Ma Thiên Ký
Chương 942
Dịch giả: nila32, Vong Mạng
Diệp Quýnh thấy vậy, sắc mặt liền trở nên tái xanh, hai tay không chút chậm trễ liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết rơi vào ngũ sắc trận bàn. Năm tên đệ tử Thiên Công Tông thấy thế cũng vội vàng thúc giục pháp quyết, phóng người đặt chân lên đỉnh đầu của những khôi lỗi khổng lồ bên cạnh sau đó nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi rơi xuống người rối dưới chân, hai bàn tay cũng liên tục thay đổi động tác.
Ngay lập tức, năm đầu khôi lỗi khổng lồ vốn đang đứng yên bất động bỗng nhiên khẽ nhúc nhích hai tay, xoa xoa lồng ngực của mình rồi chậm chậm cất bước tiến về phía trước. Cùng lúc đó, phù văn trước ngực những khôi lỗi này cũng theo đó phóng to gấp nhiều lần, sau đó không ngừng đan xen, hòa lẫn vào nhau.
Năm đầu khôi lỗi càng xích lại gần nhau, mối liên kết giữa chúng cũng như nước lên thuyền lên trở nên ngày càng chặt chẽ, chỉ thấy quang trận ngũ giác cũng theo đó ngày càng thêm phần ngưng thực rồi lần nữa rơi xuống mặt đất.
“Phù phù” một tiếng, cự thú kia liền nhanh chóng bị áp chặt xuống mặt đất một lần nữa. Sau một lát, quang trận ngũ sắc rốt cuộc cũng đình chỉ việc lắc lư để khôi phục trạng thái ổn định vốn có. Năm tên đệ tử Thiên Công Tông thấy pháp trận Ngũ Hành đã ngăn cảnh được cơn quẫy đạp của Cự thú liền không kìm được thở phào một hơi. Diệp Quýnh vốn dĩ vô cùng khẩn trương cũng đồng dạng trở nên bình tĩnh hơn chút.
Cự thú kia dồn sức đánh ra một đòn lại không thể phá vỡ trận pháp bên trên như mong muốn, lúc này càng lộ ra vẻ nôn nóng bất an, thân thể đồ sộ như núi bị quang trận đè ép không ngừng nhấp nhô cựa quậy, đồng thời lỗ mũi còn không ngừng phun ra từng cỗ khí tức màu tím nhạt vô cùng nóng bức. Bởi vì thiếu đi sự trói buộc của quang mang ngũ sắc, con thú này chỉ bị kiềm chế một chút liền bắt đầu quẫy đạp trở lại. Thân thể to lớn của nó va chạm liên hồi vào màn sáng bên cạnh khiến cho toàn bộ pháp trận không ngừng rung lắc dữ dội.
“Ôn sư đệ, Nguyên sư đệ mau tấn công vào hai mắt của nó!” Chính vào lúc này, Kim Thiên Tứ vốn đang lơ lửng bất động giữa không trung thình lình mở miệng phân phó hai người bên cạnh.
Nam tử họ Nguyên nghe vậy liền biến đổi pháp quyết trong tay, ra lệnh cho một loạt khôi lỗi Khô Lâu trước mặt phát ra từng hư ảnh cự phủ màu trắng vô cùng lăng lệ, giống bão táp mưa sa không ngừng rơi xuống con mắt khổng lồ bên trái của đầu cự thú Man Hoang kia.
Trong lúc đó, Ôn Tăng cũng nhanh chóng giơ một tay lên trời, phóng ra một đạo phù lục tản mát hào quang xanh biếc. Tấm bùa này sau khi lượn quanh một vòng liền hóa thành từng đoàn quang diễm tử sắc không ngừng công kích con mắt còn lại của cự thú.
Nào ngờ, đầu súc sinh kia tựa như cảm ứng được tiếng gió liền không chút chậm trễ nhắm chặt đôi mắt to như căn phòng lại.
“Oanh long long” vài tiếng!
Chỉ thấy vô luận là búa mang màu trắng hay quang diễm màu tím, vừa chạm đến mí mắt của yêu thú đều dồn dập hóa thành từng đoàn ánh sáng nổ văng tung tóe vì thế cũng không gây tổn thương được cho nó.
Đúng vào lúc này, trong bàn tay của Kim Thiên Tứ thình lình nhiều thêm một chiếc khuyên tròn không ngừng tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Chỉ thấy y lầm rầm niệm chú vài câu, một đạo phù văn màu trắng đã nhanh chóng hiện lên sau đó lập tức chui vào bên trong đồ vật hình tròn kia.
Ngay lập tức, hào quang bạch sắc phát ra từ đồ vật trên tay Kim Thiên Tứ đột nhiên phát sáng rực rỡ từng sợi tinh khí trắng mờ có thể nhìn thấy bằng mắt thường cũng theo đó vọt tới từ bốn phương tám hướng xung quanh rồi điên cuồng ngưng tụ vào bên trong cơ thể khiến cho khí tức của hắn lập tức bạo tăng với tốc độ vô cùng kinh khủng.
“Làm sao người này có thể thu nạp lực lượng đất trời vào bên trong Linh Hải?” Diệp Quýnh đang duy trì pháp trận trên không nhưng vẫn không ngừng chú ý đến động tĩnh của nhóm người Kim Thiên Tứ bên dưới. Khi hắn chứng kiến cảnh tượng này liền không khỏi kinh ngạc thì thào lẩm bẩm một câu. Năm tên đệ tử Thiên Công Tông nghe vậy, sắc mặt cũng đều lộ vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
“Liễu sư đệ, La sư đệ, đến lúc rồi!” Kim Thiên Tứ bỗng nhiên hét lớn một tiếng. Chỉ thấy một tay của y giương thẳng về phía trước, chiếc khuyên tròn trong tay cũng hóa thành một đạo quang mang bạch mạnh mẽ lao nhanh về phía đỉnh đầu khổng lồ của cự thú vĩ đại kia.
Một tiêng “Ô…ô…n…g” trầm trục truyền đến!
Chỉ thấy vật thể hình tròn kia đã chuẩn xác ghim lên chiếc sừng đen thui trên đầu yêu thú kia sau đó liền xiết chặt giống như đã mọc rễ bám lại tại chỗ khiến cho phạm vi xung quanh không ngừng tản mát từng vòng linh khí gợn sóng đủ màu đủ sắc.
Ngay lập tức, đầu cự thú kia không biết là bị những gợn sóng linh khí nồng đậm hấp dẫn hay do nguyên nhân nào khác mà đột ngột rống lên một tiếng hưng phấn, hơn nữa bốn chân còn không ngừng giẫm mạnh tại chỗ, thân hình khổng lồ cũng theo đó rung động điên cuồng, dường như đã xem đồ vật đang ghim trên người là món ăn ưa thích của mình vậy.
“Sưu sưu” hai tiếng xé gió truyền đến!
Hai thân ảnh một đen một trắng trong nháy mắt từ sau lưng của Kim Thiên Tứ lao vút đi, lần lượt xộc thẳng vào cái miệng đen ngòm đang mở rộng trước mắt. Cự thú kia giờ phút này đang mải miết chơi đùa với thứ đồ mới lạ trên người nên căn bản không chú ý đến bản thân đã bị hai nhân loại nhỏ bé âm thầm xâm nhập.
“Cẩn thận!”
Liễu Minh lóe một cái xong liền nhảy vào trong miệng cự thú, cùng lúc đó có tiếng truyền âm của Kim Thiên Tứ vang lên trong tai. Một khắc sau, hắn chỉ thấy một mùi tanh tưởi từ trước mặt ập tới.
Lúc hắn nhìn rõ được tình cảnh trước mặt thì người thình lình đã xuất hiện ở trong một cái thông đạo màu da cực lớn, nhục bích màu trắng hai bên đang loi nhoi một cách chậm rãi.
*nhục bích: tường thịt.
“Có lẽ nơi này chính là cổ họng cự thú rồi a, thực sự là kinh người!” Liễu Minh thấy thế bèn thì thào lẩm nhẩm.
Đúng vào lúc này, một luồng khí màu tím nhạt từ nhục bích trong thông đạo bồng bềnh bay ra, khí màu tím này vừa mới xẹt qua quần áo hắn, tức thì trên quần áo liền có một tràng những tiếng xì xì vang lên, ngay sau đó một vết rách xuất hiện mà làn da hắn chỉ hơi tiếp xục một chút với loại khí này cũng cảm thấy đau nhức như bị đâm.
“Chất khí ăn mòn!”
Liễu Minh hơi đổi sắc, một tay cuốn một cái lấy ra ống đồng màu đen kia, ngón tay hơi động rót pháp lực vào trong đó, tức thì ống đồng liền hóa thành một vầng sáng màu đen bao bọc thân thể lại, giữa tiếng máy móc ken két giòn vang, một cơ quan chiến giáp màu đen ngòm thình lình xuất hiện đồng thời bao trùm toàn thân hắn.
Sau một khắc, hai bên vai chiến giáp thấy có hai cái đầu sói hiện ra đồng thời miệng chúng mở rộng xong liền phún ra hai tấm thuẫn ánh sáng màu đen nhánh, đồng thời từ hai phía bao lại, bảo hộ chiến giáp ở phía trong.
Chất khí màu tím hơi tiếp xúc với thuẫn ánh sáng màu đen xong liền tự trượt qua một bên. Liễu Minh nhìn thấy cảnh này, trong lòng mới có chút thả lỏng.
Lúc này hắn mới thong thả đảo mắt nhìn qua tình hình xung quanh, chỉ thấy trên những nhục bích này là từng lớp màng màu da riêng biệt dính liền với nhau, những lớp màng này trông có hình lưới, dày chừng nửa tấc.
Mà ở không gian phía trước trong thông đạo là khí tím ngập tràn, không biết là dẫn tới chỗ nào.
“Liễu Minh, chúng ra liền so xem ai tìm được cái Dục Linh Đỉnh kia trước nhé!” Ánh sáng bạc lóe lên, bóng người La Thiên Thành đột nhiên xuất hiện bên cạnh Liễu Minh.
Chỉ thấy tên này cũng đã mặc cơ quan chiến giáp vào đồng thời cũng đã kích phát vòng bảo hộ lên rồi.
“La sư đệ, trong người con cự thú này còn chưa biết có nguy hiểm khó ngờ nào, ta thấy tốt hơn là cùng nhau hành động, nhanh chóng tìm kiếm cái Dục Linh Đỉnh kia mới phải.” Liễu Minh nhíu mày, nói.
“Sao thế, chẳng lẽ người sợ sao?” La Thiên Thành liếc nhìn Liễu Minh đoạn cười lạnh một tiếng rồi nói.
Liễu Minh nghe thế, không khỏi thở dài!
Hắn sớm biết rằng La Thiên Thành, Ôn Tăng, thậm chí một số đệ tử Thái Thanh Môn khác rất có địch ý với hắn, chỉ có điều không ngờ rằng dưới tình huống kiểu này mà La Thiên Thành còn có thể nghĩ ra loại tỉ thí ấu trĩ như thế.
“Nếu ngươi không dám tỉ thí thì cái danh xưng Đệ Nhất đệ tử nội môn kia hãy giao ra a.” La Thiên Thành liếc nhìn châm chọc Liễu Minh xong ánh sáng bạc quanh thân liền bừng lên đoạn nhắm hướng sâu trong thông đạo mà đi tới.
Liễu Minh trông bóng lưng La Thiên Thành xong cũng không lộ vẻ tức giận mà trái lại chỉ lắc lắc đầu, hơi trầm ngâm lấy ra viên châu cảm ứng màu vàng kia.
Hắn nhớ lại cách dùng mà Diệp Quýnh chỉ cho biết, đoạn chậm rãi rót pháp lực vào trong đó, đồng thời miệng liên tiếp tụng niệm khẩu quyết, tức thì bên trong trán hắn toát ra một đám những điểm sáng, chúng lóe lên rồi chui vào trong Cảm Ứng Châu.
Cảm Ứng Châu lúc này tản mát ra ánh sánh mờ như đom đóm, đồng thời một luồng chấn động nhè nhẹ tỏa ra rồi lập tức khuếch tán ra phạm vi gần trăm trượng.
Cảm Ứng Châu này có thể phát ra chấn động giống như tu sĩ dùng thần thức để dò xét, căn cứ theo lời Diệp Quýnh thì ở trong một phạm vi nhất định nó có thể cảm ứng được vị trí chính xác của Dục Linh Đỉnh.
Liễu Minh ngẫm nghĩ như thế xong lại dùng thần niệm quét qua cơ quan chiến giáp trên người xong khẽ nhướng mày.
Tuy cơ quan chiến giáp trên người này có thể chống đỡ được chất khí ăn mòn màu tím có ở khắp nơi xung quanh, nhưng mà bên cạnh đó hắn cũng cảm ứng được rằng linh lực trong chiến giáp cũng đang bị tiêu hao đi một cách từ từ mà chắc chắn.
Dựa theo tốc độ này mà tính thì chỉ e cơ quan chiến giáp này nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ vững được hai canh giờ mà thôi, sau đó liền chẳng có cách nào dùng tiếp nữa, một khi đã không có chiến giáp bảo hộ, bằng vào sự ăn mòn đáng sợ vừa mới thấy của chất khí kia thì dùng thân thể hắn tuyệt đối chẳng kiên trì được bao lâu.
Nghĩ đến đây, Liễu Minh liền thu Cảm ứng châu vào trong tay áo, một tay bấm niệm pháp quyết, tức thì khói đen cuồn cuộn tuôn ra, bao bọc lấy thân thể đoạn hắn liền chạy như bay về phía trước.
Thông đạo nhục bích cũng không phải là một đường thẳng mà có chút uốn lượn quanh co, bóng dáng La Thiên Thành lúc này đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, hẳn là đã sớm bay đến phía trước rồi.
Liễu Minh không dám tiến lên quá nhanh, suy cho cùng thì nơi trước mắt này không biết có hung hiểm gì, vừa phi hành hắn vừa dùng thần thức lẳng lặng khuếch tán ra ngoài, không ngừng chú tâm để ý tình hình xung quanh.
Không bao lâu sau, bóng hắn chợt dừng lại.
Chỉ thấy ở thông đạo phía trước xuất hiện hai lối ra, hơn nữa ở chỗ ngã ba, trên nhục bích còn có một tầng những màng dính như mạng nhện thõng xuống, chặn hướng phía trước thông đạo.
Những màng dính mới trông chỉ dày có một tấc, trên chúng dính đầy chất lỏng sền sệt, thoạt nhìn có chút buồn nôn.
Giữa màng dính như mạng nhện ở phía trái thông đạo đã bị phá ra một lỗ thủng lớn, trông độ lớn thì dễ dàng để cho một người đi qua, xem ra chắc hẳn chính là do La Thiên Thành.
Sau khi xác nhận Cảm Ứng Châu không thể nào dò xét ra vị trí Dục Linh Đỉnh xong, Liễu Minh khẽ động thân mình, bay về phía phải thông đạo, đồng thời một tay đánh một trảo vào không khí, khói đen trên người liền cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một đại thủ màu đen tóm lấy màng dính mạng nhện đoạn dốc sức xé ra.
Màng dính mạng nhện này lại cứng cỏi không ngờ, tuy bị kéo căng nhưng không có đứt gãy ngay.
Liễu Minh nhíu mày, lực đạo trên tay tăng thêm ba phần, lúc này màng dính mới khẽ động rồi phát ra âm thanh như dây cung bị đứt.
Xì..iii…
Mạng lưới rách toạc toát ra từng luồng khói tím, thình lình chính là chất khí ăn mòn tràn ngập khắp thông đạo kia.
Liễu Minh yên lặng liếc nhìn mạng nhện rách ra, đoạn thân hình hóa thành một tia sáng đen, xuyên qua lỗ hổng trên màng dính mạng nhện, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ có điều vào thời điểm này, nhục bích dính liền với màng dính bỗng động đậy mấy cái rồi một cái bóng màu đỏ thẫm thình lình từ trên nhục bích xông ra, từ sau lưng đánh thẳng tới người Liễu Minh.
Cái bóng màu đỏ này có động tác cực nhanh, chỉ thấy có một loạt răng nhọn trắng như tuyết lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Liễu Minh lộ vẻ kinh sợ, vừa rồi khi cái bóng màu đỏ từ trong nhục bích xuất hiện, thần thức của hắn thế mà lại không hề cảm giác được, có điều người hắn đã sớm quay tròn một cái, đồng thời ngón tay bên tay phải vung lên, tức thì một đạo phong nhận màu đen bóng chém thẳng lên trên người cái bóng màu đỏ.
Phành!
Cái bóng màu đỏ bị đánh văng ra ngoài với tốc độ nhanh gấp đôi lúc mới đây, nó đâm lên nhục bích rồi lập tức rớt xuống.
Liễu Minh lúc này đã thấy rõ chân thân cái bóng màu đỏ, rõ ràng là một con quái trùng màu đỏ lớn đến tầm hai xích, trên người trải đầy những lân phiến màu đỏ sậm, thân hình như con giun, đầu lại giống Tích Dịch, trong miệng là đầy những răng dài sắc bén khiến người ta mới nhìn đã khiếp hãi.
*Tích Dịch: thằn lằn.
Có điều là lúc này, trên bụng con quái trùng đã bị rách ra một vết thương thật dài, gần như mở phanh cả phần bụng ngực, máu tươi màu đỏ thẫm từ trong đó tuôn ra, thân thể nó vùng vẫy mấy cái, trông thấy không sống nổi nữa.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
112 chương