Lúc Lăng Yên đuổi đến, mỏm núi ở kia vốn có một bầy yêu quái dừng chân lập trại đã không còn nhìn rõ hình dạng.
Cả một mỏm núi bị bốc lên một mảng lớn, cây cối xốc xếch bị gãy nghiêng một bên, bốn phía là một mớ hỗn độn. Mà ở khu vực vốn đã bị hư hỏng nặng ở gần kia, có hai nam tử một tiên một yêu đang đứng.
Trong đó, một người thân khoác chiến giáp, phòng thủ kết ấn ở phía trước, cả người tràn đầy tiên lực bủa vây, đúng là làm lũ yêu xung quanh không cách nào nhúc nhích.
Mà người đối diện với hắn thì bọc bộ đồ cổ quái bên trong áo choàng, đầu mũ kéo thấp dưới trán, giấu mặt bên trong làm người khác không nhìn rõ diện mạo.
Nhưng mặc dù thế, Lăng Yên vẫn có thể đoán được thân phận đối phương.
Hắn chính là vua của yêu giới hiện giờ, Phi Ảnh.
Thân là Ma giới chí tôn, Lăng Yên đã từng trải qua rất nhiều sự việc, giao chiến cùng yêu giới vốn không hề ít nên nàng cũng từng thấy yêu vương vài lần. Nhưng hai người lại chưa từng giao chiến trực diện với nhau, thậm chí số lần nói chuyện với đối phương cũng cực ít. Yêu Giới cùng Thần Ma hai giới khác biệt, mấy vạn năm trước vì một trận chiến đã làm nguyên khí yêu giới bị tổn thương nặng nề. Qua nhiều năm như vậy, trước sau yêu giới không còn dám có bất kỳ động tác nào nữa.
Mãi cho đến khi…
“Xem ra ta tới đúng lúc rồi, ngươi nói có đúng không, yêu vương?” Thân thể Lăng Yên thoắt một cái, người đã xuất hiện ngay giữa sân. Nàng cười nhẹ liếc mắt về hướng yêu vương Phi Ảnh, chợt quay đầu về phía người mặc chiến giáp nọ, chào hỏi: “Xích Diễn thượng thần, đúng là đã lâu không gặp!”
Xích Diễn còn đang đợi thần tôn nhà mình đến nơi, nhưng tên yêu vương Phi Ảnh này xuất hiện còn sớm hơn bọn hắn tưởng tượng. Trầm Ngọc còn chưa đến, hắn đành phải tự mình ra tay ngăn cản hành động của đối phương trước. Đến tột cùng sức lực của Phi Ảnh mạnh mẽ cỡ nào, Xích Diễn hắn tuyệt không muốn lĩnh giáo. Càng không thể chỉ dựa vào mỗi mình hắn có thể ngăn trở được, hắn chỉ có thể trông chờ Trầm Ngọc mau đuổi tới kịp để cùng mình đối phó Phi Ảnh. Nhưng mà dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới trong thời điểm quan trọng như thế này, hắn còn chưa chờ được thần tôn đến, nhưng ma tôn thì đã xuất hiện trước rồi.
Thần ma hai giới xưa nay có oán, Xích Diễn cũng không rõ ma tôn tới đây có mục đích gì, không khỏi phát sầu một trận. Đúng là sự tình càng ngày càng phức tạp rồi.
Nhưng mà Lăng Yên ngay cả nhìn cũng không hề nhìn Xích Diễn nữa. Mục đích lần này nàng tới, cũng chỉ có Huyền Cốt Châu.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt Lăng Yên vẫn không rời yêu vương Phi Ảnh.
Phi Ảnh là một kẻ vô cùng quái đản, ngày thường lúc nào cũng đem mặt giấu dưới mũ, trông khép kín trầm mặc, với bất cứ chuyện gì cũng mang theo bộ dáng không hứng thú, dù bất kì kẻ nào cũng không nhìn ra tâm tư của hắn. Đối với Lăng Yên mà nói càng là kẻ nhìn không thấu, thì càng nguy hiểm.
“Để Huyền Cốt Châu lại đây!” Lăng Yên không có ý định nhiều lời, chỉ ngăn ở trước mặt Phi Ảnh, trầm giọng nói.
Bốn phía mơ hồ phát ra tiếng động, Lăng Yên biết nơi này có không ít yêu quái mai phục đối phó. Nếu yêu vương đã tới, tất nhiên phải có sự chuẩn bị rồi. Nhưng Lăng Yên xưa nay không sợ những phiền toái này, nếu có đánh nhau thật, nàng cũng không sợ gì.
Ánh lửa doanh trại chiếu rọi lên người Phi Ảnh, nhìn toàn thân hắc bào có chút mơ hồ bất định. Hắn nghênh đón Lăng Yên, tiến về phía trước một bước.
Mới vừa rồi, lúc cùng Xích Diễn giao thủ hay lúc Lăng Yên xuất hiện hắn cũng không mở miệng. Đến bây giờ, hắn mới dùng âm thanh lạnh như băng nói: “Đáng tiếc, ngươi không lấy được.”
Lông mày Lăng Yên nhếch lên đầy hứng thú, hiếm khi có người dùng khẩu khí này nói chuyện trước mặt nàng.
Bóng đêm bốn phía càng nặng nề, ánh trăng trên đỉnh đầu bị mây đen bao phủ chồng chất, trong bóng tối quanh quẩn vô số luồng gió của yêu quái, những chiếc bóng lay động, sát khí lan rộng không ngừng. Trong đêm, ma giới chí tôn và vua của yêu giới ở giữa giằng co, khí tức trên thân hai người như cuồng phong hung bạo thổi quét bốn phía, cây cối thưa thớt lại bung cành đung đưa, lá cây rơi đầy đất.
Cũng vào lúc này, một giọng nói khác từ trong bóng đêm xa xôi truyền đến.
“Nàng không lấy được Huyền Cốt Châu, vậy ta thì sao?”
Thanh âm chỉ vừa xảy ra trong nháy mắt, người đã lướt qua ngay trước mặt.
Lăng Yên trong lòng khẽ kinh ngạc, đối phương xuất hiện mà ngay cả nàng cũng không hề phát giác.
Đột nhiên nhìn lại, nàng hướng mắt về phía người mới xuất hiện, liền thấy một nam tử trẻ tuổi, trên thân mặc bộ trường bào màu sáng, đứng chắp tay nghiêm nghị trong gió đêm, toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lùng.
“Thần tôn!” Mắt thấy người nọ xuất hiện, Xích Diễn mới vừa rồi bị hơi thở hai người kia dồn ép không thể di chuyển rốt cuộc thở một hơi nhẹ nhõm, khẩn trương vọt tới trước mặt hắn.
Mà nghe được xưng hô trong miệng Xích Diễn, Lăng Yên không nhịn được lại nhếch mày.
“Thần tôn?” Lăng Yên lẩm bẩm đọc ra cái tên này, trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh của Thanh Quang từng giao chiến với mình không ít năm, mà bây giờ nhắc tới hai chữ thần tôn thì nàng chỉ thấy một phượng hoàng nhỏ vừa xấu nết vừa nhỏ mọn.
Nghĩ đến đây Lăng Yên lại nở nụ cười, có điều giờ không phải lúc cười nhạo đối phương. Nàng nén cười, mở miệng nói: “Thì ra hình người của phượng hoàng nhỏ là như vầy?” Nàng còn tưởng rằng hình người của phượng hoàng nhỏ sẽ là một tiểu tử cao chỉ tới đầu gối mình, không nghĩ rằng đối phương lại là một thanh niên diện mạo tuấn tú.
Lại một lần nữa nghe được xưng hô “phượng hoàng nhỏ”, đôi mắt của Trầm Ngọc hơi trầm xuống, Lăng Yên đón mắt nhìn lại.
Ánh mắt hai người giao nhau, lát sau liền dời đi.
Mục đích của bọn họ đều vì Huyền Cốt Châu, bất luận là người nào xuất hiện đối với họ cũng đều không phải tin tốt.
Gió đêm vẫn đang càn quét lá rụng rơi đầy đất, trong làn gió đêm lạnh gào thét dội ra thanh âm vỡ vụn, nơi yên tĩnh không biết bao nhiêu năm nay dường như trở nên mất bình tĩnh.
Mấy vạn năm trôi qua, lần đầu tiên người đứng đầu của tam giới giằng co với nhau. Rốt cuộc dưới làn gió rét thấu xương chứa đựng bao nhiêu sát khí, không ai nắm chắc được. Chỉ là đỉnh núi bao quanh bắt đầu tích tụ càng nhiều mây đen, tiếng gầm của sấm sét như xa như gần, đem toàn bộ hơi thở của đỉnh núi vây quanh lại.
Ngay tại đây, vào lúc không ai chịu động thủ trước, yêu vương Phi Ảnh chợt nở nụ cười.
Một tiếng cười vô cùng ngắn ngủi, sau khi dứt, thân người hắn liền động.
Có điều lần này, Lăng Yên và Trầm Ngọc ở giữa cũng sớm dự đoán được, ngay lúc động tĩnh của Phi Ảnh diễn ra trong chớp mắt, Lăng Yên và Trầm
Ngọc cùng lúc đuổi theo hướng hắn phóng đi. Hai thân ảnh một người phiêu dật như ma quỷ, một người tựa như một luồng sáng, trong chốc lát đã chặn ở trước mặt Phi Ảnh.
Bởi vì động tác quá nhanh, phương hướng đến lại khớp nhau đến lạ, nên hai thân ảnh không tránh khỏi đâm sầm vào nhau.
Lăng Yên và Trầm Ngọc còn chưa kịp trợn mắt nhìn nhau, Phi Ảnh đã đổi hướng phóng về phía ngược lại. Và lần này đúng là còn nhanh hơn so với ban nãy.
Hai người lại đuổi quanh lần nữa, ba thân ảnh ngắn ngủi giao thủ, chớp mắt cuồng phong nổi loạn, núi đồi rung chuyển. Nhưng cuộc chiến này chỉ diễn ra trong chốc lát, sau khi hạ chiêu xuống, Phi Ảnh đột nhiên thoái lui, quay lại hướng về phía Trầm Ngọc và Lăng Yên đang dõi theo. Sắc mặt nàng trầm xuống, lại muốn tiến lên, bước chân vừa cử động thì ngay lập tức ngẩn người.
Lại một tia chớp xẹt qua, nghe tiếng sấm rền vang trong không khí, Phi Ảnh hơi nhếch khóe môi, lạnh giọng nói:
“Để tu luyện Huyền Cốt Châu, ta đã vạch kế hoạch hơn vạn năm rồi.”
Mới vừa rồi Phi Ảnh vẫn luôn trầm mặc không nói, bây giờ hắn vừa mở miệng, Lăng Yên cùng Trầm Ngọc liền thấy có chỗ không đúng.
Quả nhiên, Phi Ảnh lại nói tiếp:”Các ngươi nghĩ ta tại sao phải ở nơi này mở ra trận pháp luyện chế Huyền Cốt Châu?”
Nghe khẩu khí của Phi Ảnh, đáp án dường như đã rõ. Trong lòng Lăng Yên trầm xuống, chợt nói: “Chỗ này có biến!”
“Không phải có biến, mà đây là cạm bẫy.” Giờ đây giọng của Phi Ảnh có chút nhẹ bẫng, hắn quay về phía hai người cười khẽ, lại chợt nói: “Ta tìm suốt ba ngàn năm chỉ để có thể vẽ được trận pháp luyện chế Huyền Cốt Châu, lại tốn thêm ba ngàn năm, hòng vẽ thêm một tầng trận pháp bên ngoài mỗi trận pháp Huyền Cốt châu.”
“Chính vì để bao vây các ngươi.” Phi Ảnh nói, “Ngay vị trí các ngươi đang đứng chính là trận pháp đó.”
Lời Phi Ảnh vừa dứt, đồng thời luồng sáng rực của cây đao cũng phóng ra cùng lúc, ánh lên bừng bừng, nhắm thẳng về phía Phi Ảnh, nhưng một chút cũng không chạm vào được hắn. Vào lúc luồng đao bị đánh bật trở về, đồng thời một luồng khói màu tím từ chỗ Lăng Yên và Trầm Ngọc chợt dâng lên, bao phủ cả hai người ở bên trong. Mà ánh đao trong chớp mắt tiếp xúc với vầng sáng, kịch liệt phá thủng nhưng vẫn không cách nào đâm xuyên được nó.
Lăng Yên nắm chặt đao trong tay, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra sự mất kiên nhẫn: “Trận này là …”
“Tỏa Thần trận.” Phi Ảnh cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói, “Mời hai ngươi tiếp tục ngây ngốc ở trong đó một thời gian đi.” Và cứ thế, thân hình hắn chợt biến thành một làn khói đen, tiêu tan dưới sương ảnh nặng nề trong đêm.
Trong trận pháp, Lăng Yên và Trầm Ngọc nhìn người trước mắt tự cho là đúng chạy thoát khỏi, liền muốn đuổi theo nhưng Tỏa Thần trận lại dễ dàng vây hai người ở giữa, thành ra trong lúc này họ không cách nào nhúc nhích.
Trầm Ngọc thấy thế liền nói với Xích Diễn: “Mau đuổi theo!”
Xích Diễn nghe vậy, chần chừ trong chốc lát: “Nhưng thần tôn, trận pháp này …”
“Ngươi đuổi theo hắn trước, về trận pháp ta tự nhiên có cách.” Đối với
Trầm Ngọc, nếu đem so với trận pháp thì Huyền Cốt Châu dĩ nhiên quan trọng hơn. Xích Diễn nhận được chỉ thị của thần tôn liền gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng hướng về nơi Phi Ảnh biến mất, vội vàng đuổi theo.
Cuộc truy đuổi hỗn loạn lướt qua trong chớp mắt, bóng dáng Phi Ảnh cùng
Xích Diễn rất nhanh liền biến mất. Mà sau đó, một trận chiến hỗn độn mở ra một không gian giữa, chỉ để lại một trận pháp bất khả xâm phạm. Ở giữa trận là ma tôn mang bộ mặt khó chịu và một người mang bộ dáng bình tĩnh phòng vệ Thần tôn, đang trừng mắt nhìn nhau.
Tỏa Thần trận là một trận pháp được lưu truyền từ thời thượng cổ, đây là trận pháp chỉ dùng để trừng trị những vị thần, phải tốn một thời gian rất dài để bố trí, để mở được là vô cùng khó khăn. Nhưng nếu đã mở, thì dù bất kì ai bị giam ở bên trong, ngay cả người có năng lực tựa trời cũng không có cách nào tháo gỡ.
Bọn họ chỉ có thể đợi đến mười ngày sau, trận pháp mất đi hiệu lực sẽ tự động mở.
Nhưng bất luận là Lăng Yên hay Trầm Ngọc, đều không ai muốn mình chờ ở đây hết mười ngày.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
54 chương
307 chương
41 chương
169 chương
92 chương