Ma Thiên Ký

Chương 868

Dịch giả: nhatchimai “Hay lắm, không thể tưởng tượng được ngươi thế mà quen biết bậc đại năng Thông Huyền, chả trách không để Âu Dương thế gia vào trong mắt… khục khục…” Nam tử tóc dài lạnh lùng thốt lên vài câu rồi ho khan dồn dập một hồi. Lúc này trên mặt lão hiện vẻ tức giận, khóe miệng trào ra máu, khí tức so với mới rồi có tốt hơn nhưng vẫn còn uể oải lắm, hiển nhiên vừa rồi lão bị thương không hề nhẹ. “Tiền bối hiểu lầm, vãn bối cơ bản không biết lão nhân gia Khôi đế phụ thân trực tiếp trên khôi lỗi của Sa cô nương, nếu không vãn bối sao lại dám vẽ vời nhúng tay vào cho thêm nhiều chuyện.” Liễu Minh gượng cười giải thích. “Hừ, cái tên tiểu bối nhà ngươi không cần lấy Khôi đế ra ép ta. Việc này ta sẽ báo gia chủ. Nhưng nha đầu kia đi thì cũng đi rồi, ngươi cũng không cần phải loanh quanh Âu Dương gia làm gì, đi ngay đi. Còn nữa, người đừng quên là còn thiếu nợ Âu Dương thế gia ta một yêu cầu, thời điểm cần ngươi hỗ trợ tự nhiên sẽ có người đến đưa tin.” Nam tử tóc dài hừ lạnh, bàn tay vung lên, bốc bốn người gồm cả lão già tóc bạc đang há mồm ra xem, phá không bỏ đi. Trong nháy mắt, trong mật địa ẩn cư nhà Âu Dương Khuê chỉ còn lẻ loi trơ trọi mỗi một mình Liễu Minh đứng đó. Âu Dương Khuê và người nhà dường như đều đang bị hôn mê. Sau khi Liễu Minh quét thần thức qua thì phát hiện những người này cũng chỉ bị linh áp Thông Huyền chấn cho hôn mê bất tỉnh mà không gặp vấn đề gì lớn. Liễu Minh trở lại sân trước, ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt một hồi âm tình bất định*. *Âm tình bất định: suy nghĩ mà chưa quyết. Một lát sau, hắn than nhẹ một tiếng, tay bấm pháp quyết rồi hóa thành ánh sáng màu đen đi mất. Sau khi ra khỏi nơi ẩn cư nhà Âu Dương Khuê thì hắn thúc dục độn quang hướng về phía Nam Minh thành bay như tên bắn. Lại nửa ngày trôi qua, một đạo ánh sáng màu đỏ vô cùng nhanh bay ra khỏi Nam Minh thành. Trong ánh sáng màu đỏ kia là một ngọc thuyền phi hành, ngồi bên trên là hai thân ảnh đang phá không bay về phương xa. Nhoáng cái là trôi qua mấy tháng! Một ngày nọ, tại đại điện Phiêu Hồng Viện bên ngoài Vạn Linh sơn mạch, một đạo ánh sáng màu vàng kim từ đằng xa bay tới. Khi ánh sáng màu vàng kim thu lại, một thanh niên mặc thanh bào hiện ra, đúng là Liễu Minh. Ở bên cạnh hắn là một bé trai tầm tám chín tuổi. Đúng là đứa trẻ mồ côi có linh thể Kim Tình Bích Đồng của Diệp gia - Diệp Hạo. Sau khi hắn một đường phản hồi tông môn thì không trở lại động phủ trước mà tới ngoại sự điện tìm một chấp sự chuyên phụ trách chiêu mộ đệ tử. Hắn hỏi han một hồi thì biết nếu đệ tử trong tông phát hiện đệ tử có thể chất đặc thù hoặc huyết thống dị tộc thì không cần phải chờ tới lúc chiêu mộ thường kỳ hàng năm mà sẽ được chấp sự ngoại sự điện tiến hành kiểm tra hư thực một phen rồi tùy vào khả năng mà phân phối vào trong ngoài nội viện. Cũng có thể do chấp sự của tất cả ngoại viện kiểm tra, sau khi thông qua ngoại viện mới quyết có nên chiêu nhập hay không. Tình hình thực tế thì bát đại ngoại viện cũng muốn nâng cao thực lực của mình để tranh thủ tài nguyên của tông môn nên thường đối với những đệ tử có thiên phú dị bẩm vẫn là cầu còn không được. Liễu Minh suy nghĩ một hồi thì quyết định dẫn nó vào Phiêu Hồng viện. Dù sao hắn cũng xuất thân từ đây nên đám chấp sự có thể đối với đứa nhỏ này mà chiếu cố thêm một chút. Khi hai người bước chân vào Phiêu Hồng viện đã có một gã chấp sự cao lớn bước ra. “Đứng lại, hai người các ngươi tới Phiêu Hồng viện ta làm gì? Ơ kìa, ngươi là Liễu Minh sư huynh!” Gã đệ tử cao lớn cẩn thận nhìn kỹ Liễu Minh, rồi chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt đại biến trở nên cực kỳ cung kính. “Vị sư đệ này là?” Liễu Minh thì không nhận ra người thanh niên trước mặt bèn hơi kinh ngạc hỏi lại. “Tại hạ là chấp sự đệ tử vào bổn viện sau, Liễu sư huynh không biết cũng bình thường. Nhưng mà nhớ năm đó Liễu sư huynh thi đấu ngoại viện đoạt được thứ nhất, tại hạ cũng có vinh hạnh tham gia nhưng không thể tỷ thí với Liễu sư huynh được. Mà sau khi Liễu sư huynh vào nội môn, đại diện tông môn tham gia đại hội Thiên môn, trong chúng cường như nấm đoạt được thứ nhất đã trở thành đối tượng ngưỡng mộ hiện tại của ba ngàn đệ tử Phiêu Hồng viện chúng ta rồi. Đúng rồi, không biết bây giờ Liễu sư huynh đến vì chuyện gì, hẳn là… vì đứa này nhỉ?” Đệ tử cao lớn dường như là kẻ hoạt ngôn, nói một thôi một hồi miệng lưỡi lưu loát không yên, hồi lâu mới đưa mắt nhìn bé trai bên cạnh hắn, lúc này mới hỏi chuyện. “Tại hạ nghe bảo là đệ tử có linh thể đặc thù thì chỉ cần qua kiểm tra hư thực thì có thể làm đệ tử ngoại môn phải không?” Liễu Minh gật đầu, hơi cười và hỏi. “Linh thể đặc thù? Đó là đương nhiên, lại nói Phiêu Hồng viện chúng ta qua nhiều năm không thể tuyển được đệ tử có thiên phú dị bẩm, bằng không thì những đệ tử này chỉ cần vài năm ngắn ngủi có thể tăng mạnh thực lực làm cho bổn viện vẻ vang lại kéo được nhiều tài nguyên về hơn nữa. Chẳng lẽ đứa nhỏ này lại là…” Đệ tử cao lớn lại một thôi một hồi tiếp rồi mới đột nhiên ý thức được điều gì mới đưa mắt nhìn về phía bé trai tám chín tuổi, khuôn mặt ngạc nhiên bắt đầu đánh giá. Liễu Minh không trả lời mà chỉ giơ tay vỗ nhẹ vào vai Diệp Hạo. Một luồng linh lực nhỏ lập tức từ tay truyền vào cơ thể Diệp Hạo, nó chỉ cảm thấy cơ thể khẽ run, cảm giác tê tê ê ê một hồi, chợt trong mắt hiện lên một mảng kim mang nhàn nhạt mơ hồ. Kim mang đồng tử lóe lên một cái rồi biến mất, đệ tử cao lớn thấy thế thì cảm thấy hưng phấn. “Liễu sư huynh, nếu tại hạ không nhìn lầm thì bé trai này có thân thể linh đồng hả?” “Đúng vậy, không biết là như thế đã được gia nhập thẳng vào Phiêu Hồng viện chưa?” Liễu Minh khẽ gật đầu, bình tĩnh hỏi. “Đương nhiên rồi, nhưng vừa không khéo là Giang viện chủ đi du lịch ở ngoài đã hơn nửa năm rồi, nửa tháng trước Lương phó viện chủ cũng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tông môn, nhanh lắm cũng phải nửa tháng nữa mới về. Dù sao đệ tử linh thể đặc thù hiếm thấy thế này thì tốt nhất cứ để cho bản thân viện chủ kiểm tra thực hư một lần, nếu quả đúng như thế thì thông thường nội viện sẽ hao phí lượng lớn tài nguyên mà bồi dưỡng cẩn thận.” Người thanh niên xoay người nhìn chằm chằm bé trai mấy lượt mới đứng dậy vui vẻ nói với Liễu Minh. “Nếu Viện chủ và phó viện chủ đều không có mặt, một thời gian ngắn nữa Liễu mỗ lại dẫn nó tới vậy.” Liễu Minh nghe thế thì chau mày đáp. “Gượm đã, kỳ thật phải nói dù tại hạ chỉ là đệ tử chấp sự nhưng theo quy củ trong môn cũng có thể sắp xếp nó ở Phiêu Hồng viện một thời gian. Vậy đi, sư đệ cứ cho nó gia nhập Phiêu Hồng viện, đợi hai vị Viện chủ về thì sẽ đưa ra kiểm tra hư thực linh thể. Sắp xếp như vậy đã ổn chưa?” Người đệ tử nghĩ một hồi bèn vội vã quyết định. “Được, tại hạ mang nó về động phủ cũng không thuận tiện lắm, nếu được như vậy thì phiền sư đệ an bài giúp cho…” Liễu Minh suy tính một phen thì cũng đồng ý hoàn toàn. “Liễu sư huynh cần gì phải khách khí như thế…” Người chấp sự nọ vội vã khoát khoát tay bảo. “Diệp Hạo, vị tiền bối này sẽ an bài việc của ngươi sau này, sau này ngươi muốn được như ý nguyện thì trông vào vận mệnh của mình.” Liễu Minh quay lại, hạ giọng nói với đứa bé. Đứa nhỏ nghe thế, cái hiểu cái không nhưng liên tục gật đầu. “Liễu sư huynh, đứa nhỏ này giao cho ta, ngài cứ yên tâm đi.” Người thanh niên vỗ bộ ngực, ánh mắt nhìn Diệp Hạo âu yếm như nhìn bảo vật vậy. Cũng khó trách, nếu có thể dẫn tiến đứa nhỏ có linh thể như thế cũng là một công lao. Một khi lễ khai linh sau này xong mà tư chất không tệ, đương nhiên không thiếu chỗ tốt. Sau khi đã làm thỏa đáng, Liễu Minh không ở lại chờ đợi nữa mà bái biệt đệ tử chấp sự ngay. Hắn dặn dò Diệp Hạo vài câu rồi trở lại chủ điện Phiêu Hồng Viện. Ra khỏi đại điện, hắn bấm kiếm quyết hóa thành đạo ánh sáng vàng kim phá không bay về động phủ. Vào trong động, hắn đóng đại mộn lại, vỗ vào hai túi da bên hông. Luồng khí đen cuồn cuộn bốc lên hóa thành Hạt Nhi mình mặc lụa đen. “Chủ nhân!” Hạt Nhi vén áo thi lễ với hắn. Liễu Minh gật đầu với nó, thần thức quét qua cái túi da khác, miệng mỉm cười. Lúc này Phi Nhi đang cuộn mình ngủ say như chết trong túi, hoàn toàn không biết có triệu hoán. Liễu Minh lắc đầu, phân phó Hạt Nhi tự tu luyện rồi chui vào trong mật thất. Hắn vốn tưởng là tới chỗ Âu Dương thế gia chẳng bao lâu nhưng thế mà trễ mất nửa năm ròng. Bây giờ về tông môn, thế là có thể an tâm củng cố cảnh giới. Sau một nén nhang, hắn vào trong mật thất. Hắn đang khoanh chân ngồi trên một chiếc bồ đoàn, bên cạnh là một cái bình nhỏ màu xanh biếc, bên trong có hai viên đan dược trong suốt như ngọc mặt ngoài có ba đan văn. Đó là hai viên Uẩn Linh đan. Lại nói, cảnh giới của hắn đã tăng lên, hiệu quả của Uẩn Linh đan với việc tăng tiến pháp lực đã giảm bớt đi nhiều. Bây giờ vào cảnh giới Giả đan thì Uẩn Linh đan bình thường đã gần như không còn hiệu quả, tới cả Uẩn linh đan nhập phẩm cũng chỉ có một chút hiệu quả mà thôi. Cũng may trước đây hắn chỉ bán Uẩn Linh đan bình thường, phần lớn cấp nhập phẩm vẫn giữ lại. Dù rằng hiệu quả không nhiều nhưng so với chỉ ngồi không khổ tu vẫn là làm ít hưởng thành quả nhiều. Trước mắt hắn không muốn rời tông môn đi tìm tài liệu luyện đan nên chỉ còn cách dùng đám đan dược này đã. Nghĩ thế, Liễu Minh bèn giơ hai ngón tay kẹp viên Uẩn Linh đan, cho vào trong miệng. Hai mắt khép lại, điều động pháp lực trong cơ thể, lặng lẽ tĩnh tọa. Thời gian như mây trôi, nháy mắt đã qua ba năm. Vì hắn trở về âm thầm nên năm tháng lặng lẽ qua, không có ai tới quấy rầy tu luyện. Một ngày nọ, một tiếng “Thình” trầm đục vang lên, cửa đá mật thất bị đẩy ra từ bên trong. Bóng người lóe lên, Liễu Minh từ bên trong đi ra. Ba năm qua, đan dược tăng tiến pháp lực đã hết sạch. Pháp lực trong cơ thể tinh tiến hơn trước không ít. Lúc này, cảnh giới Giả Đan đã hoàn toàn được củng cố, bên ngoài tinh cầu hào quang màu tím bạc lưu chuyển không ngừng, pháp lực trong linh hải tràn đầy. Hắn có thể bắt tay vào quá trình toái tinh Kết đan, chuẩn bị khâu cuối cùng xung kích Chân Đan cảnh.