Ma tôn tại đô thị huyền huyễn
Chương 312 : huynh đệ tới
~ Cho ta gặp lão đại đi mà….
Một tên khất cái ngoài cửa Thanh Niên Cung khóc lóc ăn vạ muốn kiệt sức, phía sau hắn một đám khác cũng tàn tạ không kém, đây là đám người Sở Tiêu, để đến được Thanh Niên Cung bọn họ phải mất sức ba hổ chín cọp mới tìm được, đến nơi này chưa vội đi tân trang lại nhan sắc cả đám đã đòi gặp Thiên Long.
Nhưng ai tin cho nổi, học sinh canh gác ở cổng thấy đám Sở Tiêu tưởng họ đến đất Thanh Niên Cung làm ăn, ai biết đâu họ còn tự xưng là các tiểu đệ của Ngũ trưởng lão Biệt Liên Viện, ai mà tin được hả? Mà Thiên Long tới đây trong âm thầm có thông báo ai đâu, có ai biết Thiên Long ở đây đâu mà cho đám người này gặp Thiên Long.
~ Cút cút mau, để các tiền bối thấy các ngươi nhất định sẽ giết chúng ta mất.
Một bạch y nho nhã phong trần đuổi khách thẳng tay, cho dù là một học viên Thanh Niên Cung nghèo nhất bên ngoài cũng là một cự đầu, thế nào lại có huynh đệ làm đám ăn mày, rất khó có thể tin.
~ Ngươi… Ngươi… đừng có cằm cao hơn mắt, bổn nhị thiếu cũng rất phong độ đó thôi, chỉ là hiện tại không được đàng hoàng mấy cho lắm.
Lang Khắc Hàn khuôn mặt đen sì hốc hác thấy rõ, cả đám bò được đến Thanh Niên Cung cũng đổ không ít máu, rõ ràng là bị chặn đánh rất nhiều lần. Tới nỗi cả đám thế gia công tử kẻ nào cũng sạch sẽ lấy làm tiêu chí, vậy mà tới bước đường này là hiểu.
~ Nhưng mà ta có biết Thiên Long là ai đâu mà cho các ngươi gặp.
Bạch y canh cổng hôm nay là một kẻ khá dễ tính, nếu là kẻ khác đã đuổi đánh đám Lang Khắc Hàn đi xa rồi, quy củ đã nói rõ, Thanh Niên Cung ngoài học viên của Cung được vào, phàm là kẻ ngoại đạo đều giết không cho vào.
~ Ta chết đây… Thúi quá…
Quy Khứ Hồi gác tay qua vai Vũ Mạc thở hổn hển, đã nhiều ngày không được tắm khiến hắn ngửi rõ mùi cơ thể hắn thơm ra sao.
~ Cút cút…
Vũ Mạc đấm một quyền đánh Quy Khứ Hồi bay ầm vào Lý Kiệt, thằng nào cũng thơm như nhau cả thôi, chỉ là của ai người đó ngửi, ta ngửi của ta đã đủ hóa tiên rồi, ngươi còn gần ta nữa ta đánh cho lạc lối.
~ A… Các ngươi là ai vậy?...
Cả đám Lang Khắc Hàn ngơ ngẩn nhìn lại cổng, hai thiếu nữ xinh xắn đáng yêu đứng nơi cổng đang cầm tay nhau, eo thon cột thắt lưng vải thon thả nóng bỏng, ngực cao hơn mặt bên dưới vòng ba đẫy đà khiêu gợi, gái Thanh Niên Cung ai cũng cực phẩm vậy sao?
~ Nhị vị học tỉ, bọn họ tự xưng là huynh đệ với Thiên Long, mà trong Cung ta nhớ có mỗi mấy vị tên Thiên Long đều đang đi làm nhiệm vụ hoặc thí luyện cao cấp, mà bọn họ không phải đệ tử của Cung mà cứ muốn vào bên trong.
Bạch y khẩn thiết khai báo, rất nhàn nhã rất từ tốn, hắn biết đối diện hắn là ai, đó là hai cái hồng nhan của Nội Môn Đệ tử, hai tiểu Thánh Nữ tự xưng Nội môn là tỉ muội ruột với nhau, mà hắn mới đệ tử ngoại môn, hai khoảng cách xa vời, phải cung kính sát đất.
~ Ò… Các vị… Thiên Long thì ta cũng nhớ không có ai còn ở cung đâu, họ đều đi vắng hết rồi, chỉ còn Tiểu Long, Long Nhan, Long Bạch, Hỏa Long, Thiên Hùng, Thiên Hà,...
~ Dừng… dừng…
Nghe cô cái xinh xắn kể tên giống giống Thiên Long làm Lang Khắc Hàn trực tiếp cắt đứt, xem ra chả ai biết tên Thiên Long, họ chỉ biết Hắc Long mà thôi, mà giờ nói là Huynh đệ với Hắc Long, ặc… cái này ai tin bây giờ…
~ Các vị cho bọn ta vào… Bọn ta tự tìm…
Vũ Mạc một thân hắc y đi lên tiêu sái ngỏ ý, trước bộ đồ của hắn là bạch nhưng phải lặn bùn mấy hôm nay chưa tắm nên thành hắc y, cộng thêm tạp chất trong cơ thể nữa.
~ Đâu được đâu… Cứ cho là các ngươi đến để thăm quan, nhưng mà cho các ngươi vào rồi ai đem xác hai ta đi chôn?
Cô gái thiếu nữ hỏi lại, hai tỉ muội xinh đẹp không ai kém ai, khuôn mặt này không khác một minh tinh điện ảnh nổi tiếng, sắc sảo xinh đẹp, cười nhẹ cũng khiến điên đảo mọi người.
~ Ta nhất định sẽ đem…
Lang Khắc Hàn vỗ ngực cam đoan, ui giời tưởng gì, đem đi chôn thôi mà, một quyền nện xuống phất tay bồi đất gạt tay khắc bia mộ, chưa tới một thời thần tách trà nhỏ luôn nhá…
Ầm…
~ A…
Vũ Mạc bên cạnh mặt đen như đít nồi, trực tiếp đạp Lang Khắc Hàn bay như lưu tinh đi, để Lang Khắc Hàn hét thảm phóng như tên lửa, có vợ rồi có khác, ăn nói với mỹ nữ cứ dội nước lạnh như vậy à? Ai dạy đấy? Không thấy ta đây đang Ế mòn dái đây hả? Ngươi không cần cảm tình của người ta nhưng ta thì cần đó a…
~ Xin lỗi hai tiểu mội, ta… ta là Vũ Mạc lần trước lọt tóp 5 đị hội võ lâm tam giới đây…
Vũ Mạc đưa tay quệt quệt vết bẩn trên mặt, tuy hơi lấm lem nhưng nhìn cũng tàm tạm, nói xong câu đó hắn quay về sau liếc Sở Tiêu một cái, làm Sở Tiêu nắm quyền kêu răng rắc, nếu lần đó hắn chiến đấu đàng hoàng Vũ Mạc làm gì có cửa vào vòng trong.
~ A… Nhìn rất giống á…
Hai cô bé chợt ngẩn ra, nhìn thấy Vũ Mạc làm hai cô bé sướng híp cả mắt lại, nhìn kỹ thì thấy cả hai là một, càng nhìn càng giống.
~ Chính ta…
~ Chờ chút để muội đi thông báo sư phụ muội.
~ Được…
Hai cô bé sung sướng cầm tay nhau đi vào trong thông báo, lọt tóp 5 đại hội toàn thế giới, cái này còn chê nữa thì chỉ có…. Vũ Mạc được đào bới thông tin trên các diễn đàn nhiều vô số kể, đã là thần tượng của biết bao mỹ nhân.
~ Hừ …
Thấy hai cô bé chạy đi bẩm báo, Vũ Mạc quay về sau nhìn mọi người hừ khinh thường một cái, khí chất của hắn chợt phát tán ra, cảm giác giống như một người nổi tiếng đứng cạnh đám dân đen, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, người ngoài nhìn vào nhất định sẽ liên tưởng Vũ Mạc đi với đám Sở Tiêu đó là hoa nhài cắm bãi * trâu.
~ Các ngươi đừng cản ta…
Ầm Ầm…
Sở Tiêu chịu sao nổi, hắn lao lên tóm được Vũ Mạc đang trên chín tầng mây hạnh phúc mà không đề phòng, quyền cước xuất ra đấm cho Vũ Mạc hoa dung thất sắc…
Ầm… Ầm…
Cả đám nhịn không nổi cũng nhào vào đấm đá Vũ Mạc ra cơm ra khoai, đấm cho Vũ Mạc mờ mắt chó luôn, này thì một mình cân cả tem, đã không được sự đồng tình của mọi người rồi còn ra oai vỗ ngực hênh hoang, bị ăn đòn là đáng…
~ A…
Nghe tiếng hét nhẹ của gái xinh, cả đám mới dừng lại đánh đấm Vũ Mạc, hai cô bé dẫn sư phụ họ đến rồi, sư phụ họ cũng rất trẻ, khí tức khá chắc cảm giác có chút hơi đầm, xem ra được chăm sóc khá ổn, vị sư phụ này chắc là đệ tử nào đó của một vị trưởng lão.
~ Bái kiến tiền bối, ta có việc muốn gặp Thánh Nữ Thanh Niên Cung, giờ đó là nguyện vọng bé nhỏ nhất của ta rồi đó..
Lý Kiệt biết chỉ cần gặp được Thánh Nữ Thanh Niên Cung là gặp được Thiên Long, đã hò tên Thiên Long không ai biết thì đè thẳng tên Thánh Nữ ra tìm, còn không tìm được nữa thì thôi, về cho xong.
~ A… Các vị, đến ta đây… Ta đây này… ở Thanh Niên Cung hai mươi năm, mỗi năm chỉ gặp Thánh Nữ được mấy lần nàng trốn đi ăn vặt, muốn gặp nàng phải đặt lịch dự kiến trong khoảng thời gian không cố định, còn phải may mắn nữa cơ, các vị kêu đó chỉ là mong ước nhỏ nhoi thôi đó hả?
Vị tiền bối này nghe Lý Kiệt nói mà muốn đào lỗ chui xuống, mong muốn nhỏ nhoi của ngươi đó mà ước mơ một đời người của kẻ khác đấy.
~ Có cần phải thế không…
Cả đám mắt chữ o mồm chữ a, đùa vậy không vui đâu nha, Thánh Nữ Thanh Niên Cung cũng hơi bị chảnh chọe rồi, lão bà của lão đại có khác, nghe tên nhưng không biết mặt.
~ Là thế đấy!
Gật đầu trịnh trọng một cái, vị sư phụ nữ tu này cũng cảm thấy Thánh Nữ hơi làm giá, mà cũng không ép được nàng, ngày nào cũng vài trăm cái đơn muốn gặp riêng ai mà tiếp nổi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
53 chương
32 chương
48 chương
91 chương
33 chương