Vào bên trong Kỳ Lai Ảo Thiên Long lập tức được đưa đến trướng phòng Lãnh Huyết Cô Cô, vừa đi trên đường Thiên Long nhìn tiểu Đào hỏi: - này bé, sao lần này anh cứ cảm thấy bé không được tự nhiên nhỉ? Tiểu Đào đỏ mặt phụng phịu nói: - kệ người ta, tại em thích vậy đấy được không? Thiên Long gãi đầu hỏi: - khi nói chuyện với tên gấu Huyết Nguyệt Vô Tâm kia em cũng nói vậy hả? Tiểu Đào thẳng thắn nói: - đâu có đâu, gặp ngài ấy em sẽ kêu là Tiểu nữ xin chào ngài, ngài đến đây để gặp đại tỷ hả? Vậy đấy! Thiên Long nhíu mày nói: - sao nói chuyện với anh lại khác vậy? Tiểu Đào đột nhiên khuôn mặt nghiêm trang, hai tay đan để nghiêng sang một bên, hướng Thiên Long nhún chân nói: - chào ngài Hắc Long, ngài có phải muốn gặp đại tỷ có đúng không? Thiên Long xua tay liên tục nói: - thôi anh đùa thôi, cứ tự nhiên đi, cái này có chút không thích ứng nổi. - ề... hì hì... Tiểu Đào lè lưỡi mỏng hù Thiên Long cái rồi cười ngỏ tung tăng chạy đi trước, Thiên Long chỉ đành lắc đầu cười trừ, cái này mà để Tĩnh Như thấy đi, xác định Thiên Long lập tức về nhà đừng hòng đi đâu được nữa, vừa ra đường đã chứng nào tật đấy đi trêu con nhà người ta. Vào phòng Lãnh Huyết Cô Cô, Thiên Long có chút ngại, nhưng mà thôi cứ kệ đi, vào việc chính: - có việc gì không nhỉ? Lãnh Huyết Cô Cô vẫn bộ đồ thể loại gợi cảm, áo thì che được ngực hở rốn, quần thì được khúc ngắn giày thì tới đầu gối, nói chung cô nàng này là dân luyện võ mà trắng, Thiên Long liếc nhẹ một cái cũng thôi, đùi Tĩnh Như trắng hơn nhiều, không phải, do con bé không ra nắng bao giờ cho nên đùi nó hồng nhìn gần như kiểu sữa đỏ đỏ vậy, nhưng mà hồng hồng như con bé Thiên Long thích, trắng cũng thích nhưng không thích bằng hồng, hehe... sở thích biến thái a. - chả lẽ ngươi không khen ta được một câu hay sao? Lãnh Huyết Cô Cô khó chịu nói. Thiên Long cong môi ra: - cô nương thật là xinh đẹp a, quốc sắc thiên hương hoa thấy hoa thẹn, Kiều thấy Kiều thẹn, hoa hậu á hậu cứ phải xưng cô nương bằng chị, chỉ là vẫn còn thua vợ ta một tý, nhưng không sao, trên đời này vợ ta đẹp nhất cũng là đương nhiên rồi, cô không cần phải thấy thẹn. - ngươi... ngươi... Lãnh Huyết Cô Cô đang lâng lâng tự dưng bị hất một gáo nước lạnh, gằn từng chữ hung thần ác sát nhìn Thiên Long, đây là đang sỉ nhục chứ khen cái gì? Nhìn lại đi, còng ba đẫy đà cong gợn sóng, vòng một nở nang nhìn là muốn úp mặt vào ngay, có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một vưu vật như nàng đúng là cực khó đó a, phải mất rất lâu Lãnh Huyết Cô Cô mới có thể hạ hỏa được, nghiên răng nghiến lợi nói: - Có một vị tiền bối muốn gặp cậu! cạch. - vậy còn không mau đi, để tiền bối đợi lâu là bất kính đó, ta là một người quang... - thôi thôi được rồi ta biết rồi đi thôi. Thiên Long thấy trong phòng càng lúc càng lạnh vội đặt chén trà xuống bàn nhảy cẫng lên gắt to, đang tính dở chiêu cũ lại bị ngắt giữa chừng, nhưng không sao, mục đích đánh lạc hướng đã thành công, đi ngay khi cô nàng còn chưa nhớ ra, không có chết chắc, Thiên Long thừa biết cô nàng này thực lực áp đảo tuyệt đối mình, nếu mà đánh nhất định heo sẽ không nhận mình là đồng bọn, chỉ có đánh lạc hướng là thượng sách. Được dẫn đến một khu vực yên tĩnh, đi vào thẳng vào một khoảng không gian, phía trước không xa có một căn nhà nhỏ, nơi đây yên tĩnh đến lạ thường, đi tới bên ngoài cổng Lãnh Huyết Cô Cô không đi vào nữa, theo lời nàng ta nói không ai được đi vào bên trong đó, lần này không hiểu vì sao vị tiền bối kia muốn gặp Thiên Long. Kệ hết Thiên Long mở cổng tre đi thẳng vào bên trong, đi theo các ô gắn trên đất theo đường vào nhà, đột nhiên có một âm thanh khàn khàn truyền ra: - đi vào bên trong nhẹ nhàng đừng giẫm lên lá khô và cỏ của ta. Thiên Long rất tôn trọng lời nói của các vị bề trên cho nên nghe lời răm rắp, đây là truyền thống tốt đẹp của giới giang hồ tôn trọng bề trên, càng khi vào bên trong Thiên Long càng cảm thấy một khí tức cô độc đìu hiu đến đáng thương, khí tức này rất nồng Thiên Long cảm giác vị tiền bối kia đã cô độc ở đây một mình rất lâu. Vào bên trong nhà Thiên Long mở cửa nhẹ nhàng đi vào, bên trong này cũng rộng lớn, một phòng khách và một phòng ngủ, một lão già tóc râu bạc phơ đang ngồi trên phả, Thiên Long đầu tiên ngửi một cái đã biết tấm phả kia làm bằng gỗ xá xị, thơm quá a.... - lên đây ngồi với ta. - dạ được. Thiên Long leo lên phả khoanh chân ngồi đối diện lão già, khuôn mặt điềm tĩnh chất phác mười phần. Lão già khàn khàn nói: - chắc ngươi không biết ta là ai đâu, thôi thì để ta nói trước đi, ta tên Nguyễn Tế Công. Thiên Long nghe như sét đánh ngang tai, oa một tiếng Thiên Long hỏi: - ngài đã từng đánh nhau với Lý Tiểu Long? Lão già nghe vậy cười haha nói: - sai, sai hoàn toàn. Diệp Vấn và Lý Tiểu Long cùng là huynh đệ, người đời nói ta là sư huynh của Diệp Vấn, thế nhưng không phải, ta lại là sư phụ của Diệp Vấn, theo vai vế Lý Tiểu Long phải gọi ta bằng sư thúc. Thiên Long càng ngày càng hứng thú với những điều Tế Công nói, liên quan đến võ học Thiên Long tuyệt đối thích: - ngài có thể kể sơ sơ một chút được không ạ! Tế Công cười haha: - haha... được thôi, dù sao hôm hay ta có thứ cần ngươi phát huy, cũng liên quan đến quá khứ của ta, để ta kể cho ngươi một chút đi. - xin rửa tai lắng nghe. Tế Công nhìn trời như đang nghĩ về ngày xưa nói:.. - ngày xưa ta cũng cùng thời với Diệp Vấn, thế nhưng có một đoạn thời gian ta từng trực tiếp truyền thụ võ công cho Diệp vấn cho nên hắn phải gọi ta bằng sư phụ. - ta theo Kim Cương Tự 7 năm ròng rã học nghề, khi đạt tới trình độ tông sư ta lại xuất sơn, trải qua bao năm khiêu chiến ta và Diệp vấn hủy bỏ mối quan hệ không còn một chút vương vấn nào, ta qua Việt Nam truyền bá võ học Vịnh Xuân Quyền, Diệp Vấn phát triển Vịnh Xuân Hongkong và trở thành nhất đại tông sư. - người Trung Hoa nói ta vì gây nhiều thù oán quá phải chạy chốn qua Việt Nam, nhưng họ đâu có biết ta qua đây lại là vì nàng ấy... Thiên Long nhìn theo hướng Tế Công nhìn, phía trên tường có một bức họa trắng đen, vừa nhìn một cái Thiên Long cũng phải trầm trồ, quả thực nhìn hình mà cảm giác cứ như đang xem người thật, cô nàng này tuyệt đối là một người đẹp không hề chìm, mà là một người thời đó rất nổi tiếng, quá đẹp. Tế Công nói: - anh hùng khó qua ải mỹ nhân, khi còn trẻ tư nghĩ câu nói đó hoàn toàn không thể nào, thế nhưng khi ta gặp nàng ấy thì ta lại bị siêu lòng,haha, haha... Lão già đi xuống phả, chậm chạp lấy một hộp gỗ, mở hộp gỗ ra bên trong Thiên Long thấy chả có gì cả, vậy mà khi lão già thò tay vào móc ra được một nhúm trà, cái... cái này là gì? ảo thuật hả? Thiên Long nào biết chiếc hộp nhỏ này đây đúng là một báu vật thượng cổ, nó có tên Trữ Ngọc Lan, khi chế tạo có thể bỏ được đồ vật vào trong, không khác gì Trữ Giới Chỉ trong phim, đây là một báu vật đó a. - trong này chỉ còn 50kg trà khô một cực hình không? không có nàng ta sống một ngày như cực hình tệ nhất trần đời, vậy mà nàng ấy lại nhẫn tâm ban phát cái lệnh cực ác như vậy với ta. Thiên Long để ngoài tai mấy lời Tế Công nói, cầm cái hộp lên nhìn đi nhìn lại, thấy đáy tối đen mặc dù trời đang sáng, thò tay vào thì như chạm đáy rồi, kỳ lạ a, 50kg trà ở đâu ra nhỉ?