Ma tôn tại đô thị huyền huyễn

Chương 86 : thế cục có biến

Rừng Tụ Phong diện tích không hề nhỏ, tên như ý nghĩa, rừng này gió lốc không biết từ nơi đâu cứ đến giờ là lại lên. Thiên Long phải công nhận kiến thức của Tuyết Băng Băng hiểu rộng muôn vùng, cô nàng không phải người bản địa nơi đây vậy mà có thể biết được giờ nào có lốc giờ nào hết lốc, đưa Thiên Long và sâu trong rừng một cách nhẹ như không. Vào được thì vào được Thiên Long một câu cám ơn không có, đáng nhẽ là chuyến này đi chơi, vậy mà bị truy đuổi tứ phương, tha hương đất khách đã thế khách cũng đánh cho chạy vào rừng, Thiên Long chưa bao giờ thấy thảm như nay. chụt. Thiên Long nhìn mặt ngây thơ của nàng mới gây một đống tội không nhịn nổi hôn môi cô nàng một cái, Tuyết Băng Băng tròn mắt nhìn Thiên Long nói: - ngươi cố ý! - có cái nhẹ làm gì căng? Thiên Long trề môi mặt dày nói. Tuyết Băng Băng tức giận thở hổn hển nghiến răng nói: - ngươi có chắc có một cái nhẹ? Thiên Long mặt nhìn trời vừa đi vừa tính:.. - à thì mấy ngày nay không nhịn được có hôn vài cái, nhưng không có hôn nhiều! - ngươi chắc là hôn không có nhiều? Tuyết Băng Băng trắng mắt liếc Thiên Long lạnh lẽo một cái thật sâu. Thiên Long ấp úng nói: - tổng cộng hết thời gian ta hôn cô chắc chưa tới hai tiếng, mà theo định luật tiếng anh thì trong phạm vi số một vẫn là số ít. Tuyết Băng Băng một đầu hắc tuyến, khi trước nàng nhớ không nhầm Thiên Long hôn nàng chưa tới 2 phút, mà dưới 2 phút là số ít, bây giờ gần 2 tiếng vậy mà vẫn trong phạm vi số một vậy thì vẫn là số ít, vậy mai mốt một ngày 23 tiếng, chưa đến hai ngày vẫn là số ít, rồi tăng dần lên, như vậy lỗ lặng, nàng cảm giác đi theo Thiên Long rất rất lô một cái đại đại tiện nghi, ngày trước oai phong một vùng đến cha ruột cũng không cho chạm vào áo ngoài, vậy mà theo Thiên Long nàng cảm giác mình như con gà bị vặt lông, không chỗ nào Thiên Long không biết, hỏi một cái là cái miệng cậu ta nói chính xác chỗ đó có cái gì nốt ruồi to ra sao, nhiều quá làm Tuyết Băng Băng không biết mình bị sao luôn. Tuyết Băng Băng chăm chú nhìn Thiên Long cắn môi nhỏ nói: - sau này không được gọi cô nương, gọi thiếp là lão bà! Thiên Long chợt ngơ ngẩn một chút, ngày xưa trêu gái ngủ qua đêm sáng hôm sau ai đi đường ấy quen rồi, giờ đột nhiên có Tuyết Băng Băng làm Thiên Long chưa thích nghi được, cảm thấy cực độ có lỗi với cô út Tĩnh Như, Thiên Long ấp úng nói: - cái này để từ từ có được không? Ta thật có chút không quen! Tuyết Băng Băng trong lòng cảm thấy hụt hẫng một chụt, sau đó hỏi: - kể cho thiếp một chút về vợ chính của chàng đi! - à được... Đoạn đường đi sâu vào trong rừng vẫn cứ tiếp tục, Thiên Long vừa đi vừa kể về con bé ngốc Tĩnh Như ở nhà, khi trước Tuyết Băng Băng cũng nói cho Thiên Long biết gia thế khủng sau lưng nàng, nhưng Thiên Long đâu có sợ, hoàng thất thì sao chứ, giết được Thiên Long này hơi khó. ... Rừng rậm Tụ Phong đón hai đầu hai đội ngũ hướng Bắc có khoảng 10 người khí tức âm trầm đang tiến vào rừng, phía nam đông hơn gồm 15 người cũng đang tiến vào rừng, không có gì xảy ra hướng Bắc là người của Ma Môn và phía Nam của Hồng Quân Chủ. Điểm đáng nói ở đây là khí tức của tam thiếu gia Hồng Bàng yếu hơn Thiên Long còn đâu tất cả mọi người ai cũng mạnh hơn Thiên Long, có thể nói Thiên Long hiện tại mình trần đối đầu với hai cái máy xay thịt ép lại. - Ầm... Một thứ gì đó lao cái ầm xuống hướng Đông Nam rừng Tụ Phong, không ai khác ngoài Hoàng Hải Lệ, hắn ta đáp cánh cùng hai lão già, hai lão già này sát khí không hề kém hơn hai thế lực Hồng Quân Chủ và Ma Môn cộng lại. Hoàng Hải Lệ nhìn vào rừng nói: - hai vị thúc bá, chúng ta có thể nào mạnh mẽ đi vào không? Bạch Cốt Thi nhìn Quỷ Đông Lai gật đầu, hướng Hoàng Hải Lệ nói: - hai chúng ta gộp lại, nhất định có thể đưa đại thiếu thuận buồm xuyên qua lớp Phong Lốc kia. Hoàng Hải Lệ gật đầu lẩm bẩm: - không uổng công ta sử dụng một lá Truy Huyết, vào thôi. - dạ. vù vù... Lập tức ba người họ biến mất, một lá Truy Huyết theo lời Hoàng Hải Lệ nói thì nếu nói thẳng ra nó là truy tung như kiểu Cẩu Khứu giác nhưng lại nhạy bén hơn, một lá này do đích thân cao thủ luyện chế bảy bảy bốn chín ngày, chỉ cần để một giọt máu của người mất tích lên nó lập tức dẫn người đang tìm đi, vì vậy mỗi tháng trong các gia tộc lớn cũng như hoàng thất đều sẽ lấy một giọt máu làm căn cơ, mất tích một cách vô cớ sẽ lập tức dùng lá Truy Huyết là có thể tìm ra. Thiên Long lần này ăn quả đắng, nếu bị một trong ba thế lực này bắt được thì thôi, chắc chắn thảm không thể tả ba chữ đó Thiên Long nhận chắc, bởi thực lực hiện tại Thiên Long chưa thể nào đấu lại bất cứ ai ngoài Tam thiếu Hồng Bàng con trai thứ ba Hồng Quân Chủ. ... Nửa ngày sau đang di chuyển Tuyết Băng Băng chợt cảm thấy khí tức quen thuộc nhưng khó chịu, vội biết đó là ai nàng liền nhìn qua Thiên Long nói:. - Thiên Long chàng tin thiếp không? Thiên Long cảm giác Tuyết Băng Băng có chút khác lạ vội hỏi: - cái này đương nhiên! - vậy chàng hãy lập tức nấp vào chỗ nào đó thật kín đi, thiếp cảm giác hình như có kẻ hay bám đuôi thiếp đã đuổi kịp tới đây rồi. Tuyết Băng Băng vội vàng nói. Thiên Long nhíu mày ôm Tuyết Băng Băng lên nhẹ nhàng nói: - ta lập tức bế nàng chạy! chụt Tuyết Băng Băng hôn môi Thiên Long một cái vội trấn tĩnh: - chàng đây là không tin thiếp? - ta... ta... Thiên Long ấp úng không biết nói sao, trong lòng cậu ta hơn nửa phần đã coi Tuyết Băng Băng là vợ của mình rồi, để nàng ấy nguy hiểm một mình hoàn toàn không phải cách hay. - tin ta. Thần thái Tuyết Băng Băng kiên quyết và tuyệt đối tự tin, Thiên Long nhìn vậy đành để nàng ta xuống đất nói nhỏ: - được, nàng đứng im đây, ta qua bên hang động bên kia, nếu như có nguy hiểm ta lập tức đến đây nàng hoàn toàn không thể tiếp tục ở đây. Tuyết Băng Băng ấm áp gật đầu, lần đầu tiên thấy Thiên Long có chút ấm áp dịu dàng thật lòng trong lời nói, quan tâm vậy cũng làm Tuyết Băng Băng cảm giác tự tin hơn nhiều. Thiên Long qua một bên chú ý mười phần qua bên Tuyết Băng Băng, còn Tuyết Băng Băng thì giả bộ ngồi nhóm lửa. Vù... Đúng như Tuyết Băng Băng đoán trước, Hoàng Hải Lệ đã tới, thấy Tuyết Băng Băng đang nhóm củi Hoàng Hải Lệ tức giận đi lại cầm cổ tay Tuyết Băng Băng kéo đứng dậy hỏi: - nàng tại sao lại tới đây? Tại sao phải nhóm lửa một hành động chỉ có bọn bần nông giúp việc mới phải làm? Tuyết Băng Băng nén cơn tức lại, bần nông không phải người hả? nàng ta giựt cổ tay đang bị nắm ra quay đầu run run nói: - ta bị mấy tên lạ mặt bắt tới đây, ta có tiết lộ ta là công chúa cho nên hoàn toàn không bị một chú vô lễ nào, bọn họ đang đi kiếm đồ ăn rồi, nhân cơ hội này chúng ta hãy lập tức rời khỏi đây đi! Hoàng Hải Lệ tức giận muốn phun máu, vậy mà lại có kẻ gan hùm mật báo dám đụng đến nữ nhân của hắn, tuy giờ chưa phải nhưng Hoàng Hải Lệ đã có cái suy nghĩ Tuyết Băng Băng là của hắn từ hồi có nhận thức. Nhìn mắt Tuyết Băng Băng đỏ ửng Hoàng Hải Lệ ngơ ngẩn một chút, sóng mắt mê li, quyễn rũ lôi cuốn, được ngắm cái cảm xúc thứ hai của Tuyết Băng Băng đó là cái gì đó xa vời với Hoàng Hải Lệ, hắn vội nâng niu: - được... được... vì nàng ta tha cho bọn họ một mạng, chúng ta lập tức đi về. Ầm Ầm... Phía nam chợt ầm ầm một đống người xuất hiện, phía Hoàng Hải Lệ có chút ngỡ ngàng.