Ma tôn tại đô thị huyền huyễn
Chương 335 : không khách sáo
Hai thạch nhũ phong lực hóa thành hai đạo bạch ảnh lao vào mi tâm Thiên Long, để bốn lá Ý Liên Đề trên một tảng đá phía bên.
Trong thức hải Thiên Long, ma kiếm được hưởng lợi nhiều nhất, kiếm ý là thứ gì? Nó thuộc nhiều loại khác nhau, nhưng chung quy chia ra ba lý giải, thứ nhất tăng uy lực kiếm, thứ hai tăng độ liên kết giữa chủ và kiếm dẫn đến tâm linh tương thông, thứ ba kiếm chiêu, kiếm chiêu khi muốn lên cấp chiêu mới thì phải ngộ ra kiếm ý, khó khăn lại có thể đo lường bằng dặm.
Đây không phải lần đầu Thiên Long ngộ đạo, nhưng đây là lần đầu nhờ áo nghĩa của người khác để ngộ, cũng như Thiên Long để lại áo nghĩa ở Thanh Niên Cung, đều là một, hiển nhiên là không cùng đẳng cấp.
~ Sáu Thành kiếm ý…
~ Bảy Thành kiếm ý…
~ Tám thành kiếm ý…
~ Chín thành kiếm ý…
Trong thức hải, Thiên Long nắm ma kiếm múa những đường kiếm chiêu của Đệ Nhất Kiếm Hỗn Long Tịch Tà Cửu Kiếm, chỉ cần đột phá mười thành kiếm ý của đệ nhất, Thiên Long có thể bắt đầu tìm hiểu đệ nhị kiếm.
~ Đã không thể tiến tới.
Thiên Long dừng lại kiếm chiêu, chín thành kiếm ý đã là cực hạn, chỉ có thể ngộ trong chiến đấu, không thể tiếp tục ngồi mát ăn bát vàng dễ như vậy.
Xuất ra một đạo ngân tinh Thiên Long rút thần thức khỏi thức hải, mở mắt ra xem thì thấy Thiết Dực Báo đang ngồi đối diện.
Vù Vù…
Hút lại bốn lá Ý Liên Đề, Thiên Long đi tới trước mặt Thiết Dực Báo có chút ngại ngùng.
~ Ta thật sự không thể bắt được năm lá, đây đã là cực hạn của ta. Gửi ngươi.
~ Không cần cái này ta tặng ngươi.
Thiết Dực Báo đưa tay ra hiệu Thiên Long giữ lấy, Ý Liên Đề không phải muốn bắt là bắt, yêu cầu cơ duyên cực cao cùng với lĩnh ngộ bậc kinh người, Thiên Long lấy được thì tặng Thiên Long.
~ Ồ… Ta không khách sáo!
Thiên Long đút luôn vào ngực bốn lá, nhìn ánh mắt trợn tròn của Thiết Dực Báo Thiên Long cũng kệ, nghe nói trên Thần giới này không sài đến hiện kim cùi ghẻ, Thiên Long cần bốn lá Ý Liên Đề bán đi kiếm chút sinh ý sống qua ngày, thà mặt dày cộm còn hơn dạ dày đói.
~ Cho ta hỏi không biết vị bằng hữu đi cùng ta đâu rồi?
Thiên Long hỏi xem Đàn Càn Hòa Thượng chết nơi đâu rồi để còn biết đường, đi với nhau cả một đoạn đường dài tự dưng không thấy có chút hơi nhớ nhớ, ý là nhớ coi hắn đã chết chưa để Thiên Long dễ thở hơn một chút, biết đâu khi thoát nạn được nơi đây, vừa nhảy ra ngoài tên Đàn Càn bọ chét nhảy ra hú hòa thì ăn cức, Thiên Long chịu không nổi.
~ Hắn đã bị tiền tài che mắt và bị đá ra ngoài, hắn không chết cũng chẳng sao.
Khi lọt vào trận pháp tam thê, Đàn Càn Hòa Thượng cân mọi save trừ cái tiền tài, vừa thấy tiền bạc cái mắt Đàn Càn Hòa Thượng nổ cả đom đóm vì hạnh phúc, và cũng hiển nhiên bị đá ra ngoài, nhưng cũng may Yêu Tôn không có nhã hứng mần thịt Đàn Càn Hòa Thượng nên thả đi.
~ Đậu… A… Di… Đà… Phật… Ta phải tập thích nghi với môi trường phật giáo từ giờ thôi…
Thiên Long nổi hết cả da gà, Đàn Càn Hòa Thượng mà thoát thì nhất định đang ở một nơi nào đó, chỉ chờ Thiên Long ra độ luôn và ngay cho nóng hổi, Thiên Long thấy sương sương cảnh hắn bị phong ấn trong Thiếu Lâm Tự rồi đấy.
~ Không phải lo, hắn bị đào thải một nơi xa xa nào đó không thể biết được định hướng nơi này đâu.
~ Vậy tốt… cáo từ, ta bận rồi..
Thiên Long phủi đít quay lại thông đạo muốn bỏ đi, thực sự nơi này nó ghê rợn thách thức tinh thần của bất cứ ai, cứ hơi đi lệch chân là khởi động trận pháp, hơi khó thở là gặp quái quỷ gì đâu, Thiên Long không đủ can đảm để chơi tiếp.
Ầm…
~ Đi đâu cho được?
Đột nhiên một tảng thạch cương rơi xuống chặn đứng cửa ra vào, Thiên Long nhắm mắt lắc đầu vô lực mím môi đập hai tay ầm ầm vào cửa động, hết rồi hết thật rồi….
~ Ta có gì đâu mà các ngươi yêu quý…
Thiên Long lẩm bẩm buồn bã, thì cũng chỉ là cái thông đạo bé tý, ta mượn ta chui qua thoát nạn một tý, các ngươi làm cái gì mà phải giam giữ ta hơn tuần trời, giam thì thôi đi đằng này toàn giam trong trận pháp, bố bảo đứa nào chịu cho nổi.
~ Ta có cơ duyên nữa muốn tặng ngươi, nhưng lần này không có nguy hiểm gì, chỉ thử là xong thôi.
Thiết Dực Báo lộ ra vẻ mặt đăm chiêu nguy hiểm nhìn Thiên Long, không hề uy hiếp gì nhưng đủ để Thiên Long dựng hết lông mao lên, cơ duyên của ngươi ta đây lại cần quá cơ đấy, không có nguy hiểm trong mồm ngươi và đối với ngươi thôi, còn đối với ta đó là cái thứ xa xỉ không với tới.
~ Một lần cuối? Xong ta được đi không?
~ Được, chắc chắn, Thiết Dực Báo này chưa bao giờ nuốt lời.
~ Được, ta liều.
Thiên Long vỗ ngực nghênh ngang tiến vào cửa động kế tiếp, đằng nào cũng không thoát được, nhục nhã cầu xin không bằng oai phong đi chết, Thiên Long đây liều.
Thiết Dực Báo cười đểu nhìn Thiên Long đang nghênh ngang tiến vào động phủ phía trước, không chịu được mắng nhẹ:
~ Ngươi có cần lâm li bi đát vậy không? Không phải cửa đó đâu, cửa này này…
Nói xong một động phủ khác ầm ầm mở ra, một thông đạo to lớn hơn thông đạo cũ gấp ba, hào hoa tráng lệ là những gì Thiên Long nghĩ đến.
~ Ta biết, khỏi phải nói!
Thiên Long rụt lại một chân đã bước qua nửa cửa động cũ, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, rụt chân lại và lại nghênh ngang bước vào cái động vừa mở, nếu mà Thiết Dực Báo mà nói nhầm động lần hai Thiên Long đập đầu chết luôn, liều mạng sống chết không được thì phải tự sát lấy lại chút danh dự.
Ca sát ca sát….
Thiên Long vừa bước vào bên trong cửa động đóng lại nhanh chóng, làm Thiên Long ngơ ngẩn một chỗ, rồi đấy, hiểu rồi đấy… Nãy quên chưa hỏi cơ duyên hay thử thách là gì, bây giờ thì hay rồi, mù đường lạc lối.
Lấy ra một viên minh châu lấy trộm của Nữ hoàng hay dỗi, minh châu phát sáng dư sức cho Thiên Long tung hoành, hàng của Tinh Linh chưa bao giờ làm Thiên Long thất vọng.
~ Văn tự thần bí lại xuất hiện.
Thiên Long bị thu hút chú ý tại một nền phù văn, càng nhìn Thiên Long lại càng cảm thấy quen thuộc, những đạo phù văn này biểu tượng cho một nền văn minh cổ đại nào đó, Thiên Long vừa cảm thấy thân thương vừa cảm thấy bất hạnh, những đạo phù văn lết lại như những bó dây thừng, từng chữ đánh xuống rắn chắc uy nghiêm.
Đưa tay sờ vào những đạo phù văn thân thương mà xa lạ, cảm giác đây không phải là chữ mà là một ma pháp huyền bí nào đó.
~ Có một cái lỗ?
Đưa mắt nhìn lại chính tâm nền văn minh phù văn, những cái tua phù văn kết lại tạo thành một cái khe nhỏ, khe nhỏ có một màu đen huyền bí, rất khó có thể tưởng tượng ra đoa là một cái khe.
Khe nứt hiên ngang rung động mãnh liệt, nó rung lên những âm thanh khó hiểu, chợt như rung động trước người thân tri kỉ, ngàn kiếp khó gặp đã gặp không buông.
Trong thức hải Thiên Long, Ma kiếm rung động lên những âm rung đồng đều với khe nứt, cả hai hưởng ứng rung lên theo nhịp điệu của nhau.
Vù vù…
Ma kiếm được Thiên Long thả bay ra ngoài, nó lăng không trong không khí xoay với tốc độ chóng mặt, Thiên Long có thể đếm cả vạn vòng trong một giây cũng không thể đếm kịp số vòng ma kiếm đang xoay với tốc độ thế nào,
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
10 chương
58 chương
1 chương
141 chương
19 chương