Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 2 : Rời đi
Cây cối to cao ngăn trở ánh sáng mặt trời, làm cho trong rừng rậm có vẻ vô cùng hôn ám, cộng thêm rễ cây dây leo chằng chịt trên mặt đất, vô cùng khó đi. Bạch Hành đi chân nọ đá chân kia nửa ngày mới phát hiện mình cư nhiên lại loạn một hồi quay về chỗ rắn chín đầu kia.
Khóe miệng hơi chút co rút lại, lập tức xoay người.
Bước chân dừng lại, Bạch Hành cúi đầu, vừa lúc gặp được một quả cầu nhỏ màu bạc đang kéo góc quần mình.
Anh khom lưng, kết quả bé con lập tức trong chớp mắt cảnh giác lui về phía sau ba thước.
“Chỗ này không an toàn, một đống thịt lớn như vậy, tùy thời sẽ có mãnh thú tới đây, đến lúc đó chúng ta liền đều nguy hiểm. Ngoài ra, con rắn bên kia ngoài thân không có vết thương, anh cắt không được da của nó, cho nên không có biện pháp ăn thịt bên trong.”
Theo bản năng, Bạch Hành đối với bé con lộ ra ánh mắt băng lãnh màu xanh biếc kia giải thích nói.
Bé con ô yết vài tiếng, hướng rắn lớn đi đến hai bước, dừng lại, quay đầu nhìn xem Bạch Hành, hướng anh gọi hai tiếng.
Bạch Hành chần chừ một chút, rốt cục vẫn là đi theo phía sau bé con, bảo trì một khoảng cách làm anh cảm thấy an toàn đến gần rắn chín đầu.
Bé con đi đến cạnh rắn chín đầu, ra vẻ nhu thuận ngồi xuống, nhìn giống như con chó nhỏ đáng yêu, chân nhỏ cứ như vậy duỗi ra – vô thanh vô tức, vảy được Bạch Hành cho rằng là có tính như kim loại bị vẽ cắt mở.
Đôi mắt nhỏ dài lại lần nữa mở lớn.
“Hóa ra nhóc lợi hại như vậy a.”
Mồ hôi lạnh nhất thời rơi xuống, Bạch Hành nghĩ đến cái móng vuốt nhỏ có vẻ ngoài đáng yêu kia nếu hướng giáng xuống trên người mình…
Khủng bố a!
Móng vuốt nhỏ lại vẽ xuống hai nhát, một khối thịt rắn lớn còn mang theo máu cứ như vậy rơi trên mặt đất. May mắn chính là nơi tiếp xúc với đất đen hồ hồ chính là mặt mang theo vảy.
Bạch Hành hắc tuyến nhìn thấy ngay cả một tia vết máu cũng không lưu lại trên móng vuốt nhỏ tuyết trắng. Thật sự là sói không chỉ có vẻ ngoài a.
“Cho anh sao?”
Bạch Hành thử thăm dò hỏi một câu.
Bé con gật gật đầu, thối lui vài bước.
Bạch Hành cười khổ đi lên trước.
“Kỳ thật cho dù có thịt cũng vô dụng, cái kia, không có lửa, anh không biện pháp làm thứ này ăn.”
Mới vừa nói xong, một quả cầu lửa không hiểu sao xuất hiện, đốt một cái cây khô bên cạnh.
Đại khái là phơi nắng thật lâu, cây khô rất nhanh rất nhanh đốt cháy lên. Bạch Hành nhanh tay lẹ mắt nhặt một ít nhánh cây đặt ở trên cây khô, một đống lửa cứ như thế mà nổi lên.
Không có muối, không có dầu, thịt nướng nhạt nhẽo chính là bữa ăn đầu tiên khi anh đến thế giới này.
Nướng quay, Bạch Hành thì đã làm vài lần, nhưng chỉ là đem thịt nướng đến không khó ăn mà thôi. Ai bảo đồ gia vị gì cũng không có, may mắn thịt rắn này có tiếng là mỹ vị, vì thế ăn vào cũng không đến nỗi khó mà nuốt trôi.
“Có vẻ ăn không ngon lắm, muốn ăn không?”
Nhẹ nhàng cắn một miếng thịt rắn tự mình nướng, Bạch Hành có chút do dự hỏi bé con.
Gật đầu.
Bạch Hành đem thịt đưa qua đó…
Thấy bé con một ngụm mồm ăn vào, còn giống như ăn rất ngon miệng, Bạch Hành mới nhẹ nhàng thở ra. Chính mình cũng ăn vào.
Đợi đến lúc bọn anh ăn xong sắc trời cũng đã muộn, ánh lửa hắt ra chiếu vào trên khuôn mặt trắng nõn của Bạch Hành, có một loại khí chất ôn hòa mà điềm nhiên, thực sự có cảm giác quân tử như ngọc. Chỉ tiếc, trên thế giời này, đại khái không có người biết cái gì là quân tử.
Sau khi ăn xong thứ đó, một người một thú chia ra chiếm cứ hai bên đống lửa.
Suốt một ngày Bạch Hành mệt chết đi, bất chấp các khác, ở nơi cách xa đống lửa khép y phục mà ngủ, cũng may mắn hiện tại thời tiết nóng không cần kề bên lửa ngủ, bằng không anh còn phải lo lắng mình có thể hay không buổi tối sau khi ngủ lại lăn tiến vào trong đống lửa.
Bé con lười biếng làm ổ ở mặt đất bị đống lửa hun nóng hầm hập, đối với ngọn lửa mang đến độ nóng tựa hồ một chút cũng không cảm giác được.
Sau khi Bạch Hành ngủ một chút, bé con liên tục thanh tỉnh, ánh mắt lợi hại trong bóng đêm lòe lòe sáng lên.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Bạch Hành tỉnh lại mặt trời đã lên rất cao. Anh quay đầu vừa nhìn thì phát hiện bé con đang ngồi chồm hổm nhắm mắt dưỡng thần, chợt nhìn qua cư nhiên có chút cảm giác vật cổ trang nghiêm?!
Nhận thấy động tĩnh của Bạch Hành, nó mở to mắt nhìn về phía anh, ánh mắt băng lãnh giống như bản chất của màu trắng đâm vào trên người Bạch Hành. Anh giật mình, vội vã từ trên mặt đất đứng lên.
Hình dáng đống lửa còn có chút dư hỏa, xem ra nhánh cây đốt rất dai. Bạch Hành vội vã lại nhặt một ít đặt ở trên đống lửa sắp tắt.
Lạch bạch một tiếng, lại một khối thịt rớt xuống. Lần này bé con rất nhu thuận đem thịt cắt thành từng mảnh mỏng đặt ở trên lá cây lớn mà ngày hôm qua bọn họ dùng để thịt thừa.
Bạch Hành mỉm cười đem thịt rắn lấy đi, đối với việc bé con đối với trù nghệ của mình cổ động mà cảm thấy vui vẻ.
“Kỳ thật anh làm một chút cũng không thể ăn, anh nói với nhóc nha ra ngoài tùy tiện tìm một đầu bếp đều so với anh làm ăn ngon hơn nhiều. Ngoài ra, trong này gia vị gì đó cũng không có, nếu có muối, bột thì là, bột ớt, dầu vân vân, anh cũng có thể làm so với cái này ăn ngon hơn.”
Anh tiếng nói chậm rãi nhỏ nhẹ lại mang chút tự đắc đối với bé con nói hết, đối với sự tồn tại của nó cảm thấy vạn phần may mắn. Ở trong hoàn cảnh như vậy, có thể có ai đó bồi ở bên mình thật sự là may mắn lớn lao. Bạch Hành hiện tại thật cao hứng ngày hôm qua mình không có rời đi một mình.
Nghĩ mấy điều này, trên mặt trắng nõn không khỏi bắt đầu nhộn nhạo một nụ cười ôn hòa.
Bé con đang ăn khối thịt đầu tiên ô yết hai tiếng mang tính tượng trưng, không đếm xỉa tới anh. Chẳng qua, điều này ngược lại làm Bạch Hành rất cao hứng.
Sau khi hai người đem bữa sáng nướng xong, bé con chủ động tiếp cận Bạch Hành. Điều này chuyển thành làm anh ngạc nhiên.
Kết quả bé con cái mũi ủng rồi ủng tiếp cận đùi anh – chính là gần sát chỗ túi quần ngày hôm qua anh lấy ra chocolate.
Bạch Hành dở khóc dở cười từ trong túi quần lấy tất cả chocolate ra.
“Anh trong này chỉ có mấy cái này, chẳng qua tốt nhất là không nên một lần ăn hết, trước ăn một miếng.” Nói xong, ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng xé mở giấy gói miếng chocolate, đưa cho vật nhỏ đã tiến đến trước mặt, lấy tay chỉ chỉ còn lại, “Thấy chứ, vẫn còn lại sáu miếng, anh đều sẽ giữ lại cho nhóc, yên tâm.”
Bé con cư nhiên phản ứng là một bộ thần thái gật đầu đương nhiên, thực sự là làm Bạch Hành buồn bực ghê gớm – chocolate này vậy mà anh không tốt bằng.
“Anh gọi là Bạch Hành, nhóc xem nhóc là màu bạc xinh đẹp, vậy gọi Tiểu Ngân được không? Giữa hai người chúng ta dù sao cũng phải có một cái tên gọi đi.”
Thấy bé con đã ăn xong chocolate sau đó không có vội vã rời đi khỏi mình, mà là miễn cưỡng kéo thân nằm xuống chân mình, Bạch Hành cười đến đôi mắt cong cong. Tay ngứa ngáy rất muốn sờ sờ lông dày xinh đẹp gần như phát ra ánh sáng bạc trên người Tiểu Ngân – đáng tiếc nghĩ đến móng vuốt lợi hại của Tiểu Ngân, chính là không có lá gan này.
Bạch Hành nghĩ thấy mình rất lợi hại, ở trong loại hoàn cảnh lấy đất làm giường lấy trời làm mền này cư nhiên cũng sống thản nhiên tự đắc. Ở trên mặt đất cứng rắn cũng ngủ rất ngon, ăn thịt nướng không có gia vị cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng – đương nhiên cũng có thể nguyên nhân là bởi vì sinh hoạt mới có qua một ngày.
“Tiểu Ngân, nơi đây trừ thịt rắn còn có cái gì có thể ăn không? Ví dụ như nói về lá cây, hoa quả hoặc là gì đó củ quả thực vật các loại…”
Ở trong ánh mắt khinh bỉ của Tiểu Ngân, Bạch Hành hậm hực im miệng. Lệ rơi, bé con này có biết tầm quan trọng của cân đối dinh dưỡng không hả!!!
“Anh nói nè trong đó có một số đúng là ăn ngon lắm, một chút cũng không thua kém chocolate.”
Ánh mắt Tiểu Ngân sáng ngời.
“Anh trước kia chỉ ăn vài thứ thành phẩm kia, cho dù đã già cũng tốt lắm, một bộ phận có thể ăn, vì thế căn bản là không biết thứ đó căn bản có bộ dáng gì nữa. Như vậy đi, nhóc chỉ cần nói cho anh biết vài thứ đó có độc hay không thôi, anh nhìn xem có thể hay không tìm ra gì đó ăn được.”
Tiểu Ngân cao hứng đứng lên, bộ dạng như thế trái lại đem hơi thở băng lãnh cao ngạo trên người giảm bớt vài phần.
“Còn có nguồn nước, gần đây có nguồn nước không? Cho dù không tắm rửa, nhưng chung quy phải uống nước chứ.”
Lần này móng vuốt kia của Tiểu Ngân chỉ chỉ hướng rắn chín đầu.
“Nhóc sẽ không là muốn anh uống máu rắn đi?”
Đầu nhỏ điểm điểm.
“Gần đây không có nguồn nước?”
Lại điểm.
“Vậy thật đúng là bất hạnh.” Anh thì thào nói, ánh mắt vẫn là không tự chủ được nhìn về phía rắn chín đầu. Nghe nói máu rắn rất bổ, không biết anh có thể chảy máu mũi không đây?
“Rắn này có phải là sẽ không thối rửa hay không? Vào thời tiết nóng như vậy, ở đây lại là rừng rậm rất nhiều khí ẩm, theo lý mà nói nó nên bắt đầu thối rữa.”
Tiểu Ngân không nhúc nhích, phỏng chừng là không biết nên gật đầu hay là nên lắc đầu.
“Như vậy đi, nếu không thối rữa thì lắc đầu.”
Tiểu Ngân lắc đầu.
Bạch Hành nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy được rồi, như vậy một con rắn có thể ăn rất lâu đi. Cái kia, anh có thể hay không sờ sờ lông nhóc, thoạt nhìn vẻ ngoài sờ tốt lắm.”
Ánh mắt Bạch Hành lóng lánh lóng lánh nhìn chăm chú mắt Tiểu Ngân.
Bé con cùng anh nhìn nhau nửa ngày mới chậm rãi gật đầu.
Bạch Hành hoan hô một tiếng thật to, thật cẩn thận ôm lấy bé con, đặt ở trên đùi ôn nhu vuốt ve cái lổ tai cùng đầu nhỏ của nó.
Ngày kế tiếp Bạch Hành cùng bé con trải qua cuộc sống ‘Sống chung’ ngọt ngọt mật mật đồng cam cộng khổ, đói liền nướng chút thịt rắn ăn, khát không nước đành phải uống máu rắn tinh khí mười phần. Vài miếng chocolate trong túi quần sớm đã bị bé con ăn sạch, Bạch Hành người này vừa bị cặp mắt xanh biếc lợi hại kia nhìn đã không tự chủ đem chocolate còn lại cống hiến ra.
Sau một tháng bé con đã không thể xưng là bé con.
Bạch Hành cũng không biết có phải hay không nguyên nhân bởi vì chủng tộc, vật nhỏ này quả thực giống như thổi khí dường như lớn lên rất nhanh, một ngày một dạng, đến thời điểm hiện tại cũng đã đến ngực anh.
Hình tượng của nó vốn cũng có tinh xảo đáng yêu biến thành làm cho người ta sợ hãi. Thân hình thật lớn, miệng đầy răng nanh trắng bạch sắc bén, móng vuốt toát ra hàn quang. Nếu không phải mỗi ngày cùng một chỗ Bạch Hành đánh chết cũng không tin rằng con mãnh thú này là bé con một tháng trước. Duy nhất không thay đổi đại khái chính là cặp mắt dã tính băng lãnh lóe ra hào quang lợi hại kia.
Để ở trong lòng, Bạch Hành nghĩ thấy mình cùng Tiểu Ngân đã rất thân cận. Tiểu Ngân cũng cho phép anh hơi gần sát chút, ví dụ như nói nằm ở trên thân hình màu bạc dẻo dai hoa lệ của nó mà ngủ một giấc vân vân. Đối với một con dã thú mà nói đây là một hành vi rất thân mật đi?
Vì thế, Bạch Hành luôn luôn có một loại cảm giác bọn họ sẽ vẫn luôn cùng nhau. Trong lòng anh kỳ thật là rất cảm ơn Tiểu Ngân, ở trong rừng rậm lạ lẫm lại lộ ra hơi thở nguy hiểm này, có một cái tuy rằng không phải là đồng loại nhưng cũng đủ thông minh để cùng anh trao đổi – tuy rằng phần lớn thời điểm nó giống như cao ngạo chẳng chịu đáp lại chút ít với anh. Có thể nói, Tiểu Ngân sau đó đã trở thành đồng bạn và là nơi ký thác tâm linh.
Thế nhưng, ngay thời điểm anh theo lẽ thường cho rằng bọn họ sẽ vẫn luôn cùng nhau. Tiểu Ngân lại đi – đôi mắt dã tính băng lãnh lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó cũng không quay đầu bước đi.
Trong lòng Bạch Hành nổi lên một loại cảm giác bất an, anh đem loại cảm giác này mãnh mẽ áp chế, từ ban ngày đợi thẳng đến cho đến tối, Tiểu Ngân thẳng suốt không trở về. Anh cười khổ thừa nhận – chính mình giống như bị bỏ rơi. Có lẽ đối với Tiểu Ngân mà nói đây cũng không phải một loại vứt bỏ, dù sao nó có thể là chưa bao giờ đem anh xem là đồng bạn.
Sờ sờ vị trí trái tim, hình như có chút ê ẩm đau đớn…
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
122 chương
87 chương
225 chương
80 chương
48 chương
25 chương