Sau khi Thần tôn đại nhân quay về Thần Tiêu điện, liền tự nhốt mình trong điện, suốt nửa ngày không hề nói chuyện với ai.
Lúc Xích Diễn thượng thần nghe tin chạy tới, thấy Thần tôn nhà mình đang ngồi tại án thư viết gì đó, giấy vụn nhăn nhúm vứt đầy khắp nơi.
Trầm Ngọc đã biến lại thành hình người, là một thanh niên sáng sủa vô song, phong thái tuấn dật, một đôi mắt phượng với đuôi mắt dài nhỏ hơi hếch lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, chỉ có hàng lông mày mang vẻ lạnh lùng, áp chế tất cả phong tình, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy hắn xa cách.
Xích Diễn biết, tuy Thần tôn nhà mình vẫn chỉ là một đứa bé 900 tuổi, nhưng luôn ẩn nhẫn tự kiềm chế, không lộ vui buồn, không giống với những đứa bé khác.
Chẳng qua, vừa mới bước một bước vào trong điện, Xích Diễn liền nhìn ra, Trầm Ngọc nhất định là đang tức giận.
Thần tôn nhà mình qua một thời gian dài như vậy, rốt cuộc lần đầu tiên gặp được đối thủ, chỉ nói là muốn uy hiếp đối phương một phen, nên mới đặc biệt dùng chân thân phượng hoàng đi gặp Ma tôn Lăng Yên.
Mà chúng thần thì lại không nhẫn tâm nói cho Thần tôn biết, nguyên thân của hắn thật sự chẳng uy hiếp nổi một ai.
“Thần tôn, xem ta mang gì đến cho ngươi nè?” Xích Diễn nở nụ cười, đưa tay lắc lắc bình ngọc, như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Trầm Ngọc.
Trong bình chính là rượu quỳnh tiên lộ,từ nhỏ Thần tôn nhà hắn đã thích nhất là thứ này, lúc hắn tức giận chỉ cần quẳng cho hắn một bình, bảo đảm hắn sẽ vui vẻ ngay lập tức, thử trăm lần không lần nào trật.
Ấy thế nhưng lúc nãy Thần tôn vừa bị Ma tôn cười nhạo về độ tuổi của mình, mắt thấy Xích Diễn lại còn đem rượu quỳnh tiên lộ ra dụ dỗ, Trầm
Ngọc nhướng cao mày, ánh mắt lạnh lùng quét tới.
Xích Diễn ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi:“Thần tôn?” Đến rượu quỳnh tiên lộ mà hôm nay cũng vô dụng sao?
“Xích Diễn.” Từ án thư đứng dậy, Trầm Ngọc bắt hai tay sau lưng, đi tới trước người Xích Diễn, thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng,“Lúc trước ở Ma giới ngươi ngăn cản ta giao thủ với Lăng Yên, còn nói chuyện ở Đông
Thiên các cũng không phải do Ma giới gây nên.”
Xích Diễn gật đầu: “Quả đúng vậy.”
“Vì sao?”
Xích Diễn cười đáp: “Cái khác thì ta không biết, nhưng tính tình của
Lăng Yên kia thì ta vẫn hiểu phần nào. Nếu chuyện đó quả thật do nàng ta làm, nàng ta tuyệt đối sẽ không phủ nhận.”
“Ngươi quen biết nàng à?”
“Há lại chỉ là quen biết...... Năm đó có người Thần giới nào mà không thích nàng chứ.” Nhắc tới việc này, Xích Diễn lại chỉ cười, xua tay nói,“Chuyện cũ năm xưa, cũng chả có gì hay mà kể.” Hắn nói đến đây thì sửa miệng, chỉ vào một đống giấy trên đất, nói, “Thần tôn, ngươi đang làm gì đấy?”
Trầm Ngọc không trả lời hắn, chỉ nói:“Có người tra được, nhân giới xảy ra vài chuyện, tại trấn nhỏ kia xuất hiện một đám yêu ma, ta định đi xem.”
Xích Diễn nghe vậy thở dài:“Thần tôn của ta ơi, loại chuyện nhỏ nhặt như vậy cần gì ngươi phải tự mình đi xem chứ......”
“Chiêu số mà mấy người đó sử dụng giống với dấu vết lưu lại tại Đông Thiên các, bản tôn muốn đích thân đi điều tra cho rõ.”
Hóa ra là vì điều tra rõ chuyện này.
Xích Diễn chần chờ một lát, rốt cuộc hỏi: “Thần tôn, chỗ đó là chỗ nào?”
“An Nhạc trấn.”
Xích Diễn nhìn bộ dáng Thần tôn nhà mình, biết không khuyên được, vì thế xoay người nói: “Vậy ta đi chuẩn bị.”
“Đợi đã.” Trầm Ngọc gọi hắn lại.
“Sao thế?” Xích Diễn không hiểu, quay lại hỏi.
Trầm Ngọc không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như có như không liếc một vòng quanh thân hắn.
Cuối cùng Xích Diễn cũng không cô phụ quãng thời gian dài đằng đẵng đi theo Trầm Ngọc, chẳng mấy chốc đã hiểu ra, vỗ ót một cái, đặt bình rượu quỳnh tiên lộ kia ở trên bàn rồi mới cười đáp: “Ta đi chuẩn bị, ta đi chuẩn bị.”
***
Tại An Nhạc trấn quả thực đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là ở ngọn núi tại hướng tây của trấn, đột nhiên xuất hiện một số lớn yêu quái, đám yêu quái ấy lại xông vào trấn nhỏ, bắt đi không ít nam nữ già trẻ, ai cũng không biết rốt cuộc bầy yêu quái đó định làm cái gì.
Khi Trầm Ngọc cùng Xích Diễn đuổi tới trong trấn, vừa vặn nhìn thấy vài tên tiểu yêu đang bắt người. Ở trấn trên, yêu ma tàn sát bừa bãi, một mảnh hỗn loạn, hai người thấy tình hình không ổn liền ra tay, dễ dàng đuổi đi mấy con tiểu yêu.
Được cứu là mấy nam nhân còn trẻ tuổi, bọn họ mắt thấy Trầm Ngọc cùng
Xích Diễn ra tay bất phàm, vội vàng nói lời cảm tạ, nhờ đó Trầm Ngọc mới biết được bọn họ là người từ trấn bên cạnh đến, đi ngang qua đây thì lại bất ngờ gặp phải chuyện này. Trầm Ngọc bình tĩnh nghe, đã thấy một bên Xích Diễn nhỏ giọng nói: “Thần tôn, ở đây yêu quái đông đúc, không bằng để ta ra tay giải quyết bọn chúng, lại bắt vài tên về tìm cách điều tra.” Tuy rằng biết Thần tôn pháp lực vô biên, nhưng hắn lại thật không an tâm để tiểu Thần tôn nhà mìnhtiếp tục ở lại nơi hỗn loạn này.
“Không được.” Hiển nhiên là Trầm Ngọc không phát hiện ra Xích Diễn đang lo lắng, hắn trầm ngâm nói, “Ta còn chưa gặp được người tung ra ma chiêu kia.”
“Chúng ta bắt vài tên lại, chậm rãi khảo vấn?” Vẻ mặt Xích Diễn đau khổ khuyên răn.
“Thân là thiên thần, sao có thể làm loại chuyện này?” Trầm Ngọc lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Huống hồ nếu làm vậy, lời khai chúng ta nhận được cũng chưa chắc đã là thật.”
Xích Diễn nghe Trầm Ngọc nói vậy, trong lòng chợt nảy lên một dự cảm không tốt, “Vậy Thần tôn định......”
“Chúng ta cải trang đi, trà trộn vào đám yêu quái đó điều tra, như vậy có khi còn tìm được chúng tiênbị bắt tại Đông Thiên các.” Trầm Ngọc nói,“Ta muốn biết tại sao bọn chúng lại muốn bắt người đi.”
Xích Diễn:“......”
“Chúng ta cứ cải trang thành mấy người này đi, dùng tên cùng thân phận của bọn họ tiến vào yêu sơn kia.” Lời này của Trầm Ngọcchẳng qua là muốn nói ra quyết định của chính hắn chứ không phải là muốn hỏi ý Xích Diễn gì cả, ngay khi Xích Diễn nghẹn họng nhìn hắn trân trân, hắn đã quay lại việc chính, hỏi một nam nhân trong số những người mình vừa cứu: “Ngươi tên họ là gì?”
Nam nhân kia có dáng người cao lớn cường tráng, làn da ngăm đen, lúc này lại bởi vì kinh hách mà co rúm cả người lại, nghe thấy Trầm Ngọc hỏi, hắn mới giật mình lắp bắp nói: “Chu, Chu...... Chu Đại Tráng.”
Trầm Ngọc yên lặng nhìn hắn một lát,như đang ngầm tranh đấu vẫy vùng, chợt hắn dường như đã nghĩ ra điều gì đó, quay lại nói với Xích Diễn:
“Ngươi chính là Chu Đại Tráng.”
Xích Diễn:“???”
Trầm Ngọc mặc kệ hắn phản ứng thế nào, chỉ quay lại nhìn đám phàm nhân kia một lát, chọn ra một thư sinh có diện mạo mi thanh mục tú, nói:
“Ngươi tên họ là gì?”
Thư sinh kia bị khí thế vốn có của Trầm Ngọc làm kinh sợ, lui về sau một bước, nhỏ giọng nói:“Đường Lam.”
“Đường Lam.” Trầm Ngọc thì thào nhắc lại tên này một lần, rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu, cho đám người này rời đi.
Đợi sau khi mọi người đã rời khỏi, Trầm Ngọc xoay người lại, quanh thân đột nhiênhiện lên một quầng sáng vàng chói mắt, khi hào quang biến mất, hắn đã giấu đi một thân quý khí của phượng hoàng, hóa thành bộ dáng thư sinh tuấn tú lúc nãy.
Sau khi hóa thân, Trầm Ngọc lại đi đến bên cạnh Xích Diễn nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Trầm Ngọc, Xích Diễn thầm cười khổ, biết Thần tôn nhà mình đang cực kỳ hưng phấn vì lần đầu tiên được chơi trò cải trang.
Từ nhỏ Trầm Ngọc đã được học cách phải làm sao để có thể làm Thần giới chí tôn. Uy nghi nghiêm túc, không tùy tiện nói cười, đó là những thứ đầu tiên mà hắn phải học. Nhưng Xích Diễn nhìn Thần tôn đại nhân lớn lên từ nhỏ, đương nhiên có thể từ khuôn mặt cứng đơ không chút biểu tình của Trầm Ngọc mà nhìn ra được các loại cảm xúc nho nhỏ. Khi Trầm Ngọc càng cao hứng, ánh mắt càng sáng ngời. Nhìn đôi mắt của hắn lúc này sáng rực như sắp bốc ra hỏa, nhất định là phấn chấn đến điên rồi.
Không đành lòng làm Thần tôn phật ý, Xích Diễn nhận mệnh biến thành bộ dáng Chu Đại Tráng, hai người bắt đầu dựa theo kế hoạch làm việc.
Ở trấn trên có không ít yêu ma đi bắt người, hai người làm bộ như người dân bình thường trong trấn, quả nhiên không quá bao lâu đã bị vài tên yêu quái trúng ý mà bắt lại, hai người không hề ngoài ý muốn đi theo một đám dân bị bắt khác, một đường bị áp tải đi ra ngoài trấn. Sau nửa ngày đường, rốt cuộc bọn họ cũng đến đỉnh núi phía tây trấn, nơi yêu ma lập doanh trại.
Trong doanh trại, muốn tìm yêu quái kiểu gì cũng có. Trầm Ngọc thường thấy thần tiên, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái, đôi mắt trầm tĩnh không nhịn được mà tỏa sáng như sao trời.
Đợt này có tổng cộng năm mươi người bị bắt tới, đám yêu quáikhông xử lý bọn họ ngay, mà nhốt bọn họ vào trong một sơn động âm u ẩm thấp. Trầm
Ngọc với Xích Diễn giả vờ là người bình dân, để mặc cho hai tên yêu quái áp tải vào sơn động cùng với những người khác. Dọc theo đường đi, hai người quan sát tình hình xung quanh, chỉ thấy trong sơn động chia ra thành rất nhiều nhà tù, trong mỗi một phòng giam ngăn cách bằng lưới sắt nhốt không ít người, cũng không biết mấy người này bị bắt từ đâu.
Một đám người bị mang vào sâu trong sơn động, rốt cuộc dừng lại bên ngoài một phòng giam.
Trầm Ngọc nâng mắt nhìn vào phòng giam, thấy bên trong đó đang nhốt một người.
Đó là mộtnữ nhân còn khá trẻ, tướng mạo bình thường, nhìn thanh tú sạch sẽ. Nàng kia thấy yêu quái áp giải người đến đây, cũng không bối rối, chỉ từ trong góc phòng đứng dậy, dùng một ánh mắt rất đỗi bình thường mà đánh giá bọn họ.
Nàng như không biết sợ hãi là gì, ánh mắt đảo qua lần lượt từng người, cuối cùng rơi xuống trên người Trầm Ngọc.
Phút chốc, không biết nàng nghĩ tới chuyện gì, đong đưa uốn éo dáng người, nháy mắt nở nụ cười với Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc chần chờ một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu với nàng, coi như là chào hỏi với một kẻ xa lạ.
Ánh mắt hắn vẫn dán trên người nàng, thậm chí không để ý tới cả tiếng thầm oán bi thương của Xích Diễn vì bị đưa đến một phòng giam khác.
Trầm Ngọc cùngvới mấy người còn lại tiến vào phòng giam. Hai tên yêu quái kia đẩy người vào trong, nhanh chóng khóa kỹ cửa sắt nhà tù rồi quay lưng đi ra khỏi sơn động.
Trong sơn động, âm thanh gì cũng có, vô cùng ồn ào. Mấy người dân thôn quê bị nhốt ở đây hiển nhiên là vừa kinh vừa sợ, có người hét lớn “Cứu mạng”, cũng có người nhỏ giọng khóc nức nở. Trầm Ngọc tìm một góc tường ngồi xuống, mấy âm thanh kia tiến vào tai đi vào trong lòng, chợt bất giác có ngàn vạn suy nghĩ.
Từ nhỏ hắn đã là Thần giới chí tôn, quản lý trật tự trong thiên địa, đây lại là lần đầu tiên tự đến một nơi như vậy, tự mình tiếp xúc cái gọi là khó khăn tại thế gian.
Ngay khi đang trầm ngâm suy nghĩ, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh: “Nghĩ gì đấy?”
Trầm Ngọc phục hồi tinh thần lại, thấy nữ nhân vừa cười với mình lúc nãy bây giờ đang đứng cạnh mình.
Tiếng cười của nữ nhân vang lên trong veo, tại nơi sơn động với không khí trầm lặng này, nghe như một tiếng chuông thánh thót dễ nghe. Nàng đi thẳng tới, ngồi xuống bên cạnh Trầm Ngọc, giọng điệu đầy vẻ tùy ý: “Ta tên là Hạ Dung Tinh,còn ngươi?”
Trầm Ngọc im lặng một lát, nói ra cái tên giả mà cách đây không lâu mình đã quyết định dùng: “Đường Lam.”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
10 chương
21 chương
50 chương
233 chương
32 chương