Ma tôn tại đô thị huyền huyễn
Chương 341 : lôi mãng
~ Diệt Thế Kiếm Chủ kiêm Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ, ta chúc ngươi sống đến ngày cuối của kỷ nguyên lành lặn, hoàn thành diệt thế, trảm sát Vực Ngoại Thiên Ma.
Hư ảnh sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúc những lời từ tận đáy lòng, cổ vũ Thiên Long được chút nào hay chút đó, con đường phía trước còn dài, trông gai vẫn sẽ xuất hiện bất thình lình, Diệt Thế Kiếm đóng lại toàn bộ vị diện, giúp Thiên Long hai năm thở gấp, trong vòng hai năm phải đạt được trình độ tự có thể bảo toàn mạng sống, thiên có thiên thời địa có địa lợi.
Hư ảnh sau đó tan biến vào không trung, sứ mệnh đã hết hắn không thể ở lại nữa, cũng coi như hắn được giải thoát, hắn chỉ là một đạo tàn niệm của thần niệm nhỏ bé, sau bao năm bị phong ấn đã tự sinh ra cảm xúc, hắn không muốn bị gò bó nơi đây, hắn muốn được ra thế giới bên ngoài, muốn sống một cuộc sống của riêng hắn.
~ Đa tạ.
Thiên Long cúi đầu thật sâu, sau đó thở dài khổ sở, tạm gác lại chuyện Diệt Thế Kiếm Chủ gì đó, cái đó Thiên Long không quan tâm, tới đâu thì tới, không quan tâm mấy cho lắm, cái hắn quan tâm lúc này là, sau khi đi ra ngoài, pháp tắc thiên đọ đã định vị được, liệu có bị giáng lôi kiếp nữa không? Xác thực là hấp thụ lôi kiếp tăng rất nhiều thực lực, nhưng lại rất nguy hiểm, đau đớn thì không cần bàn cãi, nhiều khi hồn phi phách tán cũng là một vái tích tắc nhỏ.
~ Ta sao lại khổ quá vậy…
Thiên Long muốn khóc thật to, mếu máo khổ sở, ai như ta không? Ai như ta không? Chỉ là thăng mỗi một cấp nhỏ, nhỏ xíu à, thế mà cũng dẫn đến kiếp vân đầy trời, sợ hãi các kiểu.
Vù Vù…
Sau khi dung hợp xong, Ma Kiếm bay về thức hải Thiên Long ngủ đông, nó cần thời gian để giải nén một số năng lượng, tiếp thu một số thông tin mới.
~ Phù Văn này có vấn đề này…. Ta phải ghi nhớ.
Thiên Long nhìn xuống nền đá, một hình bán nguyệt phù văn, hắn cảm giác phù văn này vô cùng bí ẩn, cảm giác như nó là một loại ma pháp đã tuyệt chủng không biết bao lâu, nếu có thể ghi nhớ sau này không thừa.
Ù Ù…
Cửa đá mở ra, Thiên Long nặng nề đi ra ngoài, nhìn thấy Yêu Tồn hùng dũng uy nghiêm, Thiết Dực Báo âm trầm khó đoán, Thiên Long đau buồn báo tin:
~ Bạch Y tiền bối nhờ ta nhắn lại với mọi người, ngài ấy nói các người chăm sóc ta cẩn thẩn, vậy thôi!
~ Cái gì?
Hai yêu thần trợn lòi cả mắt ra, chăm sóc ngươi á? Bị điên à, đụng vào ngươi là phật ý ức vạn tu sĩ thần giới, hai ta gánh không nổi!
~ Ha..ha…
Thiên Long gãi đầu gượng gạo, đùa thôi làm gì căng vậy:
~ Nhầm… ngài ấy bảo hai người các ngươi không cần ở nơi đây trấn giữ nữa, chuyển hết về sâu trong thánh địa Yêu tộc của các người đi, không cần ở nơi bìa rừng này, từ giờ trở đi đã không còn thứ gì để lưu luyến nơi này nữa.
Bạch y đó chính là kẻ làm rơi kiếm tại nơi này, chỉ một đaọ thần niệm đã duy trì được cả vạn năm, khi sống nhất định cũng có số má hẳn hoi.
~ Đa tạ… Sau này nếu có ghé đến Yêu Thú Sâm Lâm chúng ta rất hoan nghênh.
Chắc chắn là vậy, Yêu Tôn hoàn toàn không biết Thiên Long được gì, nhưng hắn nghĩ đây là truyền nhân của chủ nhân hắn, mà chủ nhân có con mắt xem người đâu phải hạng xoàng, mời đến Yêu Thú Thánh Địa chơi cũng là chuyện hiển nhiên, và hơn hết, một điều quan trọng, Thiên Long có Huyết mạch thần thú, có cả hai tiểu thần thú, họ là yêu thú, nếu so sánh huyết mạch thì họ không cùng đẳng cấp với Thiên Long, mà nếu so thực lực, chậc… Thiên Long còn chưa đủ tuổi để so sánh với Yêu Tôn.
~ Đa tạ, nếu chỗ đó thoải mái nhiệt tình ta sẽ ghé thăm.
Thiên Long cũng muốn khám phá một chút, nhưng vẫn có chút e ngại, bởi vì yêu thú và nhân tộc không chung đường, nghe nói không ai nể ai, hắn sợ khi đến yêu thú sâm lâm liền bị đuổi thì nhục lắm, Thiên Long hắn lại quên một điều quan trọng, hắn có phải con người đếch đâu mà hò, nói ma thì là ma, nói thần thú thì là thần thú, nói thần cũng là thần.
Hai bên cáo biệt nhau, Thiên Long chậm rãi bước chân ra bên ngoài, hít một hơi thật sâu Thiên Long bật lên trên không trung, chân vừa chạm đất lôi điện kéo tới
~ Lùm Má….
Thiên Long hít một hơi thật sâu, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tên nào bảo lưới trời dễ lọt đâu, bước ra đây, mịa kiếp nó còn linh hơn cả hồn ma, vừa xuất hiện cái đã giáng lôi xuống.
Không chần chờ Thiên Long ngồi xuống tĩnh tu tại một đỉnh thiên sơn, hiện tại hắn ta là Động Hư Tứ Trọng Trung giai, theo người Thần giới gọi là Động Hư Trung Cảnh Thiên Sơ Cấp Trung Giai.
Trên trời vân vụ nơi đó càng ngày càng nồng đậm, trong không khí xuất hiện điện tích dày đặc, đặc tới mức hai vật thể chạm vào nhau cũng sinh ra điện từ, khắp mọi nơi điện tích cứ tạch tạch tạch vô cùng bắt mắt.
Oành!
Đạo Lôi kiếp đầu tiên giáng xuống, nó là một đầu hung mãng, há miệng máu muốn nuốt chửng Thiên Long. Đây hoàn toàn là một con mãng xà, mang trong người cả triệu ki lô wat điện thế.
~ không được..
Thiên Long hoảng hốt bật dậy, ma kiếm xuất ra Thiên Long vận dụng đệ nhất kiếm hỗn long bổ thẳng lên trời, kiếm pháp không hề khoan nhường mười phần giáng vào đỉnh đầu lôi mãng, Thiên Long tính cắn nuốt, nhưng đâu ngờ rằng đầu lôi mãng đem theo sát ý như muốn diệt cả trăm họ nhà hắn mới thỏa lòng, đấy hoàn toàn là một kích đoạt mạng, Thiên Long vô cùng khó hiểu, tại sao mới chỉ là Tứ phẩm thôi, tại sao có thể xuất hiện loại kiếp vân biến dị thế này, chẳng lẽ thiên đạo không có mắt, đến thiên đạo cũng ghen tị ra tay chu diệt thì ngồi xuống đây, cho thầy ạ bố một cái.
Phành… Phành…
Kiếm thế lăng không phá nát phóng tuyến đối đầu cùng Lôi Mãng.
Oành!
Đột nhiên, lôi mãng nách qua một bên, nó phóng điện vào người Thiên Long, trên không trung xuất hiện mưa lôi kiếm, lôi kiếp to bằng một căn nhà cấp 4 bình thường, phải cả trăm ngàn tia lôi điện như thế giáng xuống trong một giây nhỏ, đây là muốn hủy diệt chứ gì.
Chí Tôn Thể thật sự rất biến thái, thai nghén ra được Chí Tôn Thể nhưng bảo quản được nó hay không có là một chuyện, bởi vì như ta thấy đấy, lôi kiếp giáng xuống còn kinh khủng hơn chiến đấu vượt cấp độ.
Thiên Long nách đông nách tây, nhưng vẫn nhận không ít lôi điện vào người, toàn thân Thiên Long bị đánh nát hết y phục, lớp da bên ngoài cũng bị tán đi để lộ ra toàn thân vảy giáp.
~ Ta liều…
Thiên Long tới bước đường cùng, đầu mãng lôi nó đã có ý thức thì phải, không thể làm gì nổi nó, rất thông minh, đã né được ba lần Thiên Long xuất kiếm.
Ầm….
Ma kiếm bay lên không trung, nó quán nhật một vạn vòng trong một phần mười giây, Thiên Long thân không tấc sắt lao lên.
Ầm Ầm…
Thiên Long lao lên, lôi mãng cũng được thế lao tới, nó há miệng máu muốn một ngụm đưa Thiên Long xuống âm phủ.
~ A….
Thiên Long hét thảm thiết đau đớn, khi gần tới mãng lôi hắn bật nhảy lên, ôm lấy nơi nhúm mao của lôi mãng, nhưng cũng khiến hắn bị giật cho mất sắc, đan điền lôi hệ và kim Lân ra sức cắn nuốt năng lượng, nhưng xem ra thứ bọn nó cắn nuốt còn không bõ bèn gì với lôi mãng.
Phành…
Ầm…
Thiên Long giữ chặt đầu lôi mãng tại chỗ, Ma kiếm lăng không như một tia chớp đâm ngập cán xuyên qua bên kia, sau đó nó quay lại xuất ra thêm chín đường kiếm pháp, làm cho lôi mãng gào lên thống khổ.
~ Phành….
Triệt để toái nát, lôi mãng bị chém chết không còn một tia điện, trên không trung lôi kiếp cúcng đang tán dần đi, không thể tin đột phá Tứ cấp lại dẫn động lôi mãng, thứ mà chỉ có độ kiếp mới gặp, chuyện này là sao?
Thiên Long rơi xuống bất tỉnh, nhưng cũng đã kịp thả Hắc Lân ra bên ngoài, nó cõng Thiên Long chạy như một lưu tinh.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
53 chương
32 chương
48 chương
91 chương
33 chương