Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 11 : Xung đột
Bạch Hành mày khẽ cong, tự nhiên mà dẫn ra một loại cảm giác tao nhã thanh nhàn.
“Không sao, nếu nói không có việc gì chúng tôi có thể yên tĩnh dùng bữa không?”
Người gọi là Lan tỷ nhướn mày, chưa từng thấy qua người rất không hiểu biết như vậy, đặc biệt lại là một người đàn ông.
Mày liễu mảnh dài duyên dáng của mỹ nhân hơi nhíu, khiến có một loại cảm giác như thương yêu, nhìn những người đàn ông xung quanh vốn đã bị rượu kích phát mà càng thêm nóng máu rục rịch dục động.
Trong mấy người đàn ông này đương nhiên không bao gồm Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, bọn họ căn bản là bất vi sở động.
Bạch Hành cầm dao nhẹ tay vẽ một cái, beefsteak không có một chút âm thanh bị cắt ra làm hai, chỗ vết cắt dường như còn bốc ra hơi nóng, nhìn qua đến thập phần mê người.
Tiểu Ngân giương mắt vừa thấy, trực tiếp đem nửa miếng beefsteak bị cắt ra xiên vào trong dĩa của mình, trên tay rất nhanh vẽ vài đường, beefsteak liền được cắt rất tốt, sau đó Tiểu Ngân đương nhiên sẽ không như bộ dáng thô lỗ khi dùng bữa ở trong khách sạn, tuy rằng vẫn đang ăn rất nhanh, nhưng cũng chỉ làm cho người ta nghĩ thấy hào sảng mà không thô lỗ.
Bạch Hành cười nhìn hắn ăn say sưa, lập tức cúi đầu bắt đầu ăn nửa miếng beefsteak của mình.
Bầu không khí giữa bọn họ như là trên thế giới chỉ có hai người bọn họ, người khác đều là giống như không khí.
“Cái này không tệ.”
Hiếm khi Tiểu Ngân lại nói ra lời khen ngợi như vậy, Bạch Hành có chút kinh ngạc giương mắt, beefsteak ở đây tuy rằng cũng được nhưng cũng không ăn ngon đến loại trình độ đó đi.
“Có ăn ngon như vậy sao?”
“Là không tệ.” Không phải ăn ngon lắm.
Bạch Hành lúc này mới gật đầu, quả thực trên danh nghĩa đúng là không tệ.
Sau đó gà lôi lên, toàn bộ con gà bên ngoài nướng vàng bên trong non mềm tỏa ra hương khí mê người.
Bạch Hành khẩn cấp cắt xuống cánh và đùi con gà, còn lại tất cả được Tiểu Ngân cướp đến trước mặt mình.
Chỉ mong Tiểu Ngân không bị trở thành thùng cơm – A men, tuy rằng với sức ăn của hắn mà nói quả thật là cái thùng cơm.
Bạch Hành lúc này thực u buồn – chân gà và cánh gà vốn chính là trực tiếp lấy tay cầm gặm mới thoải mái a, nhưng trước mặt công chúng anh thật sự không làm được chuyện này.
Bên cạnh, Tiểu Ngân xuống tay ánh dao chợt lóe, một cái cánh và một cái đùi gà thịt ở trên đều bị tước sạch sẽ. Hắn đem thịt gà rớt ra đặt vào trong dĩa Bạch Hành.
Bạch Hành mặt mày rạng rỡ tiếp nhận, lại đem chân gà và cánh gà trong dĩa của mình đưa cho hắn.
“Tiểu Ngân, cám ơn.”
Tiểu Ngân đáp lại là một cái trừng mắt nhìn anh.
“Nè, các anh cũng quá không coi ai ra gì đi!” Tiểu mỹ nhân đứng ở bên cạnh một hồi lâu tức giận đùng đùng nói.
Bạch Hành kinh ngạc ngẩng đầu, “Các cô còn chưa rời đi sao? Nếu nói là đợi cái bàn này thì có thể còn phải đợi một hồi lâu đó, chúng tôi còn có không ít món chưa lên đâu.”
Ở đây không ít người xin thề, lúc Bạch Hành nói xong những lời này sau đó bọn họ thấy được tóc của tiểu mỹ nhân dường như phiêu bay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tức giận đỏ bừng, đáng yêu đến làm cho người ta say mê.
Bạch Hành rất vô tội rất thản nhiên xoay đầu, tiếp tục ăn cơm của mình.
Đối với người như thế, không cần thiết phải nói lý, thậm chí là nói nhiều mấy câu cũng có thể là mình bị tức giận thôi. Biện pháp tốt nhất chính là không đếm xỉa ——
Nếu như nói thật là hai cô gái nhu nhược, Bạch Hành nói không chừng liền đem chỗ ngồi tặng cho các cô, nhưng cố tình hai người này, một cái giả vờ mềm yếu một cái giả vờ đáng yêu, rõ ràng trong hai đôi mắt tròn vốn thập phần xinh đẹp rõ rành rành biểu hiện ra, các cô một người tâm cơ thâm trầm, một người là thật sự điêu ngoa. Hai người như vậy, Bạch Hành thật sự là không cần gặp phải nha, nếu như mình một mình cũng quên đi, nhưng nếu lại vì các cô ta mà ủy khuất Tiểu Ngân ăn cơm không ngon chính là vô luận như thế nào Bạch Hành cũng không thể chịu được.
Cũng may Bạch Hành mấy năm nay tuy rằng có chút bị khí thế lãnh khốc trên người Tiểu Ngân ảnh hưởng, nhưng bản chất vẫn là ôn hòa, nếu không với tính khí như thế của Tiểu Ngân, hai bên không nổi lên đánh nhau là không được. Đến lúc đó ba nam hai nữ muốn toàn thân trở ra cũng không phải một chuyện dễ dàng.
“Đúng rồi Tiểu Ngân, đợi bánh ngọt đem ra rồi mang về nhà ăn nha?”
Bạch Hành không kiên nhẫn cùng hai cô gái này đọ sức, muốn sớm một chút rời đi.
Nhưng mà cố tình có người không chịu cho anh cơ hội này.
“Thằng kia, mau đưa chỗ của mày cho hai người đẹp này mau.”
Một tên đàn ông say mang theo mùi rượu hôi hám lắc lắc đi tới.
Cái mũi luôn luôn mẫn cảm của Tiểu Ngân, ngửi được cái mùi rượu thối này không nhịn được cau mày.
Ngay cả đầu cũng không nâng, người liền biến mất tại cái bàn bên cạnh, sau đó một tiếng nổ, người đàn ông say đến khiêu khích nôn máu bị đánh ra ngoài cửa. Toàn bộ quá trình cũng không thấy rõ động tác cơ thể của Tiểu Ngân.
Mọi người không kịp phản ứng lăng lăng nhìn thấy người đàn ông say không biết sống chết ghé vào cửa, lại nhìn nhìn Tiểu Ngân không biết khi nào đã ngồi vào chỗ của mình.
Chỉ biết nếu đã như thế, người kia không chết đã xem như may mắn.
Bạch Hành không chút động lòng tiếp tục ăn thịt gà Tiểu Ngân cắt cho.
“Ê ê, mấy người thấy rõ động tác của cậu ta không?”
“Không có, mày thì sao?”
“Cũng không.”
“Hanty, mày là cao thủ cấp năm, thấy rõ động tác của thằng kia không?’
“—— Không, quá nhanh, tao cái gì cũng không thấy.”
“Trời ạ, vậy cậu ta là cấp mấy?”
Tiếng than sợ hãi này thay nhau vang lên, vốn bởi vì hai người bọn họ đeo huy hiệu lính đánh thuê cấp thấp nhất mà dẫn đến ánh mắt khinh bỉ cũng biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là không thể tin, sợ hãi và tò mò.
Biểu tình của ba nam hai nữ kia thay đổi vài lần, khẽ cắn răng, nhìn qua là dường như thật sự không cam lòng mất mặt rời đi như thế.
Nhưng thật ra ba người đàn ông trẻ tuổi kia đối với cô gái lớn hơn nói: “Vừa rồi bọn anh cũng không thấy rõ động tác của người kia, Landina, chúng ta rời đi đi. Ở đây không phải Mandeli, nếu thực sự có gì nguy hiểm thì phiền toái rồi.”
Bạch Hành vụng trộm gật đầu.
Đúng thế đúng thế, nhanh rời đi đi. Miễn cho đợi đến lúc tính nhẫn nại của anh cũng không còn, mất mặt vẫn là mấy người bọn họ. Cũng để cho hai người bọn anh yên lặng ăn cơm.
“Đồng bạn của anh thật là lợi hại, anh ta là cấp mấy?”
Landina cắn môi, dịu dàng hỏi.
Bạch Hành thở dài, thật sự không có biện pháp lý giải suy nghĩ của Landina này, chẳng lẽ cô ta không phát hiện mình không chào đón gặp gỡ hay sao? Hay là không muốn tin rằng mị lực vô lãng vô lợi (làm gì cũng tốt) của bản thân ở trên người mình và Tiểu Ngân không hiệu lực?
Thật sự rất không muốn để ý tới cô ta nha——
“Cô, rất đáng ghét.”
Tiểu Ngân phập một tiếng đem dao cắm trên bàn, ánh mắt xanh bóng nước nhìn về phía Landina, ánh mắt lợi hại như dao mang theo chán ghét không chút nào che giấu bắn về phía cô ta.
“Cút!”
Một phen lời nói làm Landina kinh hãi thất sắc, nước mắt lưng tròng, cô ta vốn là mang theo khí chất ai gặp cũng thương yêu càng trở nên làm cho người ta thương tiếc, một đôi thủy mâu nhìn về phía Bạch Hành.
Bạch Hành thở dài.
“Cô thật sự trông rất đẹp, nhưng tôi thật sự chán ghét loại người diện mạo xinh đẹp nhưng nội tâm cùng bề ngoài hoàn toàn tương phản như cô. Đương nhiên, nếu là bạn của tôi hoặc là người không hề liên quan tôi sẽ không để ý điểm này, nhưng cố tình không biết vì sao cô cứ đến tìm chúng tôi. Vì thế, hiện tại tôi rất rõ ràng nói cho cô, anh ấy rất ghét cô, tôi cũng ghét cô, chúng tôi hai người đều rất ghét cô, vì thế, nếu nói như có thể xin cách chúng tôi xa một chút. Việc này cũng là vì các cô, tính tình của Tiểu Ngân không được tốt lắm, anh ấy sẽ không bởi vì cô trong ngoài bất nhất hoặc là địa vị mà thủ hạ lưu tình. Hơn nữa, nếu nói như anh ấy quyết định ra tay, tôi cũng sẽ không ngăn cản.”
Nói xong, không để ý sắc mặt của đối phương, Bạch Hành kéo Tiểu Ngân rời khỏi cái bàn mở đầu phiền toái kia, muốn nhượng lại cho bọn họ, được, cũng không phải cái bảo bối gì.
Anh tìm được phục vụ viên, đem thức ăn còn lại đóng gói bỏ vào trong nhẫn không gian, chạy lấy người.
Chuẩn bị đi tìm chút nhiệm vụ chuyển tiền đường ngắn thăng cấp đẳng cấp lính đánh thuê của mình.
Bạch Hành quyết định sau khi đẳng cấp lính đánh thuê lên tới cấp E, lại ở đây lưu lại một đoạn thời gian quen thuộc một chút thế giới này rồi bắt đầu đi đến Mandeli. Nghĩ đến việc này, anh đột nhiên nhớ tới ba nam hai nữ lúc trước kia đã từng nói qua ở đây không phải Mandeli, nói như thế bọn họ ở Mandeli rất có thế lực đi. Không biết đến lúc đó tới nơi ấy có thể đụng phải bọn họ không? Đụng phải khẳng định là lại phiền toái, như vậy hiện tại có nên diệt trừ tận gốc không, diệt sạch căn nguyên phiền toái này?
Lo lắng ba giây, Bạch Hành vẫn là buông tha cho loại cách làm này, chuyện như vậy anh vẫn làm không được.
Cùng lắm thì đến lúc đó lại về rừng rậm Sương Mù là được rồi.
Có rừng rậm Sương Mù một cái hậu thuẫn cường đại như vậy, thật sự rất khó làm cho người ta đối với thế lực khác sinh ra cảm giác sợ hãi.
Sau ngày đó bọn họ cũng không gặp lại năm người kia, Bạch Hành vào ngày hôm sau liền đem bọn họ vứt qua sau đầu, trong vòng một ngày sau khi hoàn thành mười nhiệm vụ vận chuyển cấp F, anh và Tiểu Ngân vui vẻ bước trên con đường đến Mandeli.
“Thời gian ở bên ngoài so với trong tưởng tượng còn nhàm chán hơn.”
Bạch Hành ghé vào trên giường, nhàm chán lăn qua lăn lại. Lăn qua lăn lại, một cái không cẩn thận lăn đến trên người Tiểu Ngân. Bị đá văng – lại một cái không cẩn thận bị đá tới mép giường, nửa người lơ lửng, lúc đang quơ cánh tay để cho mình cân bằng lại, cánh tay căng thẳng, tiếp theo đã bị kéo một cái vào trong ngực cứng rắn.
“Đau!”
Cái mũi bị đụng đau.
Phản xạ tính đẩy ngực Tiểu Ngân ra, anh một người con trai lại ghé vào trong ***g ngực một người con trai khác nhìn sao mà được?
“Tôi đã hỏi thăm qua, Mandeli là một trong những thành phố phồn vinh nhất của ma vũ đại lục, hơn nữa trường học ma vũ Hoàng gia Forde cũng là một trong những trường học tốt nhất, chúng ta đến đó đi học đi, tôi học ma pháp, anh học vũ kỹ được không?”
Tiểu Ngân nhìn thật sâu tiến vào trong ánh mắt Bạch Hành, “Phải tách ra sao?”
Bạch Hành sửng sốt, “Không cần, tôi đã hỏi qua, nơi đó khác với học viện là học viên có thể ở chung, chỉ có điều dường như khá ít, bởi vì giữa ban ma pháp và ban vũ kỹ tồn tại quan hệ cạnh tranh, vì thế quan hệ giữa hai ban cũng không hòa hợp như thế. Nhưng mà chúng ta mặc kệ chuyện kia, đừng để ý bọn họ là được. Đi học cũng rất tự do, hoàn toàn không đi cũng không sao, chỉ cần thời điểm cuối kỳ có thể qua kiểm tra là được. Tôi chủ yếu là chạy đến chỗ thư viện siêu cấp kia, nghe nói thư viện ở đó lớn nhất và hoàn chỉnh nhất trên đại lục, vừa vặn tôi có thể có rất nhiều trụ cột tính chất gì đó cần củng cố.”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
122 chương
87 chương
225 chương
80 chương
48 chương
25 chương