Ma tôn tại đô thị huyền huyễn
Chương 119 : chỉ huy sắp trận ngàn dặm
Màn đêm phủ xuống, thiên trung mất sắc, không khí lạnh lẽo đáng sợ.
Ầm...
Một tiếng vang kinh động sơn thủy, sau nó là liên tục các chiêu thức nổ vang trời khắp nơi, nghe phát biết liền âm thanh đánh nhau, tại một ngọn núi lớn nhất bán kính ngàn dặm nơi đây, mọi người đánh nhau khí thế, mục tiêu là tên mặc nhuyễn giáp vàng chói.
- haha... Bảo vật là của ta!
Âm thanh khàn khàn vang lên, không ai khác ngoài Tam trưởng lão, lão ta thà tin vào Tuyết Hàn Mặc còn hơn bỏ phí bảo vật, lão đã gửi tin đến Nhị trưởng lão, vì nơi ở của Nhị trưởng lão hơi xa cho nên đến sau.
Mọi người đang chiến đấu kịch liệt với hắc y mặc nhuyễn giáp không hẹn cùng thối lui ra chỗ khác, cao thủ đánh nhau họ không dám chen chân vào.
- Không Chưởng!
Phá Hư Không vận chưởng kim quang chói mắt, linh khí tụ tập hết về bàn tay lão, cảm giác mọi người như con kiến đỡ bàn chân người lớn, áp lực không tả nổi!
- haha... Mục Quang Vô Ảnh!
Hắc y nhân còn ai ngoài Thiên Thần tử, lão lão lên trời áp súc công lực vào chân tạo thành hư ảnh một đôi quang mâu lao vào chưởng của Phá Hư Không.
Phành...
Sóng to gió lớn nổ tung, nơi họ chạm nhau hình thành một cái hố to cực đại 5 dặm, một chiêu đụng độ làm chấn vỡ không khí khiến các võ giả xung quanh người bay mất dấu người dồn toàn thực lực vận khí bảo vệ bản thân, cao thủ ra chiêu có khác.
Ầm Ầm Ầm...
Phá Hư Không biết mình đã rơi vào thế hạ phong, liên tục đụng độ chiêu thức, chiêu nào cũng thua hết, tên khốn hắc y ăn gian, hắn chuyển bảy phần sát thương lên người, ba phần chống đỡ, còn chiêu thức của hắc y thì ba phần đỡ bảy phần dồn lên người lão, mới giao chiêu lập tức Phá Hư Không đã trọng thương thở không nổi.
- tha cho ngươi, lần sau ta sẽ phục thù!
Phá Hư Không lập tức muốn rời đi, nếu đánh tiếp thêm vài chiêu nữa, vậy xác định khí lực đi cũng không còn, bởi toàn thân trọng thương hoạt động không có nổi đâu a.
- muốn đi còn chưa hỏi ý kiến ta mà!
- giết!
Toàn bộ mọi người bao vây Phá Hư Không lại, tổng cộng hai mươi tám tính cả Thiên Thần Tử, lần này có cả sự góp mặt của King Kong và Cô Độc.
- haha...
Vừa nhìn trận thế bao vậy Phá Hư Không lập tức hiểu ra mình đã bị lừa, lừa một cách vô cùng nhục nhã, nghe Tuyết Hàn Mặc nói đông nói tây sơ hở đủ chỗ, với trình độ thông minh như Tuyết Hàn Mặc nhất định có muôn vàn lý do khác để dụ lão đến đây, vậy mà nói là họ hàng anh dũng hi sinh, hi sinh cái con khỉ, đến cả việc lừa lão đến đây Tuyết Hàn Mặc cũng đã sỉ nhục trí tuệ thông minh của lão rồi, với cái câu chuyện lỗ hổng đủ chỗ lôi ra lừa lão, Tuyết Hàn Mặc có mà đầy cách hay hơn dụ lão đến, vậy mà đem câu chuyện lừa trẻ con ra dụ lão, đấy là sỉ nhục, đến bây giờ bị gài vào bẫy mới biết, đúng là ngu hết thuốc chữa.
- không ngờ Tuyết Hàn Mặc lại có thể đoán được là lừa ta với cái câu chuyện cũ nát đó, hắn còn không thèm đầu tư suy nghĩ cách khác dụ ta, lại vác cái đầu không đến gặp ta, rồi nghĩ ra cái gì đó đùa giỡn ta, khốn kiếp.
- haha... Biết đã muộn.
- mọi người toàn lực giết!
- phành phành phành....
Chiến đấu lại bắt đầu tiếp diễn, lần này là 1 cân 28, không cần tả nhiều cũng biết Phá Hư Không thê thảm cỡ nào, toàn thân bị chém không thiếu một chỗ, đến cả tự bạo cũng chưa kịp đã bị phanh thây chết không kịp hét lớn một câu.
- phịch.
Để xác Phá Hư Không xuống đất, thế nhưng người của Thiên Thần Tử bị thương không nhẹ, chiến đấu chỉ xảy ra trong chốc lát tách trà nóng, vậy mà bị thương hơn một nửa, cao thủ Nguyên Anh khi đứng cùng đúng là kinh khủng, ra chiêu lúc nào không hay.
- lập tức diễn tiếp, lần này mọi người liên tục hét lớn, hắc y đã bị thương ở tay phải, mọi người lên, rõ chưa?
- Rõ.
Nghe lệnh Thiên Thần Tử mọi người lập tức tuân mệnh, đã đến nước này họ đã tin tưởng tuyệt đối vào Tuyết Hàn Mặc, tên này thiên cơ quá chuẩn, chỉ cần nghe lệnh việc ắt thành công.
...
- không.... Lão Tam...
Khi đám Thiên Thần Tử đi xa hướng Hồng Phúc Phủ đánh tới, Nhị trưởng lão Tiêu Phiến Diện đã có mặt nơi đây, ôm xác Phá Hư Không trong lòng lão liên tục truyền công lực vào chưa trị cho Tam trưởng lão, đột nhiên đôi mắt trợn muốn lòi ra của Tam trưởng lão chớp một cái, hắn đưa ngón tay đang dần cứng như đá của mình ráng viết xuống đất.
Đầu tiên là chữ H sau đó mới viết được nét C một nửa đã tắt thở chết luôn, Tiêu Phiến Diện nhìn chữ H và chữ đang viết dở ầm chưa hiểu một chít gì, lão cắn răng nói:
- lão Tam, ngươi ra đi thanh thản, ta lập tức truy theo dấu vết bắt tên có bảo vật, tra khảo hắn tại sao lại giết ngươi tàn nhẫn như vậy, chờ ta.
Nhị trưởng lão lập tức đằng đằng sát khí rượt theo tên cầm bảo vật, thù này không báo quyết không làm người.
Mới từ xa Tiêu Phiến Diện đã nghe thấy âm thanh:
- hắc y nhân đã bị thương ở tay phải, mọi người mau cướp đồ!
- haha... Bị thương vậy ngươi chết với lão phu.
Nhị trưởng lão tăng tốc rượt theo, đột nhiên hắc y nhân cũng tăng tốc chạy không thèm đánh nhau nữa, hướng phủ đệ Đại trưởng lão lao tới.
...
Hiện tại nơi phủ của Đại trưởng lão cũng đang ầm ĩ gà bay chó chạy, trong đêm một đám hắc y lao vào phủ lão hòng ám sát lão nhưng không thành, họ đánh nhau vang dội tại hậu hoa viên, không ai khác ngoài hai thất cấp Nguyên Anh và ba Lục cấp Nguyên Anh Tuyết Hàn Mặc mượn từ tay Thiên Thần Tử.
Ầm Ầm Ầm...
Chiến đấu bất ngờ không kịp đề phòng, kỳ quái là đám hắc y này vừa tới không lằng nhằng dồn toàn bộ thực lực dồn hết về Hồng Phúc Công, vì không kịp trở tay nên Hồng Phúc Công bị thương nhẹ ở hai tay, nhưng tay phải nặng hơn, bị chém rỉ máu.
Thấy vậy năm hắc y vui mừng quá đỗi, chúng lập tức phi ra cửa lớn chạy thục mạng.
- muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Các ngươi quên mất nơi đây là đâu ư?
- Phúc Hống Phá!
Gầm...
Lão gầm một tiếng chấn cho năm hắc y phun một ngụm máu đen đập vào ba hay bốn lớp tường rên rỉ đau đớn, đột nhiên một đám người lao đến, không ai khác là Thiên Thần Tử, lão cùng mọi người cõng năm người bị thương lập tức chạy, thấy Đại trưởng lão đuổi theo Thiên Thần Tử vo hắc y ném mạnh về phía Hồng Phúc Công.
- hừ.
- phành...
Tưởng là ám khí Hồng Phúc Công một chưởng chấn vỡ nát hắc y, không ngờ bên trong còn có bột mù nổ tan ra không thấy chút gì, đây là tự mình hại mình, ngươi nói ngươi đừng đa nghi ném có bộ đồ thôi mà cứ tưởng ám khí làm cái gì?
Khi Hồng Phúc Công thoát ra bụi mù thì đã không còn một ai, nhìn xuống dưới thì thấy cao thủ nhà hắn đang dọn dẹp nhà cửa, mắt lão đỏ ngầu lên tức giận vô cùng, đang ngủ với tiểu thiếp một đống chó hoang đến đập phá ám sát, bất thành rồi chạy coi có tức?
- haha... Tay bị thương, đến giờ ta đã hiểu lão Tam viết cái gì rồi, là chữ Hồng, chữ O lão chưa viết hết đã tắt thở, được lắm, Đại trưởng lão ngươi lại dám giết Tam đệ ta, ta liều mạng với ngươi!
Nhị trưởng lão đã đến, nhìn thấy mọi chứng cứ đập vào mắt làm lão tức điên lên, như vầy còn sai cái gì? Mọi chứng cứ rành rành đây này, nghe không rõ đúng không? Bây giờ là nhìn tận mắt đây, mọi chứng cứ đều đổ hết lên Hồng Phúc Công, xem ra ca này khỏi giải thích rồi đây.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
10 chương
58 chương
1 chương
141 chương
19 chương