục tuôn ra. Màu sắc tươi đẹp tựa hồ muốn tổn thương mắt của Rooney tụ ở dưới chân anh, đem tuyết chỗ đó dung hòa thành màu sắc máu tươi.
Rooney đầu ong một tiếng, thế giới khoảnh khắc mất đi màu sắc.
Angie là phó quan của cậu, mặc dù anh ấy đi theo nhận được chức vị này ngày hôm sau đã ồn ào muốn chuyển tới dưới tên sĩ quan khác, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, anh ấy như cũ cười đứng ở phía sau cậu – cho dù sau đó, bên người cậu có Figo, bên người anh ấy có Michelle.
Angie vừa rồi trả lại cho cậu một bàn tay, bởi vì cậu chấp nhất với kẻ địch cường đại mà làm một binh sĩ vốn hẳn là cứu sống được mất đi sinh mệnh tuổi trẻ.
Angie vừa rồi lúc cho cậu một bàn tay còn giúp cậu ngăn cản công kích xung quanh.
Angie nói trưởng quan cậu rất không có trách nhiệm, sau lần chiến đấu này chấm dứt, anh ấy phải đem nhiệm vị huấn luyện binh lính ném cho mình, anh ấy muốn bù đắp Michelle thật tốt.
Angie…
Hiện tại cơ thể Angie bị mắc trên thương kỵ sĩ thật dài, khóe miệng của anh chảy máu, đôi mắt linh động dĩ vãng đang dần dần mất đi thần thái…
Hiện tại khóe miệng Angie thoáng cong lên, tựa như anh ấy trước kia lúc trêu ghẹo mình giống nhau. Cái miệng của anh ấy vô lực khép mở, đã phát không ra âm thanh, nhưng anh ấy hé miệng Rooney đã biết anh ấy muốn nói gì —— “Trưởng quan, tôi không thể cùng cậu a. Trưởng quan, Michelle nhà tôi thì tôi kính nhờ cậu rồi. Trưởng quan, kiếp sau tôi muốn làm phó quan của trưởng quan Fiegez…”
Angie, anh muốn nói chính là một câu này nhỉ?
Angie, trừ anh ra, ai có thể chăm sóc Michelle đây?
Angie, trừ tôi anh muốn làm phó quan của ai chứ?
Angie, trừ anh ra ai có thể làm phó quan của tôi đây?
Rooney ngốc trệ nhìn thấy Kỵ Sĩ Vong Linh Thánh cấp kia quơ thương kỵ sĩ, cơ thể Angie như búp bê hỏng giống nhau bị vứt ra ngoài, cuối cùng rơi trên mặt đát, vẫn không nhúc nhích.
Rooney hiện tại rất bình tĩnh, từ sau khi Đại Chiến bắt đầu, cậu ở trên chiến trường đã chưa bình tĩnh qua như vậy.
Cậu cảm giác được đối phương đối với Angie khinh thường và khinh bỉ, cậu cảm giác nhận được đối phương đồng dạng không đem mình xem trong mắt.
Kỵ Sĩ Tử Vong này đột nhiên ở giữa nhảy ra, lúc Bạch Hành và Tiểu Ngân đi không lâu, nó và một đám Kỵ Sĩ Tử Vong cấp chín liền như gió xoáy xuất hiện ở trước mặt quân đội loài người, mà Thánh cấp duy nhất này chọn đánh Rooney. Sau đó, Angie dùng cơ thể của mình giúp Rooney ngăn cản một kích trí mạng!
“Tao thao toàn bộ tổ tông của mày!”
Miệng hung hăng mắng một câu, Rooney cầm theo kiếm dài của mình, không muốn sống vọt lên!
Toàn bộ tinh thần tất cả đều tập trung ở trên công kích của đối phương và mình, mỗi một khối bắp thịt của cơ thể đều được vận động, mỗi một phân năng lượng của cơ thể đều được sử dụng không hề lãng phí!
Rooney đã quên hết thảy xung quanh, toàn bộ tinh thần của cậu đều đặt ở trên chiến đấu với Kỵ Sĩ Tử Vong!
Điên cuồng không muốn sống công kích, căn bản là không để ý đến đối phương chế tạo thương thế cho mình.
Dần dần, cậu bắt đầu cảm giác được tê dại vô lực và vết thương đau đớn trên tay, cảm giác được cơ thể cả người bởi vì cùng một lực lượng quá lớn với tồn tại độ lực của mình mà truyền đến đau đớn kháng nghị, cảm giác được năng lượng bị điều động tiêu hao quá độ mà sinh ra loại cảm giác xé rách.
Chậm rãi, cậu bắt đầu theo tiết tấu công kích của đối phương, bắt đầu có thể liều mạng không hề lui về phía sau, bắt đầu có thể chế tạo vết thương cho đối phương…
Rooney hoàn toàn không chú ý tới mấy điều này.
Vào thời điểm một kích cuối cùng, ngực trái của cậu đồng dạng bị xuyên thủng, sau đó, cánh tay của cậu dùng sức duỗi về trước, anh dồn sức một phần đấu khí cuối cùng đồng dạng kiếm dài đâm xuyên qua đối phương – khởi nguyên.
Khóe miệng Rooney chảy máu, trong hít thở cũng mang theo một cổ mùi máu tươi.
Cậu nhếch môi, hung hăng cười.
“Mày nghĩ rằng tao sẽ đồng vu quy tận với mày? Chuyện đùa gì thế, mạng của tao chính là tên kia dùng mạng của mình đổi trở về! Mày đi tìm chết đi!”
Suy yếu nói xong, cũng không quản đối phương có nghe được không.
Sau khi thấy Kỵ Sĩ Tử Vong chân chính chết, Rooney rầm một tiếng ngã xuống mặt đất.
Cậu quay đầu nhìn về phía Angie cách đó không xa.
Ngưng tụ khí lực cuối cùng, hướng anh đi qua, máu từ ngực chảy ra ở trên mặt tuyết kéo ra một đường vết máu thật dài.
Xin lỗi rồi, Angie, tôi biết anh lấy mạng của mình đổi mạng tôi cần phải quý trọng cho tốt. Nhưng mà, nếu không giết con đó, tôi cả đời cũng sẽ không vui vẻ. Anh biết tôi luôn luôn tùy hứng xằng bậy, cho nên, anh hãy tha thứ cho tôi đi.
Angie nè, nếu hai ta chết cùng một chỗ cũng rất không tệ.
Chỗ Michelle tôi cũng không cần đi giải thích, cũng không thể giúp anh chăm sóc, Figo phỏng chừng cũng không được, tên kia nhất định sẽ đi theo tôi. Chuyện này giao cho người nhà của tôi đi, chẳng qua anh xác định Michelle sẽ không đi theo anh chứ?
Angie nè, anh kỳ thật cũng không phải là thứ tốt, cho nên, sau khi chúng ta chết hẳn là sẽ cùng một chỗ đi? Như vậy, tiếp tục làm phó quan của tôi đi?
Angie…
“Tình cảm rất cảm động! Chẳng qua, hy sinh của các ngươi phỏng chừng là lãng phí…”
Cái âm thanh kia ra vẻ huyền ảo nói.
Bạch Hành sửng sốt, tâm trầm xuống.
“Ngươi lại phái Vong Linh đi tấn công quân đội loài người?”
“Thông minh! Chẳng qua có chút đáng tiếc, lúc ở chỗ quân đoàn ma thú hy sinh có chút nhiều, cho nên chỉ phái đến bên chỗ loài người một Thánh cấp, còn lại tất cả đều là cấp chín.”
Một Thánh cấp cũng đã đủ rồi!
Một Thánh cấp thêm mấy cấp chín đã đủ để kiềm chế tướng lĩnh loài người, sau đó cấp chín còn lại bắt đầu giết hại binh lính…
“Xem ra ngươi thật sự là Vong Linh!”
Âm thanh có chút ngoài ý muốn, “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ lo lắng sống chết của những binh sĩ đó.”
“Ta lo lắng.” Chẳng qua nếu hai người bọn họ chết ở đây, lo lắng thế nào cũng vô dụng.
“Ngươi không sợ ta dùng mưu kế đồng dạng đi tấn công quân đoàn ma thú. Phải biết rằng rừng rậm Sương Mù các ngươi còn có nhiều Thánh cấp như vậy, Vong Linh chúng ta bên này có thể so với rừng rậm Sương Mù còn lớn hơn.”
Tim lộp bộp mạnh mẽ nhảy một chút.
“Sợ!” Cắn răng, Bạch Hành thừa nhận.
Anh rất sợ.
Cho dù là loài người bên kia hay là ma thú bên này.
Sợ hãi theo tâm lý nổi lên, còn có một cổ căm tức không thể áp chế!
“Ha ha ——” Đối phương tựa hồ bởi vì Bạch hành bất lực sợ hãi và căm tức mà cảm thấy mà vui sướng, “Ngươi muốn đến bên ma thú không? Ha ha, chúng ta nhanh lên đi qua đi. Vừa lúc chiêu thức vừa rồi tên kia đối phó thủ hạ của ta dùng để đối phó thủ hạ của hắn một chút, như vậy mới công bằng, đúng không?”
Bạch Hành trầm mặc.
Đối phương tựa hồ đang hưởng thụ lạc thú mèo bắt được chuột sau đó trêu đùa đối phương, cũng không có vội vã đáp lại anh.
“Ngươi thật sự không cân nhắc một chút thuận theo ta sao? Chỉ cần ngươi thuận theo ta, ta thậm chí có thể hủy bỏ Đại Chiến lần này.” Ngữ khí lần này đối phương rất là nghiêm túc.
“…”
“Ta không thể kém hơn tên kia, thật sự! Nếu nói ngươi lo lắng cuộc sống ở Vong Linh giới bên kia, ta có thể giúp ngươi chuyển hóa thành thể chất Vong Linh, đến lúc đó sẽ không còn vấn đề.”
Bạch Hành thở dài.
Gần đây làm sao vậy, trước kia tại sao không phát hiện mình có thể chất trêu chọc sinh vật quái lạ vậy? Tiểu Ngân biết hẳn là lại nổi giận.
“Điều đó là không có khả năng, đối với ta mà nói không phải vấn đề có được hay không, mạnh hay không mạnh, chỉ cần không phải Tiểu Ngân là sẽ không được!”
“Chuyện chưa thử qua ngươi làm sao biết…”
“Ta đoán ngươi cũng không hiểu, bằng không sẽ không đề xuất yêu cầu này.”
Nói xong, Tiểu Ngân tiếp tục bay về trước, phương hướng là hướng về chỗ quân đoàn ma thú.
“Thế nào, quyết định cùng quân đoàn ma thú đến tranh thủ thời gian? Chẳng qua, cho dù thời gia có lâu bao nhiêu, hắn cũng không tỉnh lại. Cho dù hắn tỉnh lại, linh hồn vừa mới chiến đấu qua có thể có thể đã suy yếu, cũng không giúp được việc gì.”
“Phải không?”
“Ngươi quả nhiên là một loài người, vì một tia sống sót của mình có thể hy sinh nhiều ma thú như vậy, ta nghĩ rằng tình cảm của ngươi và bọn họ rất tốt! A…” Âm thanh đột nhiên khẽ cười một tiếng, mang theo trào phúng nồng đậm, gã tựa hồ ăn chắc Bạch Hành không thể trở về.
…
“Kẻ địch toàn bộ tiêu diệt sao?”
Nguyên soái Weson đứng thẳng tắp ở trước bàn làm việc, hỏi một tướng lĩnh phía trước.
“Đúng vậy, Nguyên soái. Chẳng qua, về Rooney——”
“Hiện tại trước không cần báo cáo thương vong!” Nguyên soái Weson vung tay lên cắt lời báo cáo của thủ hạ, “Như vậy bên ma thú có động tĩnh gì không?”
“Trước mắt hình như không có, mặt khác hai người kia còn chưa trở về.”
Lão Nguyên soái gật đầu.
“Tên Bạch Hành kia có phải là có chút quá phận, tốt xấu hắn cũng là một con người đi. Theo tình báo nhìn qua lúc ngay từ đầu bên quân đoàn ma thú cũng không có nguy hiểm gì, vì sao không trước đi giúp quân đội loài người đi?”
“Đúng, mệt hắn chính là một con người.”
…
“Không cần nói! Các ngươi nghĩ rằng nếu không phải cậu ấy quan tâm con người, Vua ma thú sẽ ở sau một hồi chiến đấu không đi nghỉ mà đi giúp quân đội con người?! Cậu ấy đã sớm nói qua mình là lớn lên ở rừng rậm Sương Mù, thuộc về rừng rậm Sương Mù! Cậu ấy đã làm cho con người không ít việc, các anh biết nếu không có quân đoàn ma thú loài người hiện tại sẽ có bao nhiêu thương vong không?!”
Nguyên soái Weson lạnh giọng nói, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
Một đám tướng lĩnh đều cúi đầu, mặc kệ có phải thật tâm, đều không nói Bạch Hành không tốt nữa.
“Tốt lắm,” Lão Nguyên soái có chút mệt mỏi phất tay, “Chiến đấu lần này chúng ta đã thắng. Trong vài ngày kế tiếp Tinh Linh tộc sẽ đến, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị nghênh đón!”
“Rõ!”
“Andreu, cậu ở lại một chút.”
“Vâng, Nguyên soái.”
Những người khác đi rồi, Nguyên soái Weson đối với Andreu nói: “Cậu và Bạch cũng là bạn đi, có thời gian nói với cậu ấy một chút, về sau lại phát sinh loại chuyện này, chú ý nhiều chút Nhân tộc bên này đi. Tình huống lần này, bên ma thú đích xác không không có gì phải lo lắng.”
Andreu gật đầu.
“Được, Nguyên soái.”
“Không còn chuyện khác, cậu trước đi xuống đi.”
“Vâng!”
“Ngươi thật sự không cân nhắc phải theo ta sao?”
Một lát sau, cái âm thanh kia lại vang lên bên tai Bạch Hành.
Bạch Hành bảo trì tốc độ bay cao, cũng mặc kệ gã.
“Một khi đã thế, vậy” Một cổ áp lực bắt đầu vây quanh giữ Bạch Hành, “Hai người các ngươi hãy đi tìm chết đi.”
Trong ngữ khí một chút sát khí cũng không có, nhưng bốn phía truyền đến áp lực lại làm Bạch hành rõ ràng hiểu rõ được quyết tâm giết chết mình và Tiểu Ngân của đối phương.
“Rốt cục không giả vờ nữa sao?”
Bạch Hành ngừng lại, hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi căn bản là không hy vọng ta đến chỗ quân đoàn ma thú, cho nên vừa rồi mới nói như vậy, hy vong ta dừng lại, tốt nhất là đối với ngươi khuất phục!”
Bạch Hành trực tiếp chỉ ra tâm cơ của đối phương.
“Ha ha ha, ngươi rất thông minh. Trách không được sẽ làm hắn thích ngươi…Thật sự rất không muốn giết ngươi, chẳng qua ai kêu ngươi không chịu quy phục ta chứ.”
Áp lực kéo dài liên tục gia tăng, bao gồm khí thế uy áp của đối phương và không khỏe của nguyên tố vong linh nồng đậm mang đến.
Tựa như lúc trước Tiểu Ngân tụ tập nguyên tố quang giống nhau, cái gã không biết nấp ở đâu bắt đầu tụ tập nguyên tố vong linh.
Chiêu thức tìm kiếm giống nhau.
Nhưng mà, tốc độ tụ tập và độ dày của đối phương còn kém hơn Tiểu Ngân rất nhiều.
Bạch Hành hừ lạnh một tiếng, từ bầu trời hạ xuống, sau đó đem Tiểu Ngân đặt ở trên mặt tuyết, anh cũng khoanh chân ngồi xuống, ngồi gần sát Tiểu Ngân.
Mặc dù nguyên tố vong linh liên tục từ trong khe tường không gian truyền đến, nhưng cũng có nguyên tố băng cuồn cuộn không ngừng liên tục liên tục loại trừ nguyên tố vong linh xung quanh, hơn nữa tốc độ khá nhanh. Cho nên, nguyên tố vong linh vẫn luôn không thể hình thành quy mô tương đối.
Về phần uy áp của đối phương, Bạch Hành đương nhiên là hoàn toàn buông ra khí thế Thánh cấp của mình, cũng sẽ không kém với đối phương.
Quả nhiên là chưa tới Thần cấp!
Bạch Hành cũng không cho rằng đối phương hiện tại sau đó còn có thể giữ lại thực lực.
“Liền bằng thực lực hiện tại của ngươi, còn khoe khoang muốn giết quân đoàn ma thú? Hừ, ta thấy ngươi cũng chính là bản lĩnh chích chòe!”
“A, không nên dùng mưu kế nhỏ của ngươi, đối với ta mà nói là vô dụng, ta cho dù chưa tới Thần cấp, chẳng qua kém cũng không nhiều, nói tóm lại còn thắng ngươi một bậc. Hiện tại năng lượng của đã tiêu hao không ít, vừa phải bảo hộ phế vật ngươi cạnh kia, vậy lấy gì để chiến thẳng ta? Chính mình chạy trốn còn có thể nhanh một chút…”
“Ta chờ mong ngươi giáp mặt cùng Tiểu Ngân nói anh ấy là phế vật!” Bạch Hành ôn hòa cười nói.
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?” Âm thanh lập tức trầm xuống.
Quả nhiên rất để ý Tiểu Ngân, Bạch Hành trong lòng thầm nói. Anh vốn đã nghĩ thấy kỳ quái, loại ma phá tập trung phần lớn nguyên tố ma pháp này dùng qua cũng không dễ dàng như thế, nhất là đối phó hai người trong đó một người còn đang hôn mê bất tỉnh thật sự cực kỳ lãng phí. Điều này nói lên cái gì? Nói lên đối phương đối với Tiểu Ngân có một loại tâm tính so đo kỳ quái!
Hoặc là đố kị, sợ hãi?
Vì thế mới có thể muốn ở phương diện nào đó phải thắng được Tiểu Ngân, hoặc là ít nhất làm ra tương xứng.
“Mặc dù ta rất muốn nói ra không cho rằng như thế, chẳng qua ta thật sự sẽ không nói dối, nhất là ở trước mặt đám lão già không biết đã sống biết bao nhiêu năm các ngươi.” Anh nhún nhún vai, thoải mái nói.
Truyện khác cùng thể loại
284 chương
31 chương
345 chương
20 chương
90 chương
23 chương
8 chương
53 chương