Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 147
Ngoài một chòm lông trắng trên bộ ngực thì tòan thân tiểu hùng đều mầu đen. Khi thì trèo lên một cây đại thụ nhỏ giọng kêu lên vài tiếng, khi thì chạy tới góc tường bồi hồi, lại giống như người đứng lên lảo đảo đi tới đi lui, nửa ngày cũng không có chạy tới, tựa hồ phát hiện có gì đó bất thường.
"Đại nhân, là một đầu bì tạp hùng ……"
Sau khi nghe thấy tiếng kêu của tiểu hùng, cẩu nhân Áo Lan Đa rất nhanh tỉnh táo lại. Vốn, hắn còn chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng thấy Dương Lăng nháy mắt ra dấu thì biết hắn đã sớm phát hiện ra hành tung của tiểu bì tạp hùng bèn khép miệng lại, để tránh kinh động đến tiểu hùng.
Nhìn sắc trời càng ngày càng sáng, lại ngửi thấy mùi rượu truyền ra từ dưới hầm, quan sát thêm một lúc vẫn không thấy có động tĩnh gì nên tiểu hùng rốt cục bắt đầu hành động. Bề ngoài thoạt nhìn có bộ dáng hồ hồ, nhưng động tác nhanh như thỏ, tốc độ phi thường mau lẹ, rất nhanh đã vọt tới cửa hầm, chỉ chần chờ một lát rồi dứt khoát phá cửa đi vào, rất nhanh, bên trong đã truyền ra tiếng kêu đầy hưng phấn cùng tiếng vò rượu bị đập bể.
Hắc hắc, quả nhiên là một đầu tiểu cẩu hùng tới tác quái!
Thông qua Giác phong thú mai phục ở bên trong hầm, Dương Lăng rốt cục xác nhận tiểu cẩu hùng chính là thủ phạm đã nhiều lần đến đây đảo loạn cũng chính là kẻ trộm rượu mà dân chúng đang hận thấu xương!
Đây có phải là một đầu tiểu cẩu hùng bị người thuần dưỡng sau đó cố ý phái nó đến đảo loạn hay không?
Trầm ngâm một lát sau, Dương Lăng trong lòng vừa động, Hương cách lý lạp mặc dù ở gần sâm lâm, nhưng dù sao vẫn có người đến người đi, bình thường rất ít khi có dã thú nào chạy đến đảo loạn. Ngoài ra, tiểu hùng động tác nhanh nhẹn, khứu giác cực kỳ linh mẫn, lại có trí tuệ nhất định tựa hồ đã từng thụ qua huấn luyện.
"Đại nhân, có muốn bắt tiểu tử kia lại ngay chưa ạ?" Phủi mấy bông tuyết trên mặt rồi Áo Lan Đa chực hành động, từ trên lưng đã rút ra một cây tiêu thương sắc bén.
"Đúng, phải bắt sống nó!"
Thấy tiểu hùng say sưa đi ra khỏi hầm, Dương Lăng biết thời cơ tốt nhất để động thủ đã tới. Không hề chần chờ hắn bèn triệu ra vài con giác phong thú, chỉ huy bọn họ hung hăng xông tới.
Cô đô ……
Giác phong thú vừa xuất hiện, tiểu tử kia đã biết bất diệu, bất ngờ đã trúng bẫy. Vừa kêu vừa tránh né khỏi mấy cây độc thứ của giác phong thú rồi nó nhanh như chớp lao về phía bờ tường cách đó không xa.
"Hắc hắc, xem ngươi chạy nơi nào?"
Hừ lạnh một tiếng rồi Dương Lăng một hơi triệu ra mấy trăm con giác phong thú, chỉ huy chúng cùng truy không tha, tự mình cũng theo sau. Phía sau. Áo Lan Đa cùng nhóm Ngã Lỵ Ti, Vưu Na mai phục ở xa xa cũng bừng tỉnh đang nhanh chóng đuổi theo.
Tiểu hùng tốc độ rất nhanh, nhưng dù có nhanh hơn nữa so ra vẫn kém giác phong thú!
Mấy trăm con giác phong thú, nếu cùng xông tuyệt đối có thể đem tiểu hùng trong nháy mắt xả thành mảnh nhỏ, nhưng vì để bắt kẻ đạo diễn phía sau nên Dương Lăng chỉ lệnh cho giác phong thú đại quân gắt gao đuổi theo chứ không hạ thủ ngay lập tức.
Cô đô. Cô đô ……
Quay đầu lại xem một tảng lớn giác phong thú đen kịt, thấy tốc độ của chúng mà tiểu hùng sợ đến liều mạng chạy. Mặc dù tốc độ so ra kém giác phong thú, nhưng cũng hơn xa đám võ sĩ bình thường, trách sao lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ mấy lần thất thủ.
Sau khi tiến giai lên địa vu tốc độ của Dương Lăng cũng trở lên một mức mới, nếu hắn toàn lực chạy thì ngay cả đầu giác phong thú cường hãn nhất chưa chắc đã đuổi kịp, càng không phải nói đến tiểu hùng. Nắm thanh chủy thủ sắc bén vừa truy đuổi vừa chỉ huy giác phong thú hành động.
Thân là võ sĩ xuất sắc của cẩu nhân Áo Lan Đa mặc dù kém xa giác phong thú, nhưng dựa vào ý chí ương ngạnh nên đuổi theo ở hàng thứ hai.
Áo Lan Đa cũng đuổi không kịp, càng không cần phải nói đến Ngã Lỵ Ti cùng Thiên hồ Vưu Na, may là các nàng rất thông minh, thấy trong khoảng thời gian ngắn theo không kịp đã dứt khoát quay lại tìm vài con chiến mã đuổi theo.
Đáng thương nhất chính là Song đầu thực nhân ma, mặc dù tốc độ cũng không chậm nhưng không thể đuổi theo kịp. Bởi vì thân thể quá nặng, lại không cách nào cưỡi được chiến mã, mặc dù tốc độ nhanh hơn Ngã Lỵ Ti cùng Vưu Na nhiều nhưng cuối cùng lại thành chậm nhất nên tức giận đến kêu lên oa oa .
Tiểu hùng tốc độ rất nhanh, không lâu đã tiến vào Đặc Lạp Tư sâm lâm. Để tiết kiệm sức lực, Dương Lăng dứt khoát đem một sừng thú triệu ra, xoay người cưỡi trên mình nó, không nhanh không chậm truy theo.
Cô đô ……
Trong sâm lâm chạy một đoạn, tiểu hùng vốn định cắt đuôi mọi người, không ngờ, Dương Lăng cùng giác phong thú vẫn đang gắt gao đuổi theo. Bất đắc dĩ, nó không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chạy về phía trước.
Giác phong thú tốc độ rất nhanh, nhưng cũng không thích hợp đuổi bắt thời gian dài. Mắt thấy tiểu hùng tiếp tục chạy về phía trước, Dương Lăng thỉnh thoảng đem đám giác phong thú mệt nhọc thu hồi lại đồng thời triệu đám giác phong thú khác truy tiếp. Cứ thế luân chuyển dần dần làm tiêu hao thể lực và ý chí của tiểu hùng.
Từ từ, tốc độ của tiểu hùng càng ngày càng chậm, tới lúc cuối, thậm chí chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía trước. Có lẽ vì dẫm phải một tảng đá sắc nhọn nên bàn chân vẫn còn non xuất ra một tia máu, vừa đi vài bước đã thống khổ kêu lên vài tiếng.
Chẳng lẽ, tất cả chỉ là một đầu dã sanh tiểu hùng chứ sau lưng cũng không có người nào sai khiến?
Thấy tiểu hùng càng chạy càng chậm, cách Duy Sâm trấn càng ngày càng xa, Dương Lăng càng ngày càng nghi hoặc. Quả nhiên, sau khi qua khỏi một góc núi thì hắn rất nhanh đã biết kết quả.
Phía sau góc núi có một sơn động bí ẩn, cửa động bị một bụi rậm ngăn trở, nếu không cẩn thận quan sát có lẽ không thể nhận ra. Bên trong sơn động, có một đầu đại cẩu hùng khổng lồ mắt nhắm lại không hề nhúc nhích nơi ngực có một vết thương sâu thấu cốt, trên mặt đất còn có đầy vết máu đã khô. Xem ra, đã sớm chết từ lâu rồi.
Cô đô, cô đô …
Tiểu tử kia kiệt sức vừa vào sơn động đã gắt gao trốn tới bên cạnh người con đại cẩu hùng rồi hoảng sợ nhìn Dương Lăng đang đứng ở ngoài động khẩu, có lẽ là quá đói hoặc chỉ là bản năng nên nó còn ngậm lấy đầu ti đã lạnh như băng của con đại cẩu hùng, dường như nó thực sự chỉ là một tiểu tử vừa mới sinh ra không lâu nên vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra mẫu thân nó đã sớm chết từ lâu.
Ngoài tiểu tử kia bên trong sơn động còn có vài con tiểu hùng nữa tất cả đều giống nhau như đúc, nhưng tất cả đều đã đóng thành khối băng, đều đã tử vong rồi.
Từ ngoài đến bên trong động, ngoài những vết máu rõ ràng thì còn có vài đạo trảo ngân thật sâu. Kết hợp với vết thương trên ngực của đại cẩu hùng Duơng Lăng không cần suy nghĩ nhiều đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Có lẽ sau khi sinh mấy đầu tiểu hùng thì con đại cẩu hùng ra ngoài kiếm mồi, nhưng thật bất hạnh, thấu xảo gặp phải cường địch, trúng phải một kích trí mạng. Mặc dù nó đã cắn răng cố gắng quay về tới huyệt động nhưng chắc không có cách nào để cầm máu nên không lâu sau đã chết đi, lưu lại một đàn tiểu hùng đang đói khát.
Có lẽ là trời sanh cường tráng hơn một chút nên tiểu tử kia cũng không có bất hạnh như huynh đệ tỷ muội của nó mà đã cố gắng theo mùi thơm của rượu một đường chạy tới Hương cách lý lạp. Mới sinh ra không lâu nên nó còn chưa biết công kích hoặc kiếm mồi, căn bản là không cách nào kiếm ăn được. Rượu mặc dù không phải món ăn, nhưng tốt xấu cũng đã giúp nó sống sót được.
Không bao lâu sau, Ngã Lỵ Ti cùng Vưu Na cũng chạy tới. Nhìn con gấu mẹ không nhúc nhích nằm trên mặt đất, lại nhìn mấy đầu tiểu hùng cũng đã chết ở bên cạnh nó, rất nhanh đã đều hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
"Thiên a, đêm nay rốt cục có thể được ăn thịt gấu rùi, không uổng công chúng ta đuổi theo lâu như vậy a!"
Thở mạnh vài hơi rồi Song đầu thực nhân ma Bố Lạp Tư Gia bước tới, chuẩn bị bóp chết tên tiểu tử đang kiệt sức kia. Không ngờ, vừa mới bước tới đã bị Ngã Lỵ Ti gắt gao chặn lại.
"Dương đại ca, con tiểu hùng này thật là đáng thương hay là chúng ta đem nó trở về thôi!"
Nhìn đầu tiểu hùng đáng thương mà đôi mắt của Ngã Lỵ Ti đã đỏ bừng, từng bước từng bước đi về phía nó, sau đó đem nó nhẹ nhàng bế lấy đồng thời nhẹ nhàng sờ sờ bộ lông đen mượt của nó.
"Đại nhân, đây là bì tạp hùng, sau khi trưởng thành sẽ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ rất nhanh nhẹn, khứu giác cực kỳ linh mẫn!" Thấy Dương Lăng cau mày, Áo Lan Đa nói tiếp : "Nghe nói có bộ lạc còn chuyên môn tuần dưỡng loại bì tạp hùng này để đi săn, chỉ cần huấn luyện tốt, thì còn tốt hơn so với dụng chó săn nữa!"
"Đúng vậy, tiểu hùng vừa đáng yêu có thể bộ liệp, Dương đại ca, đem nó trở về nhé?" từ bao bố trên lưng ngựa lấy ra một khối thịt khô lớn rồi Ngã Lỵ Ti vừa nói vừa dùng sức bẻ ra một miếng đưa cho tên tiểu tử đang đói lả kia.
Có lẽ là đã nhịn đói quá lâu hoặc có lẽ do cảm giác được Ngã Lỵ Ti không có ác ý nên tiểu hùng hưng phấn nuốt chững miếng thịt. Lắc đầu hoảng não, Cô Đô, Cô Đô như đã thân quen từ lâu, thoạt nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu. Ngay cả Vưu Na không nhịn được cũng đi tới sờ sờ bộ lông mềm mại trên người nó.
Mới sanh không lâu đã chạy nhanh như vậy thì sau này trưởng thành sẽ như thế nào?
Nhìn tiểu hùng, Dương Lăng hài lòng gật đầu. Có lẽ nếu theo lời Áo Lan Đa nói, chỉ cần tỉ mỉ huấn luyện, tiểu tử kia sau khi trưởng thành tuyệt đối sẽ là một thợ săn trời sanh. Cho dù nó không thể đi săn thì ít nhất cũng có thể bảo vệ cho Ngả Lỵ Ti.
Làm một tinh linh tế tự, Tác Phỉ Á mặc dù cũng rất yếu nhưng dù sao còn có thể sử dụng tự nhiên ma pháp. Sau khi tới Thần miếu của sâm lâm tinh linh, nếu có cơ may thành một Nguyệt nữ tế tự, tin tưởng nàng sẽ có thêm rất nhiều sức mạnh cũng như khả năng phòng ngự.
Nhưng Ngã Lỵ Ti vừa không có đấu khí cũng chẳng có ma pháp gì. Nếu thuần dưỡng một con ma thú cường hãn thiếp thân bảo vệ cho nàng cũng là một biện pháp rất hay. Tiểu tử kia mặc dù vừa mới sinh không lâu chắc chắn cũng chưa có lực công kích gì nhưng thắng tại tiềm lực thật lớn.
Sau khi xác nhận tiểu tử kia sẽ không đả thương người rồi Dương Lăng cũng không hề nói thêm gì, tùy ý Ngã Lỵ Ti ôm nó vào trong ngực. Hắn phân phó Áo Lan Đa đem mẫu hùng cùng mấy đầu tiểu hùng đã chết đem chôn sau đó dẫn mọi người quay về Duy Sâm trấn.
Dọc theo đường đi, mọi người vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn đem tiểu tử kia ra sờ mó chỉ có mình Song đầu thực nhân ma thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu, nhớ tới món tay gấu thơm ngon mà nước miếng của hắn lại chảy ra ròng ròng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Truyện khác cùng thể loại
1502 chương
33 chương
75 chương
206 chương
99 chương
817 chương
28 chương