Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 88
Nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa đào nở Mai Lệ Nhĩ Tư càng ngày càng tới gần, Dương Lăng không khỏi cảm thấy khẩn trương, cao thủ đối chiến thường thường chỉ trong nháy mắt là có thể phân thắng bại, vì đề phòng vạn nhấtm lặng lẽ gọi ra một con Giác phong thú ra hộ vệ.
Thú một sừng mặc dù cường hãn, nhưng vô cùng lộ liễu, gọi ra tuyệt đối khiến cho đả thảo kinh xà. Hoàn toàn trái ngược với nó, Giác phong thú mặc dù năng lực có hạn, nhưng rất nhỏ. Dựa vào hàm răng sắc bén, tốc độ nhanh như tia chớp và châm độc kẻ khác khó lòng phòng bị.
Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm mỹ nữ trong cực phẩm.
Nhìn cái eo nhỏ mảnh khảnh thong thả của Mai Lệ Nhĩ Tư, cùng bộ ngực nhảy lên theo từng bước đi, Dương Lăng không khỏi phải nhìn vài lần, mỹ nữ hắn cũng gặp qua không ít, nhưng chưa bao giờ thấy qua cực phẩm mỹ nữ mà mỗi cái giở tay nhấc chân đều khiến người khác điên đảo đến như vậy.
Đôi mắt to như hút hồn phách kẻ khác, đôi môi mọng đỏ gợi cảm, đôi chân thon dài… thậm chí tư thế trong mỗi bước đi đều tản mát ra hấp dẫn tận trong xương tủy người khác, khiến cho người ta cảm thấy nằm mơ giữa ban ngày.
Uống một ngụm lãng mỗ tửu lạnh như băng, Dương Lăng khe khẽ cắn đầu lưỡi một cái, bắt buộc chính mình phải bảo trì tỉnh táo, kiệt lực vận chuyển vu lực và sinh mệnh năng lượng trong cơ thể, và âm thầm lấy ra một tấm vu phù. Có Giác phong thú và vu phú để kéo dài thời gian, hắn tin tưởng cho dù gặp phải một tên sát thủ Thiên bảng thì cũng có thời gian gọi ma thú đại quân ra trợ chiến.
Sau trận đại chiến với Tượng đá quỷ ở Ngõa Luân Á sơn cốc, mặc dù tiêu hao rất nhiều vu phù, nhưng hắn cũng sử dụng thành thục vu phù hơn. Trước kia một lần chỉ có thể ném ra một tấm, nhưng bây giờ có thể làm được nhiều việc, có thể đồng thời phát ra năm tấm vu phù, thực lực được tăng lên rất nhiều.
Một lần cho nổ năm tấm vu phù -Chưởng tâm lôi, có lẽ địch nhân còn có thể ỷ vào tốc độ rất nhanh để tránh thoát, hoặc là dựa vào áo giáp nặng nề để chống đỡ. Nhưng nếu một lần kích phát ra năm tấm -Chường tâm lôi, -Oanh thiên pháo và -Hải đồn âm các loại vu phù khác nhau, tin tưởng tuyệt đối sẽ là một cơn ác mộng của địch nhân. Nếu không hề đề phòng, người bình thường tuyệt đối sẽ bị tổn thất nặng.
Đây là mê hương hay là một loại pháp thuật đặc biệt?
Nhìn đám dong binh xung quanh đều rất nhanh chảy máu mũi, ngửi lại hương thơm khác thưởng trong không khí lần nữa, Dương Lăng biết mỹ nữ áo đen trước mặt lại sử dụng mê hoặc giống như hồ ly tinh. Hương thơm khác thường rất nhạt. Dấu diếm người bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi tiến giai tới linh vu thì cảm giác linh mẫn, bén nhạy nên dễ dàng phát hiện được điều khác thường.
Chẳng lẽ lại một cuộc ước hẹn không giống bình thường?
Nhìn mỹ nữ áo đen lòng mang quỷ kế, chạy đến càng lúc càng gần, hắn không dám có một chút khinh thường, sơ ý. Trước kia đã bị nữ sát thủ Cổ Lan Đan Na vài lần ám sát, không ngĩ rằng bây giờ lại đến phiên một mỹ nữ độc như bọ cạp.
Số đào hoa của người khác trả bằng tiền còn số đào hoa của mình phải trả bằng mạng sống.
Dương Lăng lắc đầu, người khác số đào hoa liên tục, may mắn liên tục, chính mình lại khác, luôn luôn gặp gỡ số đào hoa phải trả bằng mạng.
Dương Lăng rất cẩn thận, nhưng thấy hắn nhìn chằm chằm mình không nháy mắt, Mai Lệ Nhĩ Tư còn tưởng rằng mục tiêu đã cắn câu. Đắc ý cười rồi nhìn một cái mê người với hắn, theo sát là một tiếng -ai, yêu giả vờ không cẩn thận bị bong gân, đột nhiên ngã xuống mặt đất lạnh như băng.
Con mèo nào không ăn vụng, có tên đàn ông nào không háo sắc?
Mai Lệ Nhĩ Tư tin tưởng, trước mặt mị hoặc hắc ám trong khoảng cách gần của mình, chính là định lực vô cùng như kiếm thánh hay là ma đạo sư cũng sẽ lao lên giở chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, thì tên Dương Lăng tuổi còn trẻ như vậy càng không phải là ngoại lệ. Song, khi ánh mắt của nàng nhìn thấy Dương Lăng giống như gặp quỷ rời khỏi vài thước, nàng mới biết được mình đã tính sai.
Sai, rất sai.
Mặc dù hiểu được đã tính sai, nhưng đã quá muộn, Mai Lệ Nhĩ Tư mất trọng lực không có thời gian để kịp thời phản ứng mà ngã sấp xuống mặt đất lạnh như băng.
Càng xui xẻo hơn, sau một cơn gió lạnh thổi qua, cái váy bị thổi bay lên. Đừng nói là bắp đùi, mà ngay cả cặp mông đầy đặn và chiếc quần lót màu hồng bên trong cũng đều lộ ra trước mặt mọi người.
-Ta không hoa mắt đó chứ?
-Cực phẩm, sách sách….
Nhin hai chân thon dài trần trụi, bờ mông tròn trịa và chiếc quần lót màu hồng của Mai Lệ Nhĩ Tư, mọi người không kìm hãm được mà đều lớn tiếng kêu lên. Tất cả đều mở to mắt ra nhìn, sợ rằng sẽ bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này, nhìn đến no cả con mắt.
Mọi người nhìn đã con mắt, nhưng sai lầm Mai Lệ Nhĩ Tư lại vô cùng tức giận, sau khi kéo lại váy, liền hung hăng nhìn chằm chằm Dương Lăng ở cách đó không xa. Vứt bỏ mục đích lôi kéo và hấp dẫn đối phương ra khỏi đầu, hận không được phải giết chết hắn, kẻ khiến cho mình mắc phải sai lầm nghiêm trọng.
Cái gì gọi là biệt khuất, cái gì gọi là buồn bực, cái gì gọi là xấu hổ thành giận dữ?
Tại giờ khắc này, Mai Lệ Nhĩ Tư thật sâu cảm nhận được tư vị này, giờ khắc này, nàng hận không được phải sử dụng một ma pháp hắc ám đem tên Dương Lăng hỗn đản này biến thành một bộ xương khô, một bộ xương khô trọn đời không thể sống lại.
Mai Lệ Nhĩ Tư nằm trên mặt đất thời gian càng dài, Dương Lăng lại vô cùng cẩn thận, nhanh chóng rút lui về phía sau. Người đàn bà này quá quỷ dị, quỷ mới biết nàng còn có âm mưu nào nữa không, để cho một gã sát thủ Thiên bảng gần người, quả thực là muốn chết. Đương nhiên, sau khi nhìn đã con mắt, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Đứng ở phía đối diện bới Mai Lệ Nhĩ Tư, hắn so với người khác nhìn thấy bức tranh sặc sỡ này càng nhiều hơn, ngay cả quần lót mà Mai Lệ Nhĩ Tư mặc có hình hoa mai trên đó cũng thấy được rõ ràng.
Đùi non trắng như tuyết, quần lót màu hồn, còn có bí ẩn của người đàn bà, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy huyết mạch như sôi lên, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Hắc hắc, một người đàn bà thật hấp dẫn. Đáng tiếc, mỹ nữ như vậy thật sự không đáng giá.
Hít một hơi thật sâu, Dương Lăng nhanh chóng phục hồi tinh thần. Hắn có thể dám chắc nếu vừa rồi mình giống như người bình thường, giống như thằng ngu lao tới đỡ lấy mỹ nữ áo đen, sợ rằng đã đặt một chân đến quỷ môn quan rồi.
-Tiều thư, ngươi không có việc gì chứ? ngay khi Mai Lệ Nhĩ Tư chuẩn bị đứng lên, một đôi bàn tay trắng nõn như tay đàn bà giúp đỡ nàng đứng lên.
-Ồ, hoá ra là lĩnh chủ đại nhân, mời ngồi, mời ngồi Thấy Tư Thác Phu không biết đi đến đây từ bao giờ, còn dịu dàng nâng mỹ nữ áo đen dậy, Dương Lăng có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ, bí mật cung cấp tin tức tình báo và vật tư cho La Tư nhân đã bại lộ, mỹ nữ áo đen là sát thủ mà Tư Thác Phu phái tới?
Thấy Tư Thác Phu sớm không đến, muộn không đếm, Dương Lăng có chút nghi ngờ. Nhưng nhìn mỹ nữ áo đen tức giận trừng mắt nhìn mình, lại nhìn Tư Thác Phu giống như hộ hoa sứ giả bên cạnh nàng, cảm giác hai người không giống như đang đóng kịch.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này thế cục Duy Sâm Trấn càng ngày càng nghiêm trọng, tên Tư Thác Phu sớm đã bận rộn đến tối tăm mặt mũi, hoàn toàn không thể ngu xuẩn phái người đến ám sát mình?
Liên lạc giữa mình và La Tư nhân vô cùng bí ẩn, đừng nói là người ngoài mà ngay cả La Tư nhân bình thường cũng không biết. Tư Thác Phu cho dù có hoài nghi, cũng tuyệt đối khó có thể tìm được bằng chứng mình để lộ ra thông tin.
Dương lăng tin tưởng, trừ phi có bằng chứng xác thực quan hệ của mình và La Tư nhân, nếu không, lúc này Tư Thác Phu tuyệt đối sẽ không ra tay với mình.
-Tiểu thư, xin mời ngồi bên này
Giúp đỡ Mai Lệ Nhĩ Tư, Tư Thác Phu từ từ hướng một cái bàn bên cạnh đi tới, đối với lời Dương Lăng nói như không nghe thấy. Giờ khắc này, trong mắt hắn chỉ có cực phẩm mỹ nhân bên cạnh mà thôi.
Vừa rồi trong khi đi ngang qua, thấy lữ quán Hương Cách Lý Lạp kinh doanh rất tốt, trong lòng hắn vừa động, đi vào trong xem xét. Không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy Mai Lệ Nhĩ Tư xinh đẹp, trong nháy mắt liền trợn mắt há mồm, giật mình vì nàng quá đẹp, đến khi nàng bị ngã mới có lại phản ứng.
Là đứa con tài vụ đại thần của Ban Đồ đế quốc, là một tên quý tộc di truyền, từ nhỏ Tư Thác Phu muốn gió được gió, muốn mưa có mưa. Đến khi trưởng thành, các cô gái xinh đẹp luôn vây lấy thành từng nhóm. Từ quý ba cô đơn, đến tiểu thư con nhà quyền quý tất cả đều đã nếm thử.
Nhưng sau khi thấy vẻ xinh đẹp hấp dẫn của Mai Lệ Nhĩ Tư. Hắn mới phát hiện các cô gái gặp trước kia đều là rác rưởi. So sánh với Mai Lệ Nhĩ Tư thì Lôi ni được xưng là kinh thành và Tát Khắc học viên thậm chí rác rưởi cũng không bằng.
Giữ lấy eo thon nhỏ của Mai Lệ Nhĩ Tư, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, Tư Thác Phu cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh. Hắn không biết cái gì gọi là chung tình, nhưng hắn biết mình nhất định phải có mỹ nữ áo đen mê người này. Âm thầm thế, dù phải trả bằng bất cứ giá nào cũng muốn chiếm được nàng.
Hắc hắc, lại là một tên háo sắc.
Nhìn Tư Thác Phu giống như chưa thấy đàn bà lần nào, Dương Lăng lắ đầu, hiểu được mỹ nữ áo đen tuyệt đối không phải là sát thủ do hắn phải đến.
Nói có thể nói lugn tung, nhưng một ánh mắt lại có thể bại lộ ý nghĩ thực trong nội tâm hắn. Chỉ quan sát một lát, hắn hiểu được Tư Thác Phu và mỹ nữ ái đen đúng là gặp mặt lần đầu tiên.
Chẳng lẽ là sát thủ do đám tàn dư An Tạp gia tộc phái đến?
Dương Lăng nhìu mày nhăn trán, tình thế Duy Sâm Trấn bây giờ đã rất phức tạp, nếu phụ thân của Y Thước Á lại quay trở lại, vậy càng thêm rối ren.
Nếu không thận trọng, có lẽ sẽ có rất nhiều nguy cơ. Căn cứ theo quân sư Cổ Đức nói, phụ thân Y Thước Á là một tên giàu kinh nghiệm, giảo hoạt hơn cả hồ ly. Không động thì thôi, đã động tuyệt đối sẽ gây ra sóng gió lớn.
Dương Lăng suy nghĩ liên miên, mà Mai Lệ Nhĩ Tư lại tức giận đến cắn chặt răng. Trong lòng nàng, Dương Lăng chính là tên tội phạm để khiến mình phạm sai lầm, nếu không trả thù được, nàng thề không cam lòng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Truyện khác cùng thể loại
1502 chương
33 chương
75 chương
206 chương
99 chương
817 chương
28 chương