Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn
Chương 67 : Lời thề
Mọi người trong nháy mắt đều sửng sốt. Mã Văn Tài kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cha hắn, trong mắt dần dần nổi lên tơ máu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không công bằng. Ta không phục, ta không phục!” Hắn nói xong câu đó, nặng nề thở dốc vài tiếng, bỗng nhiên phất tay áo lên, chạy ra khỏi giảng đường!
“Văn Tài huynh!” Ta há mồm kêu một tiếng. Bước chân Mã Văn Tài hơi ngừng lại một chút, nhưng sau đó lại đẩy nhanh tốc độ, đi ra phía ngoài. Trần phu tử vội vàng lớn tiếng gọi Mã công tử, nhảy qua mấy cái bàn, ý đồ cản Mã Văn Tài lại. Ai ngờ Mã thái thú lại gọi Trần phu tử lại, sắc mặt không đổi, nói:
“Loại súc sinh ngỗ nghịch cha mẹ này, để hắn tự sinh tự diệt đi!”
Ông ta làm sao có thể…
Ta nghẹn một hơi, đột nhiên lấy tay ôm bụng, lớn tiếng kêu: “Ôi, ta đau bụng quá. Các vị đại nhân, học sinh tự nhiên thấy trong người không khỏe, cảm thấy cần phải đi y xá khám bệnh, tạm thời xin cáo lui trước.”
Nhưng chờ đến lúc ta chạy ra khỏi giảng đường, đã sớm không thấy bóng dáng của Mã Văn Tài. Trở lại phòng ngủ cũng không thấy, y xá cũng không ở, phía sau núi cũng không có, rốt cục hắn đang ở đâu đây?
Nghĩ đến lúc hắn chạy ra ngoài, bộ dạng khổ sở, ta liền nhịn không được có chút khó chịu. Việc này lúc đầu cũng chỉ là hắn và Lương Sơn Bá ý kiến bất đồng thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là Đào đại thúc và Tuân Cự
Bá cố tình đổ thêm dầu vào lửa, mà Mã Văn Tài lại không hiểu được ý tứ lời nói của cha hắn, cứ nhất định phải hỏi cho bằng được, để rồi cuối cùng tự thương tổn chính bản thân mình.
Hắn rốt cuộc là chạy đi đâu đây…
Tìm nửa ngày vẫn không tìm thấy, ngay vào lúc ta rối nhất, chợt thấy Lương
Sơn Bá từ sau núi chạy tới, vừa thấy ta liền vội vàng kêu lên:
“A… Diệp, Diệp cô…Diệp công tử, ta đã tìm được Văn Tài huynh!”
Hắn vừa nói ra, ta nhất thời mặc kệ, không thèm so đo chuyện người này suýt nữa làm lộ thân phận của ta, vội vàng hỏi lại: “Tìm được? Ở nơi nào!”
“Ở…Ở chuồng ngựa sau núi.” Lương Sơn Bá thở hổn hển trả lời, ta nghe được thông tin cần thiết liền nói câu cảm tạ, lập tức chạy tới sau núi. Vừa rồi ta cũng có tìm kiếm ở rừng đào sau núi, lại không ngờ Mã Văn Tài trốn ở trong chuồng ngựa, hắn tới nơi đó làm cái gì?
Ta trong lúc lơ đãng lại nhớ lại lần đầu tiên ở trong nhà đại thúc, Mã Văn Tài cùng đại thúc cãi nhau. Sau đó hắn một mình trốn trong tủ, khóc rấm rứt.
Mã Văn Tài…
Vội vàng đuổi tới chuồng ngựa, xa xa ta liền thấy Mã Văn Tài và Chúc Anh
Đài. Mã Văn Tài đang gục đầu trên bàn, Chúc Anh Đài đứng bên cạnh hắn, không biết hai người đang nói gì. Nhìn thấy như vậy khiến trong lòng ta nổi lên một cỗ chua xót, không nói nên lời, bước chân đang dồn dập cũng ngừng hẳn lại, trong lòng thậm chí còn muốn lùi ra sau vài bước, không để cho bọn họ phát hiện ra ta.
Nhưng ý tưởng này vừa mới hiện ra, đã bị ta nhanh chóng loại bỏ. Ta hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tiến lên phía trước. Chúc Anh Đài thấy ta đến, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói:
“Ngươi nếu đã tới thì ta đi đây. Sơn Bá trở về rồi sao?”
“…Ngươi về đi.” Ta nhìn nàng một cái, cũng không biết phải nói cái gì gì, cho nên cái gì cũng không có hỏi. Sau đó liền không tiếp tục để ý đến nàng, ta bước lại gần Mã Văn Tài, cắn cắn môi, do dự mà nói: “Văn Tài huynh.”
“Ta bảo ngươi cút đi, ngươi nghe còn không hiểu sao!” Mã Văn Tài vung tay, đẩy bả vai ta một cái. Ta bị hắn đẩy làm cho lảo đảo, thật vất vả mới đứng vững lại, nhíu mày nói: “Mã Văn Tài, ngươi…”
Lúc này, Mã Văn Tài đã ngẩng đầu lên, phát hiện đó là ta liền sững sờ tại chỗ, sắc mặt chỗ trắng chỗ xanh, hơn nửa ngày mới gục đầu xuống, hạ giọng nói:
“A Đường, sao lại là ngươi? Ta còn tưởng là Lương Sơn Bá…”
“Nếu là Lương Sơn Bá thì ngươi có thể tùy tiện đánh sao?” Ta có chút tức giận, bả vai bị hắn đẩy đau kinh khủng, giọng nói không tự giác liền trở nên nặng nề. Mã Văn Tài cũng biết bản thân ra tay quá nặng, ngẩng đầu nhìn ta một cái, muốn đưa tay kéo ta ngồi lên người hắn, lại bị ta tránh đi, sau đó ta lật tay áo của hắn lên, trên cánh tay nơi nơi đều là vết sẹo. Ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Mã Văn Tài vội vàng rút tay về, kéo tay áo xuống để che đi vết sẹo, nhưng mà ta đã nhìn thấy, làm sao có thể coi như chưa từngcó chuyện gì xảy ra? Vì thế ta liền hỏi hắn: “Mã
Văn Tài, những vết thương này do đâu mà có? Có phải đều là vì cha ngươi đánh?”
Mã Văn Tài chỉ nhìn ta, không hề lên tiếng. Ta nhớ đến lúc trước hắn đã từng kể cho ta chuyện mẹ hắn mất, mơ hồ cảm thấy việc này nhất định có liên quan đến cha hắn, lại hỏi Mã Văn Tài. Hắn do dự thật lâu, mới chậm rãi kể lại chi tiết câu chuyện đó.
Từ nhỏ cha hắn đã rất nghiêm khắc đối với hắn, yêu cầu hắn ở bất cứ phương diện nào cũng phải đứng thứ nhất, chỉ cần hơi sai sót liền không ngừng chửi mắng đánh đập. Vì hắn mà cha mẹ hắn tranh cãi, không may khiến mẹ hắn bị bỏng, dung mạo đều bị hủy. Ngay sau đó, cha hắn liên tục nạp thiếp, không còn quan tâm đến mẹ hắn nữa, cuối cùng, mẹ hắn liền treo cổ chết trong phòng…
“Những gì đã bị phá hủy, cho dù có muốn bù đắp, cũng không bao giờ có thể bù đắp lại được.”
“Gia đình của ta đã bị hủy, khiến bản thân ta lâm vào bế tắc. Hoặc là vĩnh viễn thừa nhận cực khổ, hoặc là lựa chọn vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại…Bên ngoài hết thảy đều tăm tối, nhưng trốn trong tủ, cũng là rất tốt, lại rất an toàn…”
Mã Văn Tài thanh âm nghẹn ngào.
“Ta tận mắt thấy người thân yêu nhất của ta, cứ như vậy chết trước mặt ta. Nhưng ta cái gì cũng không làm được, cái gì cũng làm không được.” Hắn nói xong đột nhiên cầm lấy tay ta, nhìn móng tay bị thương vừa mới dài ra, cùng với vết thương trên mu bàn tay. Trong lòng ta từng trận đau đớn nổi lên, không nghĩ ngợi nhiều, cũng cầm lấy tay hắn.
“Ta đã mất mẹ, cũng không muốn lại mất cả ngươi…A Đường, ở lại bên cạnh ta, được không?” Mã Văn Tài khụt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy bất lực. Thấy ta chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời, Mã Văn Tài có chút khẩn trương nói: “Ta sẽ không nạp thiếp, cũng sẽ không thích người khác nữa, ta có thể thề với ngươi, Mã Văn Tài ta, cả đời này, tuyệt đối chỉ thích một mình Diệp Hoa Đường, không bao giờ thay đổi!”
Nhưng mà, Diệp Hoa Đường là ca ca của ta a…
Ta thở dài, trong lòng cảm xúc lại trào dâng mãnh liệt, không biết phải nói gì với hắn mới tốt. Mã Văn Tài thấy thế, liền hoảng hốt, liền cầm tay ta đặt lên mặt hắn, ta chỉ cảm thấy mặt hắn nóng bỏng, hình như phát sốt, không khỏi có chút lo lắng. Nhìn thấy hắn mặt mũi đầy tro, trên quần áo còn dính bụi, cũng không hiểu lúc ta không có mặt, hắn đã xảy ra chuyện gì với Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Đúng lúc ta định cõng hắn đi y xá, bỗng nhiên mơ hồ nhìn thấy xa xa có một cái bóng đen, đang đi tới đây, không phải ai khác, mà chính là cha của Mã Văn Tài, Mã thái thú!
Ta nhất thời hoảng hốt, liều mạng muốn đem tay mình rút ra khỏi tay Mã Văn Tài, tên kia túm thật chặt, ta cảm thấy nếu cố giật không chừng sẽ rớt một mảng da. Mã Văn Tài mơ hồ cảm thấy ta mở tay hắn ra, không khỏi hoảng loạn ở trên bàn sờ soạng, trong miệng kêu to: “A Đường, ngươi đừng đi, đừng đi!” Ta gấp đến độ trán ướt mồ hôi, vội vàng chạy ra khỏi chuồng ngựa, Mã thái thú không ngờ lại sớm phát hiện ra ta, mở miệng kêu:
“Ngươi, lại đây một chút.”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
10 chương
37 chương
45 chương
43 chương
36 chương
35 chương