Ma tôn tại đô thị huyền huyễn
Chương 219 : ăn no bỏ đi
Mùa Đông giá lạnh kết thúc, mọi người mọi nhà đón một cái tết ấm áp, ở tại thủ phủ lớn nhất tỉnh Phúc Kiến, uy thế bậc nhất nơi đây là Hư Phủ, nhà của Hư Huyễn.
Thấy Hư Huyễn ngồi chống cằm buồn bã, cô muội muội của nàng hí hửng hỏi:
~ tỉ tỉ biết buồn luôn hả?
Muội muội Hư Huyễn nhan sắc ngã nhạn, khá giống Hư Huyễn nhưng nét mặt hơi tròn, cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành bất quá hơi kém sắc so với vị tỉ tỉ. Mà cũng chả sao, mỗi người đẹp một kiểu khác nhau không ai kém ai nhiều cho lắm.
~ chán!
Hư Huyễn chán nản chả buồn nói, sắp tới nàng không được chiến đấu, tuy thực lực kinh thiên so với tuổi tác, cùng thiên phú không thể chê vào đâu được, cộng với một thân ngũ hành hệ, thế nhưng chỉ tiếc mẫu thân sinh nàng hơi muộn, thực lực Nguyên Anh Ngũ trọng không bõ bèn gì để được chiến đấu trong đại hội sắp tới.
~ aiz… ya… tỉ tỉ đang yêu rồi!
Hai tỉ muội như hình với bóng, khi trước Hư Huyễn trốn đi chơi thành công mà không rủ cô bé, làm vị muội muội này ghét không thèm gặp mấy ngày.
~ kệ ta, cút cút qua bên!
~ muội nói trước, muội không cho tỉ lấy chồng đâu!
~ mắc gì?
~ không thích!
Ôm cánh tay Hư Huyễn, cô muội muội làm nũng như mèo con, nhà có hai tỉ muội, chị tên Hư Huyễn em tên Hư Hỏng, ặc… nhầm, là Hư Thước Thước, tên ai cũng đẹp cả.
~ tỉ tỉ… còn tiền không? Đi mua đồ ăn đi! Thèm đùi gà chiên quá!
~ không được không được… ta bữa nay tròn quá rồi! Hơn thế ta bị tịch thu thẻ cùng khóa tài khoản, giờ còn gì đâu!
Hư Huyễn buồn thúi ruột, để tránh nàng bỏ đi lần nữa, gia tộc quyết định cắt ngân sách của nàng, cắt mọi khoản chi tiêu, đến ngay cả mẫu thân nàng cũng bị niêm phong số tiền mọi mặt, tránh việc vì thương con cho con ít tiền.
~ hí hí… muội có giấu được một ít, đi ăn đi!
~ được rồi, kiếm cái khăn che mặt chúng ta đi mua về ăn!
Sức hút của thức ăn không thể nào làm mỹ nữ có thể từ chối, ngoài tu luyện hai tỉ muội lấy việc ăn làm thư giãn, dù sao luyện vũ kỹ phải vận động cơ thể không ít, muốn lên được vài lạng cũng khó.
~ nhớ ngươi quá Thiên Long hừm hừm...
Hư Huyễn buồn bã xỏ giày đi ăn, khi buồn cách duy nhất chỉ có nấp đầy cái bụng.
..
Ở một nơi khác, nó nằm ở nam cực, một cô nàng hắc y sát khí không hề che dấu, không ai khác đó chính là con gái của Ma Vương A Tu La, chợt con gấu trúc của nàng gặm cổ một võ giả vứt dưới chân nàng.
~ tên cuối cùng?
Lạnh nhạt hỏi sủng thú, gấu trúc gật gật tỏ vẻ đắc ý, thỏa mãn với câu trả lời, cô nàng liền rảo bước tiếp tục đi theo phù tín hiệu, mới tới Địa Cầu sao nàng có thể biết đường, chỉ có thể đi theo phù được đính kèm trong thiệp mời, chỉ cần đi theo phù liền có thể tới nơi. khi nàng vừa đến Nam Cực, liền bị một toán võ giả để ý, hiển nhiên những lời vô sỉ được văng ra, cô nàng lại tức giận một người một thú truy sát từng tên một, nàng bỏ đi được ba ngày những bông Bỉ Ngạn rực đỏ mới bắt đầu héo rũ trên băng tuyết, uy lực thật thâm hậu.
~ xèo xèo…
Định mệnh đưa đẩy, từ nơi những bông Bỉ Ngạn chuẩn bị héo rũ từ những bông Bỉ Ngạn của tiểu Diệp, hắc khí tuân ra, một hố đen xuất hiện, một đầu bọ hung chui lên, chỉ là đầu bọ hung này được phóng đại to hơn đầu trâu một tý, thân thể vạm vỡ như một đại đế, không ai khác nó là một Thiên Ngoại quái vật thoát thân tới đây theo bông bỉ ngạn, không phải ăn hên mà là nó thừa nghe tin biết công chúa Ma giới tới đây, nên nó cứ đi theo khí tức Bỉ Ngạn nồng nhất khí tức hoa giống khí tức Bỉ Ngạn nơi Ma giới nhất, nó đoán với nhan sắc một Linh Vật trời ban thế nào chả câu dẫn người ta, chuyện nó lao lên Địa Cầu thành công đã là trong kế hoạch cả.
~ khặc khặc…
Cười man rợ sinh vật không được chào đón di chuyển, thương thế nặng nề không kiểm soát được tà khí, làm cho khí tức quái vật bão hòa không kiềm chế được, đi tới đâu sinh vật cây cối đất đai đều mục rữa hư hỏng nặng nề, phải rất lâu sau nơi quái vật đi qua mới được thiên đạo vá lại.
Thiên hạ tu luyện Cửu Linh Lực được mời đến đại hội tham dự đều đang rục rịch hướng đến, người tu luyện gen Xmen thì lại có cuộc thi khác, nhưng chung quy đó chỉ là một tổ chức bí mật, cơ hồ chỉ có vài ngàn người tu luyện gen Xmen, còn đâu đều tu luyện Cửu Linh Lực hết.
Đâu phải ai muốn đến dự là đến đâu, đều phải có thiệp mời, nhưng mà thực sự rất nhiều, những người đủ tư cách mời sẽ mời, sau đó bắt đầu bán thiệp dư, thường thì sẽ là chín phần thiệp dư trong tổng số mười phần thiệp được ban ra.
…
Sau khi đưa Nữ Hoàng về Tinh Linh Sâm Lâm sau bao ngày uống sữa free, hai huynh đệ Thiên Long một đại một tiểu bắt đầu lết về miền đất hứa, thời gian qua Thiên Long cơ hồ phê tới nóc, chỉ là bất quá ăn một lần dồn dập lần sau không có mà ăn, Tinh Linh Nữ Hoàng cũng chừa rồi, nàng cảm giác nếu cứ để Thiên Long hiếp chắc đến thiên thu hắn cũng không nghỉ, hiển nhiên nàng vẫn chưa chấp nhận được sự thật đem lòng đi yêu một tiểu bối.
Qua lời Tinh Linh Nữ Hoàng nói, tất nhiên Độc Cô Cầu Bại đã gần một vạn năm chưa ở thế tục Địa Cầu, nhưng vẫn có thể tán Tinh Linh Nữ Hoàng hơn Năm ngàn năm, là vì Võ Hồn Pháp Thân của hắn vẫn còn nơi đây, hiện tại không biết lão ta đang nơi đâu, thế nhưng là nhất định vẫn đang ở Địa Cầu, Thiên Long chỉ biết cố gắng gia tăng thực lực hết sức có thể.
Võ Hồn Pháp Thân của Độc Cô Cầu Bại theo lời Tinh Linh Nữ Hoàng tiết lộ, chỉ là lão ta đang tìm một thứ gì đó rất mơ hồ, Thiên Long lại hiếu kỳ về một đại năng như lão già đó lại đi cần tìm một thứ gì đó, bất quá cũng không sao, hiện tại chưa tìm được thì không cần nghĩ đến, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu.
Đi qua một làng nhỏ nơi để đến Altamira cảng biến số một Mê-Hi-Cô, Thiên Long nhìn thấy một tràng cảnh máu me rợn gáy, cả một thôn làng nhỏ đều chết sạch không còn một bóng người, chạy lại kiểm tra trên cổ mỗi người đều có một vết cắn, lật cơ thể người bị cắn héo rũ có thể bóp nát, rải thần thức kiểm tra từng ngóc ngách phát hiện không còn một tia sinh khí, kể cả chó gà không tha không còn con nào sống, tất cả đều bị cắn nơi cổ, thiếu điều chưa ăn tới giun dế bọ xít thôi.
~ Ầm ầm…
Liếc một vòng Thiên Long khinh vân lên không trung, một chưởng lực bạo tạc chôn vùi một làng nhỏ hơn trăm hộ gia đình, lại dời nhẹ một quả núi nhỏ nấp lại nơi đây coi như an táng đi.
~ đuỵt…
Đi thêm một đoạn xa lại thêm hai làng nhỏ chết không còn một mống, Thiên Long lạnh nhạt chu mỏ huýt sáo đi qua, thôi! Cứ để bọn khác đến lo đi, tốn khí lực lắm.
Tới cảng biển, lên một con tàu chỉ toàn võ giả, tây, ta đều có, Thiên Long lấy một cọc tiền lớn nơi làng nhỏ đầu tiên đưa cho trạm phí mua một khoang Vip, thì ra không phải Thiên Long nhân từ chôn cất mà là lấy được tý phong bao liền giúp nơi đó chôn cất, hai làng còn lại thì không lấy được tý gì liền liếc mắt làm ngơ coi như không thấy.
Từ Altamira thẳng đến Châu Á vòng qua đảo Phú Quốc đi qua Biển Đông và đến Dalian phía nam bán đảo Liêu Đông Tỉnh Liêu Linh, thời gian không hơn không kém 50 ngày, đó là tốc độ cực hạn của một tàu chuyên dành cho võ giả rồi. Còn nếu tàu chở hàng hóa chắc cũng mất 65 đến 70 ngày.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
10 chương
58 chương
1 chương
141 chương
19 chương