Ma Thiên Ký
Chương 945
Dịch giả: Vạn Hàn Nguyên
Chỉ thấy bên trong đống đá u ám màu xanh trên mặt đất có một thanh đoản đao lóng lánh màu xanh dương cắm nghiêng toả ra ánh sáng xanh dương lờ mờ.
Đúng là thanh đoản đao phát ra hào quang này vừa mới thu hút sự chú ý của Liễu Minh.
"Xem ra dường như là một loại quặng có linh tính không thấp, đao này hẳn là linh khí cấp pháp bảo hình thức ban đầu, chỉ là đáng tiếc..." Liễu Minh sau khi suy nghĩ một chút liền không khỏi thở dài tiếc nuối.
Có thể chịu được sự xâm nhập của sương mù màu tím trong bụng cự thú, vô luận là khoáng thạch màu xanh dương hay thanh đoản đao khẳng định đều là báu vật hiếm có. Nếu là bình thường hắn tự nhiên sẽ không chần chừ mà thu những vật này vào trong túi, chỉ là lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Ánh mắt của hắn quét qua, mơ hồ thấy được mấy cái bóng dáng thô chắc màu đỏ sậm ở trong đống khoáng thạch màu xanh dương u ám chậm rãi chuyển động, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng kêu trầm thấp.
Tuy rằng mặt ngoài chỉ có mấy đầu ký sinh trùng khổng lồ này nhưng ai biết được ở chỗ sâu bên trong tường thịt kia còn có bao nhiêu quái trùng đang ẩn nấp nữa.
Hắn nếu tuỳ tiện ra tay nhất định sẽ gây chú ý đám quái trùng ký sinh này, mặc dù có đồ đằng Xa Hoạn che giấu khí tức cũng chỉ sợ khó có thể dễ dàng thoát khỏi.
"Khoáng thạch này hình như là quặng Thanh Diễm Đồng, đoản đao cũng là linh khí thuộc tính Kim. Xem ra sương mù màu tím trong bụng cự thú không cách nào ăn mòn đồ vật mang thuộc tính Kim." Đã không thể thu lấy, Liễu Minh cũng không nán lại thêm nữa, sau khi đảo mắt quét qua mấy lần, hắn liền tiếp tục thúc giục pháp lực bay về phía trước, đồng thời im lặng suy nghĩ.
Trong thời gian kế tiếp, Liễu Minh lại gặp phải không ít linh vật bị đầu Man Hoang cự thú này nuốt vào, đều là các loại linh tài khoáng thạch, hoặc là một ít linh khí. Trong đó có vài món khá quen mắt với Liễu Minh.
Ví dụ như một thanh cự phủ to khoảng hơn mười trượng, toàn thân phủ kín linh văn cổ xưa màu xanh dương cực lớn. Cán búa có chút kỳ lạ, giống như thạch anh phát sáng long lanh.
Lại có một cái ngọc tỷ toàn thân có màu xanh biếc, mơ hồ có chín con giao long nối nhau quay quanh, móng vuốt giương ra trông rất sống động, hơi có chút ánh huỳnh quang tràn ngập linh tính toả ra, vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật.
Bên cạnh những vật này đương nhiên đều bị chiếm giữ bởi không ít quái trùng ký sinh đang tham lam ngửa đầu hút lấy linh khí nồng đậm phát tán ra.
Liễu Minh rất buồn bực, chẳng qua vì không thể để bại lộ nên hắn chỉ có thể xem như không thấy gì cả.
Lúc này, hắn có thể mơ hồ cảm giác được vị trí Dục Linh Đỉnh cách mình càng lúc càng gần.
Hắn tiếp tục đi thêm một đoạn, bỗng nhiên từ trong sương mù màu tím phía trước truyền đến một trận tiếng pháp thuật nổ tung, ngay sau đó một đạo hào quang màu bạc loé lên bay ra.
Liễu Minh khẽ giật mình, cái ánh sáng bạc này có chút quen mắt.
"Rống!"
Từ đằng trước truyền đến một tiếng hổ gầm, còn có tiếng người thét lớn, bất ngờ lại chính là La Thiên Thành.
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt khẽ chuyển.
Từ khi tiến vào bụng cự thú, hai người liền chia ra hành động, không thể ngờ được La Thiên Thành lại ra tay nhanh như vậy, rõ ràng đã đi trước hắn một bước.
Ý niệm trong lòng hắn nhanh chóng xoay chuyển, cả người lại lặng yên không một tiếng động tiếp tục tiến tới, cuối cùng đã thấy rõ được tình hình phía trước.
Chỉ thấy cách đó không xa bên trong sương mù màu tím, quyền kình bắn ra bốn phía, một đoàn ánh sáng màu bạc quay cuồng không ngừng xen lẫn vào đám bóng hình màu đỏ sậm.
Bên trong đoàn ánh sáng màu bạc đúng là La Thiên Thành đang mặc cơ quan chiến giáp màu đen, chỉ thấy xung quanh lúc này cuồn cuộn sương mù màu bạc, song quyền nơi tay được huy động uy dũng vô song, khí thái phi phàm đang không ngừng đánh tới lũ quái trùng ký sinh.
Cơ quan chiến giáp trên người La Thiên Thành thoạt nhìn có chút sứt mẻ, hai đầu sói trên vai thả ra hộ thuẫn màu đen hình vòng cung cũng đã rách nát một bên. Sắc mặt hắn lúc này có hơi nhợt nhạt, hẳn là trải qua kịch chiến liên tiếp đã hao tổn không ít pháp lực.
Dù sao hắn không có thủ đoạn che giấu khí tức như Liễu Minh, chỉ sợ trên đường chỉ dựa vào một đôi thiết quyền này mà đánh tới.
(*thiết quyền: chỉ nắm đấm lực lượng mạnh mẽ)
Liễu Minh thấy thế, hai mắt nhíu lại!
Như vậy thì tiến vào không gian này không chỉ có một lối đi.
Pháp lực chấn động kịch liệt không ngừng thu hút lũ quái trùng ký sinh gần đó mò đến, âm thanh hí hí liên tiếp truyền đến.
Không bao lâu, liền có ước chừng mấy trăm đầu quái trùng lớn nhỏ vây quanh La Thiên Thành làm hắn nhất thời không cách nào thoát ra.
Liễu Minh cũng không làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ mà chỉ đứng giữa không trung cách đó không xa lẳng lặng quan sát.
"Hắc hắc!"
La Thiên Thành phân biệt đấm ra hai bên, liền đó sương mù màu bạc quanh thân cuộn trào rồi bỗng nhiên tách ra một đầu vụ hổ cùng một đầu vụ giao màu bạc lớn hơn mười trượng lao về phía bầy trùng.
Tràng âm thanh long ngâm hổ gầm truyền đến!
Vụ hổ màu bạc giương nanh múa vuốt nhảy vào bầy trùng, hung hăng vồ tới phía trước.
Phanh phanh phanh! Lập tức liền có năm sáu đầu quái trùng ký sinh bị đập bay thẳng ra ngoài, hơn nữa một nửa đám giữa không trung lại bị khí bạc còn sót lại quấy nát bấy.
Vụ giao màu bạc bên trong đám biển trùng bên kia thì như là dời sông lấp bể, những nơi đi qua liền có mấy đầu quái trùng ký sinh dồn dập bị xé rách.
Những con trùng này bên cạnh La Thiên Thành ít nhất cũng là trăm con, chẳng qua đối với số lượng biển trùng đang không ngừng gia tăng mà nói thì chẳng đáng bao nhiêu.
Trong mắt La Thiên Thành loé lên vẻ tàn khốc, hai tay giống như bánh xe liên tục bấm niệm pháp quyết, trong miệng thấp giọng hô một tiếng "bạo".
Thân thể vụ hổ cùng vụ giao màu bạc lập tức run lên rồi mãnh liệt nổ tung ra, sóng khí màu bạc liền điên cuồng tản ra khắp bốn phương tám hướng, biển trùng xung quanh lập tức bị quét sạch hai mảng lớn.
Vòng vây sau vụ nổ liền hình thành hai lỗ hổng.
La Thiên Thành thừa cơ hoá thành một đạo ánh sáng bạc, nhanh chóng loé lên thoát ra từ một cái lỗ hổng gần đó, đồng thời trong tay thình lình liền xuất hiện thêm một cái đèn đồng màu xanh dương lấp lánh thanh quang.
Liễu Minh thấy thế, hai mắt thoáng nhíu lại.
Hắn nhớ rõ ràng ngọn đèn đồng này từng ở trong bí cảnh Thiên Môn, lúc La Thiên Thành đối mặt với Khúc Nghiêu dị tộc đã từng lấy ra, uy lực có chút kinh người.
La Thiên Thành nhanh chóng niệm vài câu chú quyết, há miệng phun ra một hơi pháp lực tinh thuần rơi trên đèn đồng, liền đó một điểm hoả diễm màu bạc sáng lên.
Ngay sau đó chỉ thấy hắn liên tục bấm niệm pháp quyết, ngọn lửa bạc đột nhiên điên cuồng phình ra gấp mấy lần, sau một cái lắc lư liền tự động bay xuống, lại thoáng chút mơ hồ đã biến thành một bức tường màu bạc cực lớn rơi trên mặt đất ngăn cản toàn bộ đám quái trùng ký sinh tại bên ngoài.
La Thiên Thành liền thừa cơ mạnh mẽ chớp động một cái tiếp tục lao như tên bắn về phía trước.
Liễu Minh vẻ mặt hơi đổi, thân hình lay động cũng bình tĩnh đuổi theo.
Mặc dù La Thiên Thành bỏ rơi được đám quái trùng ký sinh nhưng động tĩnh lớn như thế làm cho cả người hắn như là bó đuốc trong đêm. Liền đó phía trước nhanh chóng truyền đến một hồi rung động, lại thêm vài chục đầu ký sinh trùng lớn khoảng gần trượng nhao nhao chui ra đánh tới chỗ hắn.
"Đáng chết!"
Sắc mặt La Thiên Thành trở nên lạnh lẽo, không kịp thúc giục đèn đồng trong tay vội dừng lại, ném ra một cái chuỳ quái dị lập loè ánh sáng đỏ.
Quái chuỳ thình lình xoay tít một vòng lại biến ảo thành một mảnh chuỳ ảnh dày đặc màu đỏ lửa hung hăng đập tới lũ trùng phía trước.
Liễu Minh thấy tình hình này liền loé lên tại bên cạnh rồi trực tiếp vượt qua La Thiên Thành hướng phía trước bay như tên bắn.
Cảm Ứng Châu trong tay áo hắn càng lúc càng chấn động kịch liệt, hiển nhiên Dục Linh Đỉnh đang ở gần đây.
"Liễu Minh, là ngươi..." La Thiên Thành rốt cuộc phát hiện ra Liễu Minh, không khỏi vừa sợ vừa giận quát.
Bởi vì lúc trước hắn chăm chú đối phó trùng biển không ngừng tràn ra, lại thêm Liễu Minh dùng đồ đằng Xa Hoạn che giấu khí tức làm hắn không có chú ý đến sự tồn tại của Liễu Minh.
Hắn vừa mới phân tâm một chút lập tức có vài đầu cự trùng từ hai bên loé lên bổ nhào đến ngay trước mắt.
La Thiên Thành rơi vào đường cùng, chỉ đành đồng thời thúc giục hai kiện bảo vật chuyên tâm đối phó.
Lúc này do tất cả ký sinh trùng đều bị La Thiên Thành hấp dẫn qua nên Liễu Minh thoáng lay động thân hình, sau một cái rẽ ngoặc đột nhiên trước mắt trở nên sáng ngời.
Phía trước không xa bất ngờ xuất hiện một cung điện nhỏ đã bị sụp đổ gần nửa, diện tích lớn chừng nửa mẫu, chung quanh phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt ở bên trong sương mù màu tím càng làm người khác dễ chú ý.
Đầu Man Hoang cự thú này lại trực tiếp đem nửa cái cung điện nuốt vào bụng làm Liễu Minh không khỏi có chút không nói nên lời.
Giờ phút này, nhìn xuyên qua đại môn rộng mở của cung điện có thể mơ hồ thấy được bên trong cũng đang lúc nhúc đầy rẫy quái trùng ký sinh lớn nhỏ.
Tại trung tâm cung điện có một cái tế đàn ba tầng xiêu vẹo nằm trên mặt đất, trên đầu có một cái đỉnh nhỏ ba chân màu bạc cao hơn xích đang lẳng lặng lơ lửng giữa không trung toả ra ánh sáng trắng chói mắt.
Kiểu dáng đỉnh này có chút cổ sơ vụng về, ba cái chân vạc như nửa cái chân thú, trên thân vẽ đầy từng vòng linh văn hình xoắn ốc, mặc dù lúc này không có pháp lực rót vào nhưng vẫn toả ra từng cỗ chấn động linh áp rõ ràng.
Ở chính giữa thân đỉnh có khắc ba cái kiểu chữ kỳ quái.
Liễu Minh đối với Thượng cổ văn tự coi như có chút hiểu biết nhưng đối với ba chữ viết này lại hoàn toàn mờ mịt.
Chẳng qua Cảm Ứng Châu trong tay áo lại run rẩy kịch liệt bay ra ngoài, toả ra một luồng ánh sáng màu vàng kim dao động hướng tới cổ đỉnh màu bạc trên tế đàn.
Xem ra đúng là Dục Linh Đỉnh không sai!
Tinh mang trong mắt Liễu Minh liền trở nên rực rỡ, thân thể lay động bay vọt tới, trong tay phóng ra một cỗ hắc mang hoá thành đại thủ màu đen trực tiếp chộp tới Dục Linh Đỉnh.
Hắn vừa ra tay thì liền gây chú ý đến đám quái trùng ký sinh chiếm giữ bên trong phế tích cung điện. Theo đó một đầu quái trùng dài hai ba trượng lập tức uốn éo thân hình biến thành một đạo hồng ảnh bổ nhào về phía Liễu Minh nhanh như điện chớp, đồng thời kéo theo một cỗ ác phong phả vào mặt hắn.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng không thèm tránh né, liền đó khí đen trên thân tuôn ra ào ào biến thành một đầu vụ hổ màu đen gào thét đâm vào đầu quái trùng kia.
Đây là lần đầu hắn gặp phải đầu quái trùng ký sinh này, cũng chính là đầu lớn nhất từ trước đến nay. Vảy giáp trên thân mơ hồ có ánh sáng màu đỏ lưu chuyển, mà trên bụng thì dài ra một đôi móng vuốt sắc bén dữ tợn màu đen nhánh dài chừng hai thước giống như là một thanh đoản kiếm màu đen làm cho người khác không rét mà run.
"Oanh" một tiếng!
Vụ hổ màu đen là Long Hổ Minh Ngục Công do pháp lực biến thành ẩn chứa cự lực tự nhiên không phải chuyện đùa nhưng sức phòng ngự của đầu quái trùng ký sinh khổng lồ này lại mạnh đến không ngờ, chỉ thấy thân thể của nó khẽ lắc lư một cái đã có thể thừa nhận được lực va đập của vụ hổ.
"Hí!"
Quái trùng ký sinh khổng lồ phát ra một tiếng gào rú, chân trước bộc phát thành móng vuốt nhọn hoắt sắc bén thình lình chụp xuống cắt rời thân thể vụ hổ.
Vụ hổ màu đen lập tức gào thét một tiếng, thân thể bỗng nhiên bị xé nát bấy biến thành từng cỗ khí đen phiêu tán khắp nơi.
Liễu Minh sắc mặt không biểu cảm lại run hai tay lên, lại là hai đầu vụ hổ gào thét đánh về phía quái trùng, đồng thời thân hình thoáng chút mơ hồ hoá thành bốn đạo hư ảnh lao tới.
Ba đạo trong đó phân biệt nghênh đón mấy đầu quái trùng ký sinh khác vọt tới, một đạo còn lại thì như quỷ mị vượt qua đầu ký sinh trùng khổng lồ phía trước, rồi bỗng nhiên huyễn hoá ra một cái đại thủ màu đen chộp lấy Dục Linh Đỉnh ở giữa không trung.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
112 chương