Ma tôn tại đô thị huyền huyễn
Chương 249 : con đường võ đạo, chia làm hai hướng
Thủy Y Y dấu với Vũ Mạc, không cần nghĩ xa cũng biết trận này ra sao, đây hoàn toàn là không cân một chút nào về chất cũng như lượng.
Trận này Thủy Y Y thắng, Vũ Mạc đầu hàng không cần nói nhiều, khán giả cũng không có lạc quan mấy, tại Vũ Mạc cách thực lực xa xa có thể với tới Thủy Y Y, không có đặt nhiều niềm tin với hắn mấy cho lắm.
Trận thứ hai được thực hiện hóa ngay và luôn, Thiên Long đứng đối diện Tuyết Sa Kha mà cười không khép được miệng, nếu Tuyết Sa Kha mà gặp phải người khác thì thôi, có thể nể mặt mũi chủ tịch nước một tý mà tha mạng, nhưng đây lại gặp Hắc Long, nhân vật khét tiếng máu lạnh, trời đất không sợ chỉ sợ thiên hạ chưa loạn.
~ ta đầu…
Phành…
Trọng tài vừa phất cờ chiến đấu, Tuyết Sa Kha còn chưa kịp nói đầu hàng xong, Thiên Long đã lao lên tấn công, một quyền tới thẳng mặt Tuyết Sa Kha, làm Tuyết Sa Kha đau đớn hét thảm đập vào thành phù văn.
Chút thương thế đó là gì đâu, không thấm mấy, không để cho Tuyết Sa Kha có cơ hội phản kích hay đầu hàng, Thiên Long ra một lúc hơn ba trăm quyền cùng chưởng ấn, loạn quyền loạn chưởng bay ra dập nát khuôn mặt Tuyết Sa Kha cùng lồng ngực hắn ta, Tuyết Sa Kha vì không vận khí bảo hộ, chỉ đơn thuần muốn đầu hàng, liền bị Thiên Long tóm gọn đánh cho hư người.
~ Dừng Tay!
Bên ngoài phù văn. Một lão già lao lên không trung nạt lớn, lão già này là thân tín của Tuyết Tinh Thần, thấy Tuyết Sa Kha bị Thiên Long đánh cho như chó chết, xương chân xương tay gẫy ra hơn ba mươi khúc, răng hàng trên hàng dưới cũng bị vả cho rơi hết ra ngoài, hai quả pháo có vẻ bị đạp nát rồi, đã là vô phương cứu chữa, răng có thể trồng lại, xương có thể chữa lại, nhưng xem ra Thiên Long đang rục rịch muốn phế đan điền, điều này làm lão già hoảng sợ tuột độ.
~ Ngươi là ai?
Nghe Thiên Long hỏi, lão già có chút phẫn nộ trong ngực, một tiểu bối ăn nói vô lễ, đúng là bọn đầu đường xó chợ có khác, nhưng vẫn phải nén tức giận lại, cười tiêu sái:
~ Ta là thúc thúc của đại hoàng tử, nay xin cậu nể mặt mũi ta mà tha cho đại hoàng tử một mạng a…
Thiên Long nhíu mày:
~ ngươi là ai ta còn chả biết, mặt mũi của ngươi ta lấy để làm gì?
~ ngươi…
Ầm..
Không để lão già lắm lời, Thiên Long trực tiếp phế truất đan điền Tuyết Sa Kha, cảnh này và nãy giờ làm mọi người xem chiến cảm giác nổi da gà, Hắc Long tên này hình như càng hành hạ người càng thích hay sao? Họ cứ cảm giác như vậy.
Mười ngón tay của Thiên Long phát ra sát ý lẫm liệt từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Thiên Long triệt để trở mặt, phế đan điền Tuyết Sa Kha coi như công khai chính diện đấu với hoàng thất, hơi bị không ổn.
~ Phịch…
Vứt cơ thể Tuyết Sa Kha xuống sàn, Thiên Long khoanh tay nhíu mày nhìn trọng tài, làm cho trọng tài run rẩy lắp bắp không thành tiếng.
~ trận này Hắc Long thắng.
Trận vừa rồi cũng do Thiên Long ăn may, nếu Tuyết Sa Kha mà vận công chiến đấu, chưa chắc Thiên Long ăn dễ dàng như vậy, phải ăn chút thiệt thòi là chuyện bình thường, nhưng cũng không sao, Tuyết Sa Kha đằng nào cũng thua, bởi hắn là do cưỡng ép đột phá, thử nghĩ trong ba tháng đột phá mười trọng thực lực liên tiếp, cơ thể nào chịu nổi, áo nghĩa vũ kỹ nào học kịp, có cái mác của Mỹ nhưng nội thất là hàng Tung Của!
Trận thứ 3 bắt đầu Thanh Ngọc Diệp và Bích Vô Hải.
Vận chuyển Cửu Linh Lực vào đầu ngón tay, Thanh Ngọc Diệp lao lên sát ý không hề che dấu, Bích Vô Hải hừ lạnh, hắn điều động Cửu Linh Lực hộ thân bảo giáp, ngạnh kháng một trảo của Thanh Ngọc Diệp.
Phòng tuyến của Bích Vô Hải bày ra bị Thanh Ngọc Diệp thế như chẻ tre một mạch công phá! Thanh Ngọc Diệp đột nhiên lần nữa tăng tốc độ, như lưu tinh bay qua "ầm ầm" đánh thẳng vào ngực Bích Vô Hải.
Phành…
Lúc này, Bích Vô Hải nhân lúc Thanh Ngọc Diệp mất đà, chưởng lực đánh thẳng vào bả vai trái Thanh Ngọc Diệp, thấy vậy Thanh Ngọc Diệp điều động Cửu Linh Lực hình thành bảo giáp hộ thể.
Phành…
Cả hai bị đẩy ra xa, Bích Vô Hải thua xa Thanh Ngọc Diệp bị nàng dội chưởng lực chấn thương cơ thể, Thanh Ngọc Diệp cũng lung lay vài cái mới đứng lại như bình thường được.
Thanh Ngọc Diệp tiếp tục lao lên, Cửu Linh Lực bán Động Hư thần tỏa quả nhiên mạnh mẽ đến cực điểm, thế như chẻ tre, dễ dàng phá tan hộ thân Cửu Linh khí của Bích Vô Hải, một chưởng hung hãn đánh thẳng vào ngực hắn.
Răng Rắc…
Xương sườn trước ngực Bích Vô Hải không biết đã bị gãy bao nhiêu cái. Hắn kêu thảm một tiếng, một ngụm máu tươi đỏ sẫm phun ra, máu tươi chạm đất liền biến thành màu hồng.
Xem màu sắc của vòi máu phun ra, hiển nhiên là hắn đã bị chấn thương nặng, thậm chí tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị thương!
~ Ta Nhận thua!
Loạng choạng đứng dậy, Bích Vô Hải ôm ngực nhận thua,hoàn toàn đánh không lại, Thanh Ngọc Diệp bưu hãn thấy rõ.
~ Đã tới vòng này, ta không khuyên nhủ làm gì, rất mất công, thực lực của ngươi, ta giết trăm ngàn tên cũng chỉ là cái búng tay, không biết lượng sức đầu hàng còn cố cứng đầu, ta đánh cho tỉnh!
Thanh Ngọc Diệp lạnh nhạt mắng mỏ, đã vào tới vòng này, thực lực ai cũng đã biết rồi, Bích Vô Hải Bát Phẩm Hóa Thần, nàng là Cửu phẩm, xem những trận trước có thể thấy nàng có thể vượt cấp khiêu chiến, thế nhưng Bích Vô Hải gặp nàng lại không chịu đầu hàng, tức quá nàng đánh cho mất dạng, từ nay về sau nhớ mà tránh, trừ cái tên Hắc Long kia ra thôi, tên đó quái thai không tính.
~ Ta đã biết.
Nhảy khỏi chiến đài, Bích Vô Hải chỉ biết lắc đầu cười trừ, tại nhìn ánh mắt Thanh Ngọc Diệp rất đẹp, nàng che đi dung nhan nhưng nhìn ánh mắt cũng đã khiến nhiều người đoán già đoán non nhan sắc của nàng, Bích Vô Hải chỉ là muốn chạm Thanh Ngọc Diệp vài cái thôi mà bị đánh cho nội thương căn cơ, còn bị mắng như đúng rồi, nữ nhân đều là kẻ kinh dị.
Trận thứ 4 bắt đầu Ngạo Tà Vân và Nhạc Minh Tùng, trận này Nhạc Minh Tùng mất bóng gọi năm lần bảy lượt không thấy đâu, đâu ai biết, ở một góc tối khán đài, Nhạc Minh Tùng ôm ghế khóc sướt mướt, rõ là vận khí hắn khá đỏ, nhưng không ngờ cuối cùng gặp ngay tên biến thái Ngạo Tà Vân, như vậy không phải bắt hắn nhận thua còn gì, thà không lên chiến đài còn hơn, lên nhìn mặt Ngạo Tà Vân chắc ói máu.
~ Ừm… quá thời hạn, Nhạc Minh Tùng bị loại!
~ mọi người nghỉ ngơi, một nén nhang sau sẽ đến vòng trong!
Trọng tài hô to giải lao, Thiên Long thì ngơ ngẩn không biết làm gì, ngồi trong phòng cách âm của gian thượng lưu, Thiên Long rơi vào trạng thái vong ngã, đột nhiên khi gần tới chiến đấu, Thiên Long thức tỉnh được một phần truyền thừa của lão tổ Bất Bại Pờ Rồ, một phần áo nghĩa của Đệ Nhất Kiếm Hỗn Long Tịch Tà!
~ Nhân Sinh Khổ Ải, Nhất Kiếm Độc Tôn, Tu Vi Võ Đạo, Có Hay Không Cũng Vậy, Con Đường Võ Đạo, Chia Làm Hai Ngã, Hồng Trần Kiếm Đạo, Vô Tình Kiếm Đạo…
Thiên Long phân vân, ta từ trước tới nay là đi theo con đường võ đạo nào, không nhầm thì Tuấn đi theo con đường Hồng Trần Kiếm Đạo, nhiều bằng hữu khác cũng đi theo con đường đó, nhưng ít ai đi theo Vô Tình Kiếm Đạo, chẳng lẽ Vô Tình Kiếm Đạo khi luyện đều sẽ tuyệt tình vô nghĩa? Thiên Long lại cảm thấy bản thân hắn cũng đang dần trở lên lạnh lẽo vô tình.
Thiên Long đang phân vân, nếu hắn luyện theo Vô Tình Kiếm Đạo, như vậy có làm hắn lạnh lẽo hơn không? Và nếu luyện Hồng Trần Kiếm Đạo, sẽ làm hắn trở nên tình cảm hơn không?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
10 chương
58 chương
1 chương
141 chương
19 chương