Thực lực của Dương Lăng đã khiến cho A Đức Uy Tư kinh hãi, nhìn Hoàng Kim Sư gia tộc cùng với Hắc Ám giáo hội cũng bên tối bên sáng ra mặt giúp đỡ Dương Lăng càng khiến hắn thêm phần úy kỵ. Vốn thừa dịp bên cạnh Dương Lăng không có hộ vệ lập tức bắt hắn áp giải về thánh thành nghiêm hình bức cung, nào ngờ chớp mắt lại biến thành cảnh mãnh hổ nan địch quần hổ. "Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mọi người ai cũng vì lăng mộ dưới đất mà, không vì vậy mà kích động ác ma xuất hiện a". Mắt thấy tình thế xoay chuyển, một lão giả tóc trắng cầm ngân sắc ma pháp trượng trong tay vừa nói vừa bước ra, phất tay lệnh tòan quân giãn ra, ra hiệu cho A Đức Uy Tư đang tiến thoái lưỡng nan hạ đài. "Hắc hắc, đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm a". Nhìn lão giả tay cầm ngân sắc ma pháp trượng, lại thấy Xu ky Bạch y giáo chủ cung kính sau lưng hắn, Dương Lăng cười lạnh lùng. Kể cả tên A Đức Uy Tư ghê tởm kia, Giáo đình lần này phái đến 15 tên cường giả. Liếc mắt nhìn, có thể cảm giác được ma lực hoặc đấu khí bàng bạc trong cơ thể họ. Dương Lăng hiểu được bọn họ có thực lực rất cường đại, có cao giai lĩnh vực, thậm chí đỉnh phong lĩnh vực. Nếu lấy vũ lực làm trọng, cứng đối cứng như vậy, cho dù có chiến thắng thì cũng tổn thương thê thảm. Dĩ nhiên hắn cũng không dại gì mà trực tiếp ngạnh kháng. Chỉ cần đối phương tiến vào lăng mộ đầy rẫy những hiểm họa khôn lường kia, thì chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội tốt, không cần nôn nóng làm gì. Giáo đình lui quân, các phương nhân mã khác cũng nhanh chóng tản ra, chỉ có Hoàng y võ sĩ Gia Tây Á khẽ giọng nói: "Dương Lăng huynh đệ, đây chính là lực lượng tinh nhuệ nhất mà thánh đường võ sĩ đào tạo nên. Vô luận Quang minh thánh đường hay Hắc ám thánh đường đều có thực lực lĩnh vực, nhất định phải cẩn thận". Thánh đường võ sĩ a?? Nhìn hoàn cảnh xung quanh không tiện nói nhiều, sau khi Gia Tây Á rời đi, Dương Lăng cũng thu hồi đại quận ma thú, thuấn di lên vu đài, tĩnh tọa suy ngẫm. Đối với Giáo đình, Hắc ám giáo hội, Bác Cách gia tộc, và Ba lý gia tộc các thế lực lớn mà nói, những tài phú bình thường tuyệt đối không đáng để họ động binh, chắc chắn bọn họ không vì tàng bảo của Bỉ Tư đế quốc mà tìm đến. Nếu đoán không sai, lăng mộ thần bí dưới đất phải có điều gì vô cùng bí mật. Bắt giữ một tù binh để tra hỏi hay bí mật nghe lén kế hoạch của bọn chúng? Nhìn các thế lực lớn ở doanh trại phụ cận đang nghỉ ngơi hồi phục, không vội tiến vào lăng mộ. Dương Lăng tự hỏi làm cách nào mới có thể biết được bí mật của lăng mộ. Khoanh tay đứng nhìn các thế lực lớn hành động, nếu có bí mật bọn họ cũng chẳng lộ ra. Nếu mọi chuyện bình thường, thì Gia Tây Á và Khắc Lỗ Y phu trưởng lão đã sớm nói qua với mình. Ba Lý gia tộc và Hắc ám giáo hội đã không thể nói thì cũng đừng trông mong Tư Đồ Á Đặc làm gì. Để tránh tứ bề thọ địch, tốt nhất cứ tìm bí mật trên người của Giáo đình. Dù sao ân óan hai bên còn lâu mới chấm dứt, thêm 1 vết nữa cũng chẳng có gì là nhiều. Nhìn các thế lực lớn hạ trại nghỉ ngơi chung quanh lăng mộ, dong binh cùng mạo hiểm giả cũng tranh thủ tìm nơi ngã giấc. Bọn họ hy vọng cũng kiếm chác được bảo vật trong lăng mộ, nhanh chóng 1 bước đổi đời, nhưng cũng không phải ngu ngốc. Ngay cả các thế lực lớn còn không dám hành động, bọn họ cũng chẳng dại gì dám đánh trận đầu. Cứ như vậy, bên trong cấm chế khắp nơi đều là trướng bồng. Các thế lực lớn chiếm một mảnh đất trống, phái trọng binh bảo vệ chung quanh. Dong binh và mạo hiểm giả tụ thành 2,3 chổ. Chia nhau lều trại, tranh thủ nghỉ ngơi. Các thế lực lớn như Giáo đình chiếm những diện tích lớn nhất, kẻ nào họa có mắt không tròng mới dám loanh quanh quanh vùng phụ cận. Bất quá, để phòng tránh nỗi lo Dương Lăng, Giáo đình còn phái thêm 1 lượng lớn kỵ sĩ và ma pháp sư tuần tra bên ngoài, bên trong dựng nên 1 tòa thánh quang Ma pháp trận. "Hắc hắc, đúng là một lũ ngu xuẩn, bên trong cấm chế của ta mà kiến tạo ma pháp trận". Nhìn về phía Giáo đình còn chưa phát giác rằng khắp nơi đều nằm trong phạm vi cấm chế, Dương Lăng cười lạnh. Tuy giam cầm cấm chế tạm thời đình chỉ hoạt động nhưng với Đại vu ấn vừa lĩnh ngộ, trong nháy mắt có thể phát động lại ngay. Đến lúc đó chỉ cần ngăn cách năng lượng trong trời đất thì Giáo đình thánh quang ma pháp trận cũng chỉ là đồ chơi trẻ con vô phương uy hiếp. Để chuẩn bị tiến vào lăng mộ thần bí, các thế lực lớn đều trong trướng bồng nghỉ ngơi và chờ viện quân lục tục kéo đến. Sau một ngày mệt mỏi, ánh trăng vằng vặc chiếu khắp nơi,nằm trong chăn êm gối ấm, mọi người đều nhanh chóng trôi vào giấc mộng. Trong đêm vắng, tại trướng bồng của Giáo đình, một đám người tụ lại nhỏ giọng thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo. Bên ngoài, vài tên võ sĩ và ma pháp sư thực lực cường đại cùng với một đội trọng giáp kỵ sĩ nghiêm túc tuần tra, đừng nói người mà ngay cả muỗi cũng khó mà lọt vào. Một trận gió lạnh thổi qua. Cách cửa lăng mộ không xa, một gã kỵ sĩ canh gác nói : "Mã Đạt Duy Tư, ngươi nói xem, lăng mộ dưới đất có bảo bối gì mà lần này lại nhiều thánh đường võ sĩ xuất quan như vậy?" "Hừ, khẽ cái mồm thôi, chuyện này không phải hộ giáo kỵ sĩ như chúng ta bàn luận, nếu để A Đức Uy Tư đại nhân nghe được thì ngay cả Xu ky bạch ý giáo chủ cũng không giữ được 2 cái chổ đội nón của chúng ta đâu". Tên kỵ sĩ tên Mã Đạt Duy Tư giơ ngón trỏ lên dán miệng, ra hiệu bảo đồng bạn nhỏ giọng "A, nếu có 1 ngày được trở thành thánh đường võ sĩ, thì khả năng được phong làm Hầu tước sẽ dễ hơn nhiều" "Suỵt, Y Tát, ngay cả Giáo chủ đại nhân cũng không chưa chắc vào được thánh đường, ngươi cứ ở đó mà nằm mơ đi" Hai gã kỵ sĩ dựa vào 2 gốc cây mà thấp giọng bàn luận không hề phát giác ra cách đó không xa 1 đám tiểu hạt tử đang lén lút lại gần. Khi màn đêm yên tĩnh phủ trùm vạn vật, Hạt tử vương (devilbat: chương trước dịch là Vua Bò cạp nhưng ta thấy để nguyên vậy hay hơn) Y Mặc Đặc hóa thành một con hạt tử, lén lút thâm nhập doanh trại Giáo đình, lặng lẽ lại gần trướng bồng. Luồn lách qua binh lính tuần tra, sau 1 ám hiệu, đông đảo hạt tử đã tập trung lại 1 góc của trướng bồng, chầm chậm gom lại 1 chổ. Không lâu sau, thân thể của Y Mặc Đặc từ từ hiện ra. Không khí chung quanh chợt ba động 1 trận, Dương Lăng đã thông qua thổ độn pháp thuật thuấn di đến. Tiến lên cao cấp thần vu, Dương Lăng với phong độn, thủy độn và thổ độn thuấn di cũng tiến lên mức cao nhất. Khoảng cách tăng lên vài mươi lần, hơn nữa độ chính xác cũng đề thăng. Chỉ cần cung cấp một tọa độ hoặc 1 vật tham chiếu, hắn có thể vô thanh vô tức thuấn di đến. "Bố Lãng đại nhân, ta cho rằng chúng ta có thể bắt cái tên lĩnh chủ Dương lăng kia lại, áp giải về thánh thành bức cung. Với hỏa hình trụ tại tài phán sở không ai có thể che giấu được bí mật ". Giọng nói eo éo truyền đến không phải một ai khác mà chính là hắc bào nhân A Đức Uy Tư. "Hừ, A Đức Uy Tư, nhiệm vụ chủ yếu lần này của chúng ta là tiến vào lăng mộ trong lòng đất, tìm Thần ma mộ tràng truyền tống môn. Nếu ngươi lỗ mãng mà phá hư hành động lần này, kết quả sau này ngươi cũng đã rõ, đến lúc đó đừng nói là ta mà ngay cả Giáo hoàng đại nhân cũng không cứu được ngươi đâu ". Một đạo thanh âm uy nghiêm truyền lại, nghe tiếng tựa hồ như là lão giả cầm ngân sắc ma pháp trượng trong tay. "Bố Lãng đại nhân à, Dương Lăng kia có thể là hung thủ khiến hơn trăm người của chúng ta mất đi ý thức.." "Hừ, A Đức Uy Tư, thần dụ không được trái lời. Đừng nói ngươi là lĩnh vực đỉnh phong của Hắc ám thánh đường ngay cả thần giai thánh đường cường đại cũng không dám vậy. Nếu ngươi cứ lỗ mãng mà hành động, ta cũng không ngần ngại trói ngươi lại giao cho Tái phán sở thánh thành xử lý " Sau tiếng quát, bên trong trướng bồng trầm tĩnh lại. Một lát sau mới truyền ra các loại thanh âm bàn luận chi tiết việc tiến xuống lăng mộ như thế nào. Thần dụ, ngay cả thần giai thánh đường cũng không dám trái! Chẳng lẻ trên đại lục trong truyền thuyết không chổ nào không có thần linh? Đầy 1 bụng nghi hoặc, Dương Lăng vô tình đạp lên 1 cành khô. "Sát" 1 tiếng mặc dù người bình thường không kịp phản ứng nhưng trong trướng bồng tòan là cao thủ. Loáng 1 cái, 1 bóng đen vợt đến như tia chớp. "Y Mặc Đặc, dụ người này đến chổ sâu trong rừng rậm, nhanh, đi mau" Nhìn cái gã phóng đến không ai khác là kẻ mới muốn bắt mình về thành thành nghiêm hình bức cung, Hắc bào nhân A Đức Uy Tư. Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ đến việc nhân cơ hội này khám phá bí mật lăng mộ dưới đất, lập tức vô thanh vô tức thuấn di ra ngoài. Để cho Y Mặc Đặc với tốc độ kinh hoàng làm mồi nhữ dụ đối phương đến. Hiểu được ý của Dương Lăng, Y Mặc Đặc xoay người như cuồng phong bạo vũ lao thẳng đến rừng rậm cách đó không xa. Dọc đường đi dựa vào tốc độ siêu nhanh mà vọt qua cả kỵ sĩ giáo đình, không thèm dây dưa, chạy khỏi doanh trại. Là một hộ vệ của lăng mộ dưới đất, sở trường của hắn là tốc độ. Tu luyện xong khôi lỗi vu quyết, tốc độ của hắn càng thêm kinh hoàng so với tật phong thuật của Gia Tây Á còn nhanh hơn. "Hừ tên khốn khiếp kia, ta xem ngươi chạy được đến đâu?" Nhìn tốc độ và khả năng luồn lách như cá dưới nước của Y Mặc Đặc, lần lượt tránh khỏi các công kích. A Đức Uy Tư nghiến răng căm hận gia tăng tốc độ đuổi sát Y Mặc Đặc vào rừng rậm mênh mông. Mặc dù không rõ Y Mặc Đặc là ai, rừng rậm có mai phục hay không, nhưng đường đường là 1 cường đại Hắc ám thánh đường trưởng lão, A Đức Uy Tư tràn ngập tin tưởng vào chính mình. Đừng nói trốn vào Á Mã Tốn sâm lâm mà có vào biển lửa hắn cũng tự tin 1 trảo tóm gọn.