Ma tôn tại đô thị huyền huyễn
Chương 104 : ngồi trên lửa đi trên than
- Phập phùng... Phập phù...
Ma khí bao quanh người Thiên Long không hề che dấu, nhìn như một ngọn lửa đen ma mị hết sức bao gọn Thiên Long bên trong, khuôn mặt đã không phải có đồ án một bên như trước kia nữa, mà bây giờ là toàn bộ khuôn mặt đều đã hóa ma, đúng vậy hóa ma...
Nghe tin Tuyết Băng Băng đang bị truy đuổi Thiên Long một đường truy theo phía sau, đi tới đâu cây cối héo rụi chết khô tới đó, Thiên Long di chuyển tốc độ vũ bão nhanh tới mức người ở nơi xa nhìn thì chỉ thấy hư ảnh một đầu rồng đang gào thét phóng đi.
Thiên Long đi theo hướng Đông do tên gia hỏa kia chỉ, thế nhưng cậu ta không hề đi thẳng, cứ cách mười cây số Thiên Long lại dừng lại quan sát phong cảnh, lúc thì rẽ hướng Đông, lúc rẽ hướng nam, bốn phương tám hướng Thiên Long rẽ đi hết, không phải Thiên Long đi bừa tìm người mà đi như vậy là có nguyên do.
Khi trước Tuyết Băng Băng đi cùng Thiên Long nàng ấy rất kỳ lạ, ví dụ cách 2 dặm thấy phía trước là cột cây cổ thụ, vậy rẽ bên tay phải, đi năm dặm thấy một thị xã thì rẽ tay trái, đi tới đâu nhìn vật cản có chút kỳ lạ nàng ấy đều rẽ hết, Thiên Long cũng biết sơ sơ cách đi của Tuyết Băng Băng, tuy không rành lắm nhưng hi vọng đi đúng đường, không phải Tuyết Băng Băng di chuyển như vậy để làm gì, mà là nàng ấy thích vậy.
...
- Mau... Mau cho người truy tìm tung tích nàng về cho ta... Mau.
Hoàng Hải Lệ ngồi trong phòng hò hét ra lệnh truy tìm Tuyết Băng Băng, chỉ cách ngày cưới 2 ngày vợ tương lai mất tích, đây là chuyện gì? Thiệp đã trao, khách ở xa cũng đã tới sớm, vô lý!
Mặc dù Tuyết Băng Băng phế thể chất nhưng Hoàng Hải Lệ không hề quan tâm, bởi sao? Bởi Tuyết Băng Băng đẹp, quá đẹp, sắc như vậy trên đời này hiếm có khó tìm, đặc biệt khí chất cao ngạo thần bí khiến hắn không chịu nổi. cọc cọc...
Đi đến đại sảnh nhà mình. Hoàng Hải Lệ hướng cha hắn Hoàng Bá Đạo gấp gáp nói:
- cha, chuyện này phải làm sao bây giờ?
- cứ thong thả đi, tới đâu thì tới!
Hoàng Bá Đạo nói thật bây giờ hắn hoàn toàn không thèm cô con dâu Tuyết Băng Băng kia, trước kia thì có thật đấy nhưng giờ thì không hề, Hắn chỉ muốn một cô con dây có thể chất chứ không hề thích con dâu là một người hoàn bình thường, nhan sắc thì kinh diễm đến hắn cũng thèm nhưng không hề mất lý trí.
Lần này Tuyết Băng Băng bỏ trốn Hoàng Bá Đạo kệ, mất mặt thì gia tộc Tuyết thị mất mặt, gia tộc mình chả sao, dù sao cuộc hôn nhân này không có lại càng tốt lỡ may sau này tìm được Tuyết Băng Băng vậy đưa thẳng nàng ta vào phòng lão, vậy quá tuyệt vời còn gì, đè đệ nhất mỹ nhân toàn nước dưới háng hưng phấn cỡ nào a...
- cha... Con thực sự rất yêu nàng ấy!
Hoàng Hải Lệ sắp khóc thật rồi, xuýt chút nữa đã có thể cưới được mỹ nhân, cơm gần vào miệng lại bị hất, Hoàng Hải Lệ có khi xỉu mấy lần một ngày luôn.
- mày lo lắng thì được cái gì? không thấy cao thủ trong nhà đã đi tìm gần 3 phần rồi hả?
Hoàng Bá Đạo cũng tức giận không kém mắng lại.
- cha hay là cử nốt hơn 7 phần còn lại đi đi cha. bốp...
Chưa nói dứt câu đã ăn một tát như trời đánh, Hoàng Bá Đạo nhìn thằng con không nên thân chỉ tiếc rèn sắt không thành nói:
- hơn một nửa còn lại toàn là trưởng lão, tiền bối lão tổ của mày đấy, đến tao họ cũng không thèm liếc mắt, mày nghĩ tao dám ra lệnh cho họ không hả?
Hoàng Hải Lệ ôm má biết mình phát biểu ngu không làm sao được, hắn chạy ra ngoài đóng cửa cái rầm, ở nhà cũng vô ích, đi tìm Tuyết Băng Băng biết đâu trời định lại tìm được thì sao?
- haiz... Các ngươi đi theo nó đi.
- vâng.
Từ trong bóng tối xuất hiện ba thân ảnh, bọn họ nghe lệnh Hoàng Bá Đạo lập tức đi theo Hoàng Hải Lệ.
...
Ầm Ầm...
Phía Tuyết Hàn Mặc đang cực độ nguy hiểm, phía sau bọn họ có cả hàng trăm vạn con trùng li ti đang truy đuổi, trùng đi tới đâu lập tức cây cối hay đá đều bị chúng cho ra làm phấn vụn cả, người của Tuyết Hàn Mặc dùng vũ kỹ tiêu diệt không nổi, đã bỏ mạng một nửa nhân số rồi.
Liếc một cái Tuyết Hàn Mặc thừa biết những con trùng này ở đâu ra, phía sau 1000/100 là lục trưởng lão Thi Trùng đang đuổi phía sau, Lục trưởng lão danh xưng Thi Trùng Sát lão quái, lão trong một cơ duyên nhận được một gen Xmen Thi Trùng, có khả năng tạo ra một lượng lớn trùng độc để làm vũ khí tấn công.
Mà lục trưởng lão Thi Trùng Sát lão quái ở đây vậy Ngũ trưởng lão kiếm Tiên nhất định gần đây thôi, hai lão già này bạn thân với nhau không hơn không kém chắc tầm trăm năm chứ mấy.
Rè Rè Rè... xào xào xào...
Âm thanh trùng đuổi theo phía sau nó át đảo tất cả mọi âm thanh khác, mọi người ai cũng rùng mình chạy mất bóng... Mà mặc dù bây giờ gần nửa đêm.
- dừng lại đi, các ngươi tốn công vô ích thôi.
Một dòng sông trùng độc dài tầm 100m thôi, đi đầu đám trùng dần dần từ bên trong hiện ra một trung niên, vẻ mặt phúc hậu điềm đạm mười phần, nhưng đừng để bị vẻ mặt đó đánh lừa, từ phần bụng lão ta đổ xuống là trùng độc đang nhoi nhóc cấu tạo lên hắn, liếc nhẹ là biết lão ta là Thi Trùng Sát lão quái. rào rào rào...
âm thanh của những con trùng đi trên lá trên đất nghe mà rợn người.
- xong rồi...
Tuyết Hàn Mặc tuyệt vọng hô nhỏ, mọi người đã dừng hết lại, kể cả Thi Trùng Sát lão quái, bởi phía trước bọn họ là một vực thẳm, một vực thẳm không đáy luôn.
- nhị ca, muội không cam tâm đi về, có chết muội cũng không về!
Tuyết Băng Băng ôm cánh tay Tuyết Hàn Mặc môi run rẩy lắc đầu nhìn cậu ta, đã ra được tới ngoài này thà nhảy vực chứ quyết không về, về không khác gì chết.
Tuyết Hàn Mặc chỉ biết thở dài bất lực, thôi thì âu cũng là duyên phận. Thiên cũng không giúp thì đành thôi.
- haiz... các ngươi làm gia tộc mất mặt quá!
Thi Trùng Sát lão quái thở dài ôn hậu khuyên nhủ, Tuyết Băng Băng không biết chứ Tuyết Hàn Mặc chỉ có hừ lạnh khinh thường, đằng sau lớp ôn hòa vẻ mặt đôn hậu kia là một con ác quỷ hàng thật giá thật, Tuyết Hàn Mặc thừa biết mỗi tuần có hàng chục đến trăm người bị lão giết nuôi trùng của lão, ác đến tận xương tủy.
- haha... Trùng lão ngươi bức ép bọn nhỏ quá...
Một tiếng kêu vang vọng sơn thủy, không cần nhìn mặt mọi người nghe âm lập tức biết ai, Kiếm Tiên lão nhân đã đến, Tuyết Hàn Mặc và đám tùy tùng cậu ta tuyệt vọng thật rồi, ví dụ có duy nhất Trùng lão thì may ra mọi người tự bạo mở đường còn được, thế nhưng có cả Kiếm Tiên trưởng lão thì thôi.
- ngươi cũng nhanh đấy!
Thi Trùng Sát lão quái nhìn phía xa xa, Kiếm Tiên lão nhân đem theo năm tùy tùng đến, ai cũng rất hùng hùng hổ hổ.
- năm người các ngươi mau bắt chúng lại đem về.
Ngũ trưởng lão Kiếm Tiên như cảm thấy lão Trùng kia lằng nhăng có chút bực, vừa đến đã sai người bắt tội phạm.
- khoan đã.
Tuyết Hàn Mặc lên tiếng, cậu ta đứng trước Tuyết Băng Băng nói:
- con sẽ về chịu tội, thế nhưng có thể tha cho tiểu muội được không hai vị trưởng lão?
- không được, muội không cần.
Tuyết Hàn Mặc vừa dứt lời Tuyết Băng Băng đã chặn ngang họng, vì hạnh phúc của mình nhị ca đã hi sinh quá đủ rồi.
- không bàn bạc gì hết, bắt về hết cho ta.
Xem từ lời nói của lão Kiếm Tiên có vẻ lão già này rất thẳng tính, không lằng nhằng mấy a.
Thế cụcục đã định, phía Tuyết Hàn Mặc coi như ngàn cân treo sợi tóc, như ngồi trên đống lửa như đi trên đống than.
Truyện khác cùng thể loại
522 chương
10 chương
112 chương
30 chương