Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 30 : Chiến đấu chứ sao
Thời gian một ngày trôi qua, chuẩn bị chiến tranh đang tiến hành rành mạch phân minh, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân mặc dù không hề ở bên trong pháo đài Snow, nhưng Rooney mỗi ngày đi qua đi lại giữa pháo đài Snow với chỗ lều trại, mỗi lần lúc trở về đều sẽ đem tin tức mới nói liên miên lải nhải cho bọn họ.
“Hôm nay tin tức về đế đô đến, nói vật tư chiến lược của nước ta đã chuẩn bị xong, đại quân sắp xuất phát.” Rooney bị kích động chạy ào, vọt vào lều trại của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân.
“Vậy quốc gia khác đâu?”
“Quốc gia khác? Còn đang trong chuẩn bị đi…” Nói đến mấy điều này, Rooney có chút hậm hực, “Dù sao thì nếu dù là Đại Chiến bắt đầu, vì an toàn quốc gia Forde cũng sẽ trút hết tận cùng lực lượng cả nước để tiến hành chống cự. Bọn họ không sốt ruột~~~~”
“Thiển cận!”
Tiểu Ngân lạnh lùng mở miệng, trong mắt có phẫn nộ cùng khinh thường không chút nào che giấu.
Bạch Hành thì cau mày, loài người lục đục với nhau ư, vào thời điểm đại lục gặp phải sinh tử tồn vong thật sự làm cho người ta mắt thấy đánh vào tim cảm thấy vô cùng căm ghét!
“Yên tâm, bọn họ sẽ không thật sự không đến. Dù sao nếu nói thật là khiến đại quân Vong Linh xông vào đại lục, bọn họ cũng sẽ theo đó không may. Mặc dù sẽ có chút đùn đẩy, nhưng bọn họ cũng sẽ không quá phận.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong ánh mắt Rooney đã có đau thương không chút nào che đậy, quân nước khác đến chậm, liền nói lên nhiều binh lính Forde sẽ hy sinh vô ích rất nhiều tính mệnh. Tướng lãnh của gia tộc Cruzte, cho dù tính cách như thế nào, thương lính như con điểm này đều giống nhau!
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân không nói chuyện, biểu tình xót xa của Rooney lại khắc sâu ở trong lòng bọn họ.
“Hiện tại pháo đài Snow có bao nhiêu binh lính?”
Đối với chuyện cậu ta đang lo lắng, bọn họ cũng không có biện pháp, đành phải coi như không có chuyện gì nói sang chuyện khác.
“Một vạn, sao vậy?”
“Vừa rồi trước khi cậu trở lại hình như không gian từng có vài lần dao động rất nhỏ.”
Điều này nói lên ‘Hàng xóm’ đối diện lại muốn mở cửa.
“Cái gì?!” Rooney khiếp sợ nhảy lên, “Anh tại sao không nói sớm!”
“Chúng tôi cũng mới nói mấy câu mà thôi.” Bạch Hành trừng mắt nhìn cậu một cái, “Hơn nữa, cậu có để cho hai tôi có cơ hội nói chuyện đâu?”
Đáng tiếc, Rooney sau đó lại không có tâm tình vui đùa, cậu thần tình nghiêm trọng đứng dậy, “Chuyện này tôi phải lập tức đi nói cho Nguyên soái đại nhân, đi trước.”
Vừa dứt lời, cậu ta đã ở ngoài lều trại. Lúc này Rooney dáng người mạnh mẽ kiên cường cởi ra cợt nhả cùng vui đùa, trên người có rắn rỏi cùng sát khí của quân nhân.
“Quả nhiên không hổ là người của gia tộc Cruzte.”
Hiểu biết được một mặt không giống người thường của Rooney Bạch Hành tán thưởng nói.
Tiểu Ngân trầm mặc gật đầu.
“Lập tức lại phải bắt đầu chiến đấu.”
Bạch Hành duỗi cái eo mỏi, có chút lười nhác nói: “Cũng tốt, trong khoảng thời gian này tôi chờ đợi đến xương cốt đều sắp rỉ sắt.”
Tiểu Ngân sờ lên đỉnh đầu mềm mượt của Bạch Hành, “Ta sẽ vẫn luôn ở bên ngươi.”
“Ừ.”
Không quá lâu, Rooney đã trở lại.
“Ông nội của tôi đã đem chuyện này báo cáo cho đế đô, qua không lâu nữa sẽ có đại quân đến. Các anh biết còn bao lâu nữa tường không gian sẽ bị mở không?”
“Tùy thời đều có thể.”
“Như vậy à…” Rooney cúi đầu trầm ngâm, “Quân đội gần nhất cũng phải ba ngày sau mới tới, chỉ là không biết những bộ xương khô này có chịu theo thời gian của chúng ta không.”
Lúc nói chuyện, Rooney lại khôi phục thần sắc vui đùa bình thường.
Bạch Hành bất đắc dĩ, người này, rõ ràng vừa rồi còn rất đẹp trai, không bảo trì bao lâu liền lại biến thành bộ dáng cợt nhả ban đầu.
Đang muốn đả kích thật mạnh cái tên nói nhiều này một chút, Tiểu Ngân đột nhiên thần sắc căng thẳng, mà Bạch Hành cũng ngay sau đó giật mình dừng lại, sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Xem ra ‘Hàng xóm’ của chúng ta không chịu cho chúng ta thời gian.”
Bạch Hành cười khổ nói.
Rooney sửng sốt, tiếp đó cái mông như bị đốt cháy nhảy dựng lên.
“Tôi lập tức đi triệu tập binh lính, trong doanh trại hiện tại chỉ có một trăm binh lính cùng tám cấp chín chúng tôi, chẳng qua qua không lâu nữa Feigez sẽ dẫn đại đội một ngàn người đến đây.”
Nói xong, Rooney chạy ra ngoài, tiến vào lều trại của mình, lúc đi ra cầm trên tay một cái đạn pháo ma pháp, sau khi phóng thích, cậu ta mới thả lỏng.
“Tốt rồi, tôi đã thông báo trong pháo đài. Chẳng qua chúng ta vẫn là phải dốc sức ngăn cản đối phương một chút a.”
Nói xong, hướng Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nháy nháy mắt.
Mặc dù biểu tình của cậu ta rất nhẹ nhàng, nhưng Bạch Hành cùng Tiểu Ngân biết, bọn họ phải dựa vào một vạn người này ngăn cản đại quân Vong Linh trong thời gian ba ngày.
Thật đúng là một khiêu chiến lớn nha!
Thời điểm Vong Linh chính thức tiến công ngay từ đầu cho dù cũng sẽ cử ra rất nhiều vật hy sinh cấp thấp, nhưng vật hy sinh này sẽ không chỉ là xương khô cấp một đơn giản như vậy.
Không gian dao động càng lúc càng lớn, đến sau đó, ngay cả mấy người Rooney cấp chín bọn họ cũng có thể cảm giác được.
“Tiểu Ngân, anh nói, nếu tường không gian vừa mở ra chúng ta đã hướng bên trong ném hai cấm chú thì sẽ thế nào?” Bạch Hành nhìn chằm chằm chỗ dao động lớn nhất, hài hước nói.
“Không biết, không ai làm qua vậy.” Dừng một chút, Tiểu Ngân nói tiếp: “Chẳng qua, rất có thể sẽ tạo thành sụp đổ không gian, dẫn đến vỡ rách hai không gian.”
Đến lúc đó tất cả mọi người xong đời!
Bạch Hành trừng lớn mắt, may mắn hỏi qua, vừa rồi anh thật là muốn ra tay.
“Đúng rồi, vậy phải làm sao để chấm dứt chiến đấu đây? Hình như rất nhiều sách đều viết loài người thắng lợi, nhưng mà tình hình chiến đấu cuối cùng chỉ là viết bọn họ giết chết kẻ địch, liền thắng lợi.”
“Chính là giống như đã viết.”
Tiểu Ngân nhàn nhạt nói.
“Không thể nào, anh là nói chúng ta chỉ có thể chờ bọn nó tới, sau đó giết giết giết, giết đến đối phương không còn cử người tới, đóng cửa tường không gian liền thắng lợi?!”
Tiểu Ngân gật đầu.
Bắt đầu cái trò đùa gì vậy, chuyện này cũng rất bị động!
“Không ai đi qua bên kia của tộc Vong Linh sao?”
“Có, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể trở về.”
Cho nên đến bây giờ đại lục đối với tình huống của giới Vong Linh là dừng lại ở hiểu rõ hoặc là không gì hết, chỉ có thể bị động chờ đợi Đại Chiến mỗi khi năm trăm năm một lần thì đến.
Tường không gian chấn động kéo dài tăng lên, đến thời điểm cuối cùng, không khí xuất hiện dao động mắt thường có thể thấy được, tiếp theo ở một chỗ nơi xa như là bị một bàn tay thật lớn vạch tìm ra một cái khe, trong khe hở đen hù hù, cùng với thế giới băng tuyết màu trắng thuần này hình thành đối lập rõ nét lại cường liệt.
Trừ Tiểu Ngân từng có kinh nghiệm ra, những người khác đã sớm há to miệng nhìn ngây người.
Tiếp theo xương khô cuồn cuộn không ngừng, cương thi và một đoàn u linh giống như tấm màn đen theo cái cửa động thật lớn đổ ra. Xương khô màu trắng, u linh màu đen cùng cương thi màu xám, giống như một loại sóng triều hướng khe núi cuốn sạch mà đến.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân song song đứng ở cửa khe núi, phía sau bọn họ là tám vị chiến sĩ cấp chín giống như cây thương đứng thẳng, phía sau nữa chính là một trăm người tay cầm binh khí, chiến sĩ biểu tình nghiêm túc nhưng kiên định.
Không ai trong mắt có sợ hãi cùng lùi bước.
Một trăm đối địch vô số, ai cũng biết sẽ là loại kết quả gì, nhưng không ai lại lùi bước!
“Đến đây đi.”
Rooney nhếch môi cười, trong mắt có sát khí nồng đậm cùng một tia điên cuồng có thể thấy được. Tay cầm cầm lấy vũ khí đến gắt gao, trên tay gân xanh nổi lên.
Lúc này, truyền đến một trận tiếng bước chân ngay ngắn. Không cần quay đầu lại đã biết đó khẳng định là Feigez mang theo đội quân tiên phong một ngàn người chạy đến.
Rooney quay đầu lại, biểu tình trên mặt trong phút chốc trở nên cười cợt giống như trước kia, “Feigez, sau lần này em cũng không muốn chịu thiệt ở dưới nữa.”
Lúc cậu ta nói lời này âm lượng một chút cũng không hạ thấp, mọi người xung quanh nghe thấy, nhưng Feigez da mặt luôn luôn rất mỏng lại không nổi giận, ngược lại tiến lên cầm tay Rooney, miệng nói: “Những lời này nên là anh nói mới đúng! Lần này sau khi trở về, em cũng đừng nghĩ ở mặt trên.”
Rooney nghe xong, ranh mãnh nháy mắt, “Chúng ta đây đến lúc đó liền dựa vào bản lĩnh.”
“Không vấn đề.”
…
“Đứng đầu tiên hình như là cương thi!”
Bạch Hành cau mày, cương thi không chỉ có bề ngoài dọa người, hơn nữa trên người còn có chứa tanh hôi, nếu nói bị công kích còn có thể trúng độc, so với xương khô còn muốn phiền toái nhiều.
Anh nhìn về phía Tiểu Ngân, hai người gật đầu.
Vung tay lên, một đạo tường băng đặc biệt xuất hiện. Nói đặc biệt chủ yếu là chỉ hình hình dạng bức tường này. Đối với kẻ địch bên kia đương nhiên là vô cùng nhẵn bóng, ngay cả một lỗ nhỏ cũng không có, nhưng đối với người mình bên này, lại hình thành hình dáng bậc thang, hình dạng này đã củng cố tường băng, lại khiến cho bên ta chiếm giữ địa thế có lợi.
“Bạch, đây là ma pháp gì? Hệ băng có ma pháp này sao?”
Rooney tung ta tung tăng đi lên tường băng, cùng Bạch Hành và Tiểu Ngân cùng nhau đứng trên tường băng.
“Cái này kỳ thật không tính là ma pháp gì, chỉ là đem nguyên tố băng tụ tập nén lại mà thôi. Nhưng lực phòng ngự rất tốt, ít nhất cậu đại khái là đánh không vỡ.”
Rooney nghe xong hoài nghi nhìn tường băng trong suốt xuyên thấu dưới chân, rất có một loại xúc động lấy ra kiếm to đến chém một kiếm.
Bạch Hành nhìn thấy biểu tình chờ mong muốn thử của cậu ta, trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
“Hiện tại cũng không phải lúc chơi đùa, tìm chút cung tiễn thủ cùng tiến lên, chuẩn bị đánh xa.”
“Nha.”
Chỉ chốc lát sau, trên tường băng liền đứng đầy cung tiễn thủ, Rooney ủy ủy khuất khuất bị chen xuống dưới, vốn cậu muốn lưu lại, kết quả bị Feigez liếc mắt cho một cái trừng đi xuống.
“Dồn hết khả năng bắn chuẩn, khởi nguyên của cương thi là ở vị trí trái tim bên ngực trái, khởi nguyên của xương khô là trong đầu lâu, khởi nguyên của u linh là chính giữa ngực. Chúng ta hiện tại mũi tên có hạn, thà rằng không bắn cũng không thể lãng phí. Dù sao gần trước nhất chính là cương thi vụng về, tường băng cao như vậy chúng nó cũng không đi lên được. Hơn nữa, cho dù bọn nó trèo lên đây, mặt tường còn có thể tiếp tục cao lên, ở chỗ này tác chiến thật sự là rất tốt.”
Tại nơi băng tuyết ngập tràn được vững vàng che phủ không biết bao nhiêu năm, nguyên tố băng thật sự là rất dồi dào. Dồi dào đến mức, Bạch Hành nghĩ thấy bản thân phất tay ném đủ trong lúc đó là có thể phát ra một ma pháp uy lực rất lớn, mà chỉ cần hao phí rất ít tinh thần lực.
Khi cương thi phía trước nhất lắc lắc ung dung đi đến nơi cách tường băng mấy trăm thước, một quả cầu màu trắng sữa cỡ cái bóng rổ từ không trung rơi xuống vào trong đám cương thi, sau đó ‘Oanh’ một tiếng nổ mạnh. Nhất thời nổ ngã một tảng lớn cương thi. Ngay sau đó, tàn chi cụt tay bị nổ đã bị đám cương thi kế tiếp bao phủ. Tiếp theo, bóng ma pháp hệ quang đồng dạng liên tục rơi vào trong đám cương thi nổ mạnh, có chút cảm giác hoa nở khắp nơi trên mặt đất.
Nhóm cung tiễn thủ trên tường thấy rõ ràng, nhưng người dưới tường lại chỉ nghe thấy đùng đoàng to lớn mà không nhìn thấy thứ gì. Người khác đừng nói, Rooney cũng nhanh tò mò vò đầu bức tai. Ba bước hai bước lủi lên chỗ cao nhất gần đó, từ trong khe hở binh lính phía trên nhìn ra bên ngoài, nhất thời kinh ngạc đến rối tinh rối mù.
“Bạch, đây là ma pháp gì? Hình như bộ dáng rất lợi hại.”
“Không có đẳng cấp, chỉ là dùng tinh thần lực đem nguyên tố quang nén áp đến mức độ nhất định, sau đó đem nó ném ra, thu hồi tinh thần lực, nguyên tốc quang bị nén áp đến cực điểm liền nổ tung. Nguyên tố quang thôi, vừa vặn tương khắc với Vong Linh, cho nên uy lực có vẻ đặc biệt lớn.”
Nói xong, Bạch Hành cũng không để ý cậu. Ngược lại, ở trong đám cương thi xuất hiện một loại âm thanh nổ mạnh khác so ra trầm thấp hơn.
Rooney kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hành – đó là nguyên tố băng nổ mạnh.
Ma pháp như vậy nghe Bạch Hành nói ra thoải mái, nhưng muốn đem nguyên tố nén áp đến một mức độ cực hạn nào có dễ dàng như vậy. Phải đối với nguyên tố có hiểu rõ sâu sắc, mới có thể rất nhanh đem một nguyên tố đơn khoảng cách trong lúc đó nén áp đến cực hạn – mới có thể cam đoan nổ mạnh uy lực lớn nhất, cũng sẽ không nén áp quá mức, mà khiến cho nguyên tố nổ mạnh trước.
Nước lũ Vong Linh không có sợ hãi, không có đau đớn, cước bộ không ngừng đi về phía trước. Tại sau vài lần công kích của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, nhóm cung tiễn thủ cũng đều giơ cung tên trong tay, bắt đầu bắn.
Sau khi tiến vào khe núi, thông đạo biến thành hẹp, số lượng Vong Linh mỗi lần tiến vào khe núi không nhiều, ở dưới loại tình huống này một tòa tường băng trong suốt xuyên thấu, trên tường băng có một hàng người dáng rắn rỏi, hợp thành một đạo phòng tuyến chắc chắn, trong khoảng thời gian ngắn, cuối cùng thực sự đem đám Vong Linh ngăn cản ở cửa khe núi.
Nhưng mà, có thể làm được như vậy chủ yếu là bởi vì công trạng của hai người Bạch Hành và Tiểu Ngân, ma pháp của bọn họ đối với Vong Linh cấp thấp này mà nói thật sự là lực sát thương quá mạnh mẽ. Chỉ là, trong Đại Chiến chân chính cũng không chỉ có Vong Linh cấp thấp tham chiến.
“Có cao thủ đến, chuẩn bị ứng chiến.”
Đột nhiên, Tiểu Ngân truyền tới một câu như vậy.
Bạch Hành nhướng mày, “Mấy?”
“Hai Thánh cấp, tốc độ rất nhanh, hẳn là hệ chiến sĩ.”
“Chuẩn bị chiến đấu, có hai tên Vong Linh Thánh cấp hệ chiến sĩ đến.”
Bạch Hành quay đầu đối binh lính phía dưới nhàn nhàn không có việc gì nói.
Rooney đáng thương, vốn là thời điểm nghe thấy Bạch Hành nói chuẩn bị chiến đấu ánh mắt hưng phấn sáng ngời, kết quả không nghĩ tới đến cư nhiên là Thánh cấp cậu căn bản không thể đối phó.
“Thật sự là khi dễ người a.”
Feigez tức giận muốn đấm bẹp cái tên thất thường này.
“Đến rồi.” Lần này Tiểu Ngân dùng ma pháp hệ phong làm hai người treo lơ lửng phía trên đại quân Vong Linh, thấy Bạch Hành còn đang lo lắng nhắc nhở binh lính phía dưới, liền ôm kéo eo y, trầm tiếng nhắc nhở y một câu.
“Ừ.”
Bạch Hành quay đầu, tầm mắt khẩn trương nhìn chằm chằm phương hướng hai đạo bóng đen hướng bọn họ tung bay bay nhanh tới.
“Tộc Vong Linh thật đúng là sáng ý, mỗi con đều là một thân đen, bọn nó cũng không thể đổi một cái màu sắc sao? Màu trắng còn tương đối che giấu được nhỉ.”
Rooney phía dưới nghe xong lời Bạch Hành, dưới chân vừa trợt thiếu chút nữa ngã nhào, sùng bái nhìn Bạch Hành – cậu tự nhận là bản thân đã đủ càn quấy rồi, không nghĩ tới Bạch Hành càng giỏi hơn, để cho tộc Vong Linh mặc quần áo màu trắng, anh ta cũng thật dám nghĩ!
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đã sớm phóng ra khí thế Thánh cấp, tránh cho đối phương Thánh cấp đi lên dùng khí thế thương tổn dến binh lính bên ta.
Tiểu Ngân mang theo Bạch Hành tiếp tục hướng về trước, chiến trường của bọn họ tốt nhất là cách mấy người binh sĩ này một chút.
“Rooney, các cậu chú ý một chút, phía dưới tòa tường băng này không có ma lực chống đỡ có thể không đủ cứng rắn để ngăn cản giữ mấy Vong Linh này, các cậu nhớ rõ phải tùy cơ ứng biến.”
Rooney phất tay, “Yên tâm, ở đây giao cho chúng tôi!”
“Vậy hai vị kia chúng tôi khẳng định có thể giải quyết, các ngươi cẩn thân một chút, phải duy trì đến khi chúng tôi trở về đó! Đừng chết!”
“Được!” Feigez đi lên trước, nghiêm túc mà kiên định trả lời nói.
“Không chỉ hai tên Thánh cấp, còn có không ít Kỵ sĩ Vong Linh cấp chín.”
Sau khi bay không xa, Tiểu Ngân lại ở trong lòng đối với Bạch Hành nói.
“Vậy thì sao, Tiểu Ngân, chúng ta phải làm chính là tận lực mau giải quyết chúng nó! Xem ra thân phận của anh sắp phải phơi sáng.”
Trên thế giới này có thể ma vũ song tu chỉ có ma thú, ma thú có thể biến thành người cho tới bây giờ chưa xuất hiện qua, ma thú hình người thực lực như vậy, người chỉ cần hơi có chút đầu óc đại khái có thể đoán được thân phận của hắn.
“Ta chẳng quan tâm.”
“Kỳ thật, tôi cũng không để ý.”
Trên mặt Bạch Hành mang theo một mạt mỉm cười ôn nhuận như nước Tiểu Ngân quen thuộc.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
31 chương
125 chương
32 chương
5 chương