Ta cảm thấy bệnh tình của ca ca không hề thuyên giảm. Lần trước ca ca đến, tuy rằng có chút uể oải, nhưng thân thể vẫn còn tương đối khỏe mạnh. Tại sao lần này đến, lại gầy như vậy? Nhìn thấy thật khiến cho người ta đau lòng. Bởi vì chuyện của ca ca mà khiến ta cả ngày rầu rĩ không vui, đến buổi chiều lại nghe nói Tâm Liên cô nương lặn lội từ Tây Hồ mang cá đến cho ta, lại bị Mã Văn Tài ngăn ở bên ngoài, liền vô cùng tức giận, chạy đi lí luận với Mã Văn Tài. Người kia cư nhiên nghiêm trang nói với ta, ta nghe lầm rồi, chẳng có ai đến tìm ta cả. Tên khốn nạn này, tưởng ta không biết hắn luôn đề phòng Tâm Liên cô nương sao? Đừng tưởng ta không biết hắn đã làm những gì lúc không có mặt ta. Có lần, thừa lúc ta không chú ý, hắn lén bỏ vào trong chăn của ta hơn mười con cá chạch, làm ta sợ đến mức cả đêm không dám mò lên giường ngủ, ai, chuyện buồn này càng nhắc càng làm ta nản, tóm lại hơn một năm nay ta đều bị hắn bắt nạt thảm hại, càng liều mạng phản kháng thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là ta, cụ thể chi tiết có thể không đề cập đến. Bất quá, tuy là Mã Văn Tài thích ôm ôm ấp ấp ta, nhưng cũng không làm chuyện gì quá đáng, cho nên ta mới có thể tha thứ cho hắn nhiều lần như thế, nếu không, phỏng chừng ta cũng không thể bình an chung phòng với hắn lâu như vậy. Đã hơn một năm rồi, trong trường cũng không có thay đổi gì lớn, duy nhất có một chuyện thay đổi, đó là Tô An nửa năm trước bị đuổi khỏi trường. Cái tên khốn nạn Vương Lam Điền không biết tại sao lại đánh mất vàng, số vàng này lại ở trong phòng của Tần Kinh Sinh, mà trùng hợp là ta lúc trước có vào phòng của Tần Kinh Sinh để tìm Tuân Cự Bá. Tô An không biết tại sao lại hùa theo đám người Vương Lam Điền, nói là ta ăn trộm vàng của Lam Điền huynh. Ta cũng không hiểu tại sao vị đầu bếp đôn hậu lương thiện này lại một mực khẳng định ta lấy trộm, lúc đầu còn tưởng là có hiểu lầm. Kết quả Tô An không chịu nghe ta giải thích, cứ khăng khăng nói ta là hung thủ. Em gái ngươi, ca ca ta cho ta vàng ta còn chưa tiêu hết đâu, việc gì phải đi trộm của tên khốn kiếp nào đó? Dám động thủ trên đầu thái tuế, chính là tự tìm cái chết. Kỳ thực trong vòng một năm này, tính kiêu ngạo cáu kỉnh của Mã Văn Tài đã bị hắn hạn chế đi rất nhiều, nhưng đối với loại chuyện này, hắn không chút lưu tình lựa chọn sử dụng vũ lực và tiền tài để giải quyết. Ta không biết Vương Lam Điền và Tô An đã thỏa thuận gì với nhau, nhưng rất hiển nhiên Vương Lam Điền kiên quyết không chịu nhận là đã vu vạ cho ta. Còn Tô An thì lại bị Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá liên hợp vạch trần chân tướng, thủ phạm trộm vàng bỏ vào phòng Tần Kinh Sinh chính là hắn, sau đó lại muốn giá họa cho ta, mưu đồ muốn ta và Tần Kinh Sinh đều bị đuổi ra khỏi trường. Nhưng chuyện này thật sự rất cổ quái. Tô An nếu muốn hãm hại ta, vậy thì tại sao không dứt khoát giấu vàng vào phòng ta, lại mang đến phòng của Tần Kinh Sinh làm gì? Không đợi ta kịp điều tra rõ chân tướng, Tô An và mẹ hắn đã bị đuổi ra khỏi trường Ni Sơn. Mã Văn Tài vuốt tóc ta nói, tiếp tục điều tra chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, Tô An nếu đã dám can đảm hãm hại ta, thì Mã Văn Tài hắn nhất định sẽ không cho phép tên đầu bếp ti tiện đó ở lại trong trường. Lúc này mới chỉ là trộm đồ giá họa, nếu về sau, Tô An lại hạ độc vào trong đồ ăn thì phải làm sao bây giờ? Có một số chuyện khó lòng đề phồng, không bằng thẳng thắn phá hủy. Về phần nguyên nhân Tô An hãm hại ta, hắn lại do dự không chịu nói, thẳng đến khi ta đe dọa, mới chậm rãi đáp lại: “Là vì Cốc Tâm Liên.” Bởi vì Tâm Liên cô nương? Ta nhíu mày khó hiểu. Nhưng Mã Văn Tài lại không chịu giải thích gì thêm cho ta, chỉ nói ta về sau nên duy trì khoảng cách với Cốc Tâm Liên, còn nói cô nương kia lòng dạ bất chính, nếu tiếp xúc nhiều khi nguy hiểm cho bản thân. Ta không hiểu ý của hắn lắm, bất quá quả thật, từ sau khi Tâm Liên cô nương trở về Tây Hồ, Tô An thường hay chạy tới đó thăm nàng. Nhưng mỗi lần trở về, thường hồn bay phách tán mất một thời gian, mà ánh mắt hắn nhìn ta cũng có thêm phần tàn nhẫn. Ta vốn muốn biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, lại mơ hồ cảm thấy không nên hỏi rõ, bất quá như bây giờ, cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, ít nhất hai mẹ con nhà họ Tô cũng không bị đưa lên quan, coi như là ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Chuyện Ngọc Vô Hà rời khỏi Chẩm Hà lầu cuối cùng cũng đến tai Mã thái thú, ông ta cũng viết thư gửi tới hỏi Mã Văn Tài, hắn liền thẳng thắn thừa nhận người là do hắn chuộc ra, cha định thế nào. Mã thái thú tự nhiên là hết cách, đành phải bảo Mã Văn Tài tiếp tục học tập cho tốt. Bởi vì hai bên đã biết thân phận lẫn nhau, cho nên quan hệ giữa ta và Chúc Anh Đài cũng không còn căng thẳng như dạo trước, tuy rằng bởi vì chuyện quá khứ mà trong lòng không vui, nhưng cũng không đến mức không thể nhìn mặt nhau, chí ít nhìn thấy thì cũng có thể gật đầu cười. Ta cũng không biết làm sao Chúc Anh Đài nhận ra ta là con gái, mà nàng cũng không có giải thích, chỉ xin lỗi ta về chuyện hiểu nhầm ta là kẻ háo sắc. Thực ra chuyện này với ta không có tổn hại gì, chỉ là ca ca ta chịu tội một phen. Tuân Cự Bá tính cách tiêu sái, vẫn là bạn tốt của ta, chỉ có Lương Sơn Bá dần dần tỏ ra xa lạ. Ta cảm thấy khó hiểu, còn từng lén hỏi hắn nguyên nhân, nhưng Lương Sơn Bá chỉ cười mà không nói, còn bảo ta mau về phòng đọc sách, không thì chốc lát nữa Văn Tài huynh lại mất công ra ngoài tìm. Sơn Bá huynh nói như thế, ta cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải cáo từ. Phía sau núi trồng rất nhiều đào, chúng đều đã trưởng thành, thành một vườn đào nho nhỏ. Chỉ là không biết Ngũ liễu tiên sinh Đào Uyên Minh, có còn ở trong chốn đào hoa ấy không? Kỳ thực ta thật lòng rất muốn ẩn cư trong vườn đào, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, lúc thấy cảnh đào thì giấc mộng ngày xưa sớm đã không còn, mà tương lai trước mặt thì lại mờ mịt khôn cùng. Nắm trong tay thư ủy nhiệm, ta âm thầm nhíu mày, triều đình cho ta một chức quan, là một quan huyện cửu phẩm, cai quản huyện Mậu, huyện này tuy nhỏ, nhưng thật ra ở rất gần nhà của Lương Sơn Bá. Hiện tại ở trường mới được hai năm, ta đã được triều đình cắt cử, cũng không hiểu tại sao lại sớm như vậy. Ta còn vì chuyện này mà tìm người đi ra ngoài tìm hiểu, thì mới biết Huyện lệnh nơi đó vừa mới mất, mà tình hình trong huyện bất an, cho nên triều đình mới vội vàng cử Huyện lệnh mới. Tình huống bất an…thực sự là một vấn đề đấy. Ta vốn muốn để ca ca đến một chỗ tiêu dao tự tại, chứ không phải để hắn đi chịu khổ a. Ta tự nhận thấy bản thân ở trong trường từ đầu cho tới giờ, kết quả không phải ngay từ đầu đã đứng đầu, nhưng mà sau đó cũng dần dần vươn lên, ít nhất cũng nằm trong số năm người đứng đầu, tại sao chỉ cho ta làm một quan huyện cửu phẩm nho nhỏ? Ta cảm thấy chuyện này nhất định là có vấn đề. Bất quá ủy nhiệm đã ban bố, nên cũng không còn cách nào khác, chỉ còn hai tháng là phải đến đó nhậm chức, ta cũng phải thu dọn hành lí, chuẩn bị về nhà. Trong trường nhiều học sinh thấy ta đi thì lưu luyến không rời. Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá thì càng không cần phải nói, Hiệu trưởng và sư mẫu cũng đều lo lắng, dặn ta phải cố gắng làm một vị quan tốt, ngay cả Vương Huệ luôn chống đối ta thế nhưng cũng chạy đến tặng ta một hộp son do nàng tự làm, còn xụ mặt nói là để ta mang đi tặng cho tiểu thiếp trong nhà. Ta bị hành động của nàng chọc cho bật cười, liền trêu nàng bảo một hộp son thì chia thế nào, ít nhất cũng phải đưa ta mười tám hộp a. Vương Huệ nghe xong lại oán hận trừng ta một cái, sau đó quay đầu bỏ chạy, thật là một nha đầu kỳ quái. Những người khác cũng lục tục tặng quà chia tay cho ta. Vương Lan cô nương tặng ta một quyển sách thuốc do chính nàng sưu tầm và viết lại. Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá, hai người phân biệt tặng ta một cây trâm ngọc và một bộ tranh chữ. Tuân Cự Bá tặng nghiên mực Đoan Khê, chỉ có Mã Văn Tài cái gì cũng không tặng cho ta. Hắn chỉ cho ta một cái hứa hẹn. “A Đường, chờ ta.” Trước đêm ta đi, hắn thì thầm vào tai ta như vậy. “Hai tháng sau, ta sẽ mang sính lễ đến nhà ngươi. Nhất định phải chờ ta, không được gả cho người khác.” “Được.” Ta nhàn nhạt mỉm cười, ta sẽ ở nhà chờ ngươi. Bởi vì ta biết, người trước mặt ta, cho tới bây giờ sẽ không bao giờ thất hứa. Sáng hôm sau, ta và Mộc Cận liền bắt đầu hành trình. Mã Văn Tài cũng không đến tiễn ta. Gần đây cuộc sống bất ổn, lại sắp sửa đến kì tốt nghiệp, cho nên trường nghiêm cấm nếu không có chuyện quan trọng thì không được phép xuống núi, ta cũng không muốn để Mã Văn Tài làm trái quy định này, cho nên không cho hắn đi tiễn. Đi theo ta hỗ trợ khiêng hành lý ra bến đò, chỉ có hai người Mộc Cận và Mã Thống mà thôi. Cái tên mập mạp Mã Thống này, vừa đi vừa khóc nức nở, trên mặt tèm lem nước mắt nước mũi. Ta trông thấy thì bật cười, liền bảo Mộc Cận đưa khăn tay cho hắn. Mộc Cận không thể không bỏ hành lý xuống, một bên ném khăn tay cho Mã Thống, một bên véo thắt lưng mắng: “Cái tên mập mạp chết tiệt này, khóc cái gì mà khóc? Định đi theo ta và công tử nhà ta mà không được đi, phải không? Chúng ta còn chưa khóc đâu, ngươi khóc cái gì chứ!” “Ta…Ta…” Mã Thống lấy khăn lau mặt cho sạch sẽ, sau đó khụt khịt mũi, lớn tiếng nói, “Ta chỉ nghĩ đến sau này không còn được gặp lại ngươi….các ngươi, trong lòng cảm thấy khổ sở, khóc một chút cũng không được sao?” “Ai nói…không gặp chứ…Cái tên mập chết tiệt này!” Mộc Cận không biết vì sao hốc mắt cũng đỏ lên, nàng lại giơ tay véo Mã Thống một cái, mắng hắn không được khóc, không được khóc! Ta vội vàng nắm tay bọn họ, cũng nhìn ra được tình cảm của hai kẻ kia không tầm thường, lại an ủi bọn chúng vài câu, trong lòng cũng không hiểu vì sao dâng lên một chút phiền muộn. Ta khe khẽ thở dài. Mộc Cận thấy ta không vui, đang định nói gì đó, lại chợt nghe Mã Thống lớn tiếng kêu lên: “Công tử, Diệp công tử, ngươi mau nhìn xem! Kia là cái gì?” “?” Ta nghe được liền quay đầu lại, liền thấy trong không trung, không biết từ khi nào một con diều chim ưng màu đen bay cao, không ngừng chao liệng trong gió. “Là công tử!” Mã Thống cao hứng kêu lên, “Diệp công tử, là công tử nhà chúng ta đấy, cái diều này là của công tử nhà chúng ta, ta từng tận mắt thấy công tử tự tay làm!” Nói đến đây, hắn đột nhiên lại chần chừ, quay đầu nhìn ta một cái, nói, “Nhưng mà…Công tử nhà chúng ta tại sao lại đột nhiên muốn thả diều?” “Ai biết được.”. Môi ta khẽ cong lên, tâm tình vốn đang buồn phiền lại lập tức vui vẻ, quay đầu nói với Mộc Cận, “Mộc Cận, chúng ta đi thôi.” “Công tử…” Mộc Cận cắn môi nhìn ta một cái, do dự nói, “Ngươi thật sự không chờ Mã công tử đến tiễn người sao? Kỳ thực chỉ cần Mã công tử muốn, gác cổng có lẽ cũng không phải là vấn đề lớn…” “Hắn đã tiễn rồi.” Ta cầm gói đồ lên, sau đó đi xuống núi. Ở bến đò ven sông từ biệt Mã Thống, ta và Mộc Cận thuê một cái thuyền nhỏ, bắt đầu chuyển đồ lên thuyền. Lúc này về nhà, cũng không biết phải mất bao nhiêu lâu, chúng ta cũng chuẩn bị một ít đồ ăn, để dành đi đường. Nhưng ngay lúc thuyền sắp rời bến, Mộc Cận đột nhiên nắm lấy ống tay áo của ta, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người xem bên kia, người kia, không phải là Vương Lam Điền sao! Tại sao hắn cũng xuống núi!”