Ma Thiên Ký

Chương 840

Dịch giả: Vong Mạng Viên thuốc này tuy chỉ to bằng ngón tay cái nhưng cầm trong tay lại có cảm giác hơi nặng, hơn nữa trong quá trình luyện chế viên đan này có mùi hương hiếm thấy bay xộc vào mũi, khi đã thành đan thì ngược lại, một chút mùi thuốc cũng không có, người không biết trông thấy nó e rằng sẽ tưởng hắn là phương sĩ giang hồ nào đó dùng đan dược giả để đi lừa gạt. Liễu Minh lẳng lặng nhìn ngắm một hồi, khuôn mặt cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười thông suốt. Hình dáng đan dược này không thể tính là đẹp mắt nhưng người có thần thức linh mẫn vẫn có thể cảm nhận được dược lực dồi dào ở trong đó, đây chính là viên Kim Cương Thối Cốt Đan hàng thật giá thật. Có điều là độ tinh thuần của nó cũng không cao, miễn cưỡng đạt đến khoảng trên dưới năm thành, chỉ là một khỏa đan dược bình thường. Hắn thầm suy tính một phen xong liền thu viên đan dược này lại, sau đấy lập tức lặp lại hành động, lấy ra một tấm phù trữ vật khác… Trong thời gian tiếp đấy, hắn liền dốc lòng luyện đan. Thời gian như thoi đưa, năm tháng như nước trôi. Một năm sau đó, trải qua ngày đêm không ngừng luyện chế, tỉ lệ thành công chế ra Kim Cương Thối Cốt Đan cuối cũng đạt tới một thành. Mười năm sau đấy, tỉ lệ thành công cố gắng lắm mới đẩy lên được khoảng ba thành. Đến năm thứ mười hai, Liễu Minh thông qua vô số lần luyện chế, cuối cùng đã nâng được tỉ lệ thành công luyện chế ra Kim Cương Thối Cốt Đan lên đến năm thành, hơn nữa trong một năm này, hắn còn ngẫu nhiên luyện chế ra một viên đan dược nhập phẩm có một Đan văn. Năm thứ mười ba, tỉ lệ thành công luyện chế ra Kim Cương Thối Cốt Đan đạt đến sáu thành, nhưng xác suất luyện chế ra đan dược nhập phẩm vẫn còn rất thấp, về phần Kim Cương Thối Cốt Đan địa phẩm thì đến một lần cũng không thấy. Năm thứ mười lăm, Liễu Minh miễn cưỡng nâng tỉ lệ thành đan lên đến bảy thành. Đến giờ phút này, hắn có thể mơ hồ cảm giác được kỹ thuật luyện chế Kim Cương Thối Cốt Đan đã đạt đến bình cảnh, chỉ sợ trong thời gian ngắn muốn nâng cao thêm thực không có khả năng rồi, nếu còn tiếp tục tiêu tốn thời gian để đi luyện chế thì sẽ có phần làm nhiều công ít. Mà luyện chế ra đan dược nhập phẩm không đơn thuần quyết định bởi kỹ thuật luyện đan mà tài liệu luyện đan cũng rất quan trọng. Một khối nhỏ Lục Ngô Quy Bối Giáp lấy được từ chỗ tên thiếu chủ Kim Ngọc Tông, Phong Thanh Mạch kia có lẽ cũng là do gã này khó khăn lắm mới có được từ một con Lục Ngô Quy Chân Đan sơ kỳ, tỷ lệ cũng không tính là tốt, cộng thêm việc những tài liệu phụ trợ kia cũng là hắn trong lúc vội vàng đi mua ở trong phường thị nên có thể đạt tới tỉ lệ thành đan và luyện chế ra đan dược nhập phẩm như vậy, hắn cũng đã cảm thấy tương đối hài lòng. Một ngày này, sau khi Liễu Minh lại luyện chế ra một viên Kim Cương Thối Cốt Đan, đưa hai mắt nhìn đan dược đồng thời thu hồi lại xong liền đánh ra một đạo pháp quyết. Lục Thần Đỉnh trước người lập tức bay lên, xoáy tít xoay một vòng trên không trung rồi bay vào tay áo hắn. Liễu Minh thoải mái đứng dậy, vận động giãn gân giãn cốt một cái đoạn đưa mắt thoáng nhìn sang không gian chỗ hẻo lánh. Chỉ thấy ở cách đó không xa, Hạt Nhi và Phi Nhi vẫn như cũ, đang tận lực tự tu luyện thần thông của bản thân. Phi Nhi lúc này đang biến thành chín hóa thân là chín bé trai giống hệt nhau, chúng ở trong không trung chớp động mờ ảo liên tục, thân pháp linh động làm người ta phải hoa mắt. Dường như để ý được ánh mắt của Liễu Minh, bóng dáng chín bé trai này liền ngưng tụ lại, sắp xếp thành một trận thế ở trước người, hướng về phía một bức tường khí kín kẽ rộng vài trượng trước người, đồng thời nhất loạt há miệng ra. Chín đoàn hỏa cầu màu xám đồng thời được phun ra, hợp lại ở cùng một chỗ trong không trung rồi bỗng nhiên hóa thành một trụ lửa vừa thô vừa to, hung hăng đâm lên tường khí. Ầm Một hồi ánh sáng màu tro bắn tóe ra khắp bốn phía, còn tường khí vốn ngưng thực kia dưới sự ăn mòn của uế diễm, mặt ngoài lại hiện ra bộ dạng bị hòa tan. Hơn nữa mặt ngoài tường khí này vẫn đang bị uế diễm cháy hừng hực dễ dàng thiêu đốt, trông như nhất thời không cách nào dập tắt. "Không tệ " Thấy cảnh này, trong mắt Liễu Minh hiện lên vài phần thần sắc khen ngợi, hắn tán thưởng một câu đồng thời đưa mắt dời đi đến một chỗ khác. Bên kia, thiếu nữ vận đồ lụa đen Hạt Nhi có vẻ cũng để ý thấy Liễu Minh tán thưởng Phi Nhi, không chịu yếu thế, hừ một tiếng, miệng mãnh liệt thôi động pháp quyết. Chỉ thấy trong khi lụa đen bay múa quanh thân nàng thì vô số điểm sáng màu vàng đất từ trong người nàng tản mát ra. Điểm sáng màu vàng đất nhao nhao tụ lại trên đỉnh đầu nàng xong liền chậm rãi ngưng tụ thành từng khỏa mà trông phảng phất ngưng thực như những viên đá, những viên đá này lại hội tụ lại dần dần trở thành một ngọn núi nhỏ cao khoảng hơn mười trượng. Hạt Nhi uốn éo thân hình, một tay, một tay nhẹ nhàng điểm một cái về phía tường khí ở phía trước. Ngọn núi nhỏ màu vàng đất trên đầu nàng liền lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên! Ngọn núi nhỏ cao hơn mười trượng như Thái Sơn áp đỉnh, rơi thẳng từ trên trời xuống, hung hăng đập lên trên tường khí. Tường khí này lập tức bị đập cho lóe lên hào quang đồng thời mặt ngoài thình lình hiện ra từng vết nứt, một số gần như vỡ tan ngay tại chỗ. “Tốt! Xem ra hai người các ngươi ở trong này hơn mười năm thật cũng không có lười biếng, đều có chỗ tiến triển.” Liễu Minh gật gật đầu nói với cả hai linh sủng. Tiếp đó hắn lại khen ngợi, động viên một hồi nữa xong liền dặn hai đứa tiếp tục tu luyện, còn bản thân hắn thì thần sắc hơi đổi rồi đi tới trước Hồn Thiên Bia cách đó không xa. Liễu Minh nhìn qua tấm bia đá nửa trắng nửa đen này, hắn luôn mơ hồ cảm thấy vật này với tấm bia đá Khí Vận từng thấy ở trên đại hội Thiên Môn trước đây rất giống nhau. Hắn khẽ lắc đầu, xua tan những suy nghĩ này xong liền giơ tay lên, đưa bàn tay áp lên trên bia đá, thôi động tinh thần lực liên tục chảy vào trong bia. Huyễn Ma Đồng trên tấm bia bỗng mở trừng ra. Sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, khi lại nhìn rõ được cảnh vật trước mắt thì đồng thời cũng đã tiến vào trong một huyễn cảnh bị bao phủ bởi một khung trời mờ nhạt. Phóng mắt nhìn lại, trên mặt đất là sa mạc hoang vu, có vô số cột đá hình dạng khác nhau trải khắp nơi, cắm lộn xộn trong biển cát vô biên vô hạn. Trên sa mạc thỉnh thoáng có cuồng phong cuồn cuộn gào thét thổi qua rừng đá, phát ra âm thanh chói tai như tiếng quỷ khóc thần gào. Người ở trong rừng đá cũng phải hơi nghiêng ngả. Nơi đây là do hắn mô phỏng một khung cảnh đặc thù để tu luyện Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp. Lại nói tiếp, bộ thân pháp ảo ảnh này hắn từ khi bắt đầu tu luyện đến nay cũng đã có thời gian hơn mười năm rồi nhưng đó giờ vẫn không có đạt được cảnh giới đại viên mãn cuối cùng. Trong những năm gần đây, hắn cũng tốn không ít tinh lực trên môn công pháp này nhưng chưa có đại thành là vì khi hắn tu luyện Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp đến hai ảo ảnh thì liền gặp bình cảnh. Cảnh giới viên mãn với ba ảo ảnh và trình độ hai ảo ảnh trông như chỉ chênh lệch một chút nhưng thực tế trong đó lại như là vượt qua hào rộng. Trên ngọc phù mà Liễu Minh bắt được khi trước có ghi rõ rành rành mạch, tu luyện Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp tới đại viên mãn, có thể phân ra ba ảo ảnh, hơn nữa ảo ảnh lúc đó còn có thể có một loại công hiệu, đó chính là bắt đầu thực chất hóa. Loại công hiệu này và thuật phân thân của Phi Lâu có phần tương tự, chẳng qua là thời gian duy trì của ảo ảnh “thực” này không cách nào kéo dài quá lâu, hơn nữa cũng cần bản thể có khả năng khống chế tinh diệu hiếm thấy mới được. Cao nhân tiền bối sáng chế ra công pháp như vậy lúc trước cũng không phải muốn thứ ảo ảnh này có được lực công kích cao mà là muốn chúng càng trở nên y như thật để đạt tới hiệu quả mê hoặc cao hơn nữa. Thế nên thực chất hóa theo như lời trên ngọc phù cũng còn nghĩa là khiến cho ảo ảnh có được chấn động pháp lực nhất định để đạt tới hiệu quả dùng giả tráo thật. Liễu Minh với cao nhân tiền bối sáng chế công pháp này khâm phục không thôi, những năm gần đây, Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp trong lúc chiến đấu đã trợ giúp hắn không ít. Chỉ có điều khi hắn đối mặt với tu sĩ cảnh giới cao hơn thì thường xuyên bị họ dễ dàng nhìn ra chỗ bản thể, khó tránh khỏi bị bó chân bó tay. Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp đại viên mãn rất khó đột phá, cần tổn hao thời gian tu luyện lớn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến môn công pháp bị người bỏ xó, trước giờ ít người hỏi tới. Lúc này đây, Liễu Minh trừ khoảng thời gian tiêu tốn vào việc luyện chế đan dược trước đây thì tiếp đây còn có thể nghỉ ngơi mười sáu, mười bảy năm trong không gian thần bí, lượng thời gian này cũng xem như đầy đủ nên hắn quyết định nhân cơ hội này tu luyện môn thân pháp này đến tận cảnh giới đại viên mãn. Liễu Minh động thân mà đứng trong rừng đá, hai mắt hơi nhíu lại. Thân hình hắn đột nhiên hơi động, cả người đã hóa thành một bóng đen mờ mờ, dùng tốc độ cực nhanh, từ trong rừng đá xuyên thẳng qua. Cuồng phong như sóng dữ nơi biển lớn, bất chấp mọi thứ từ hai bên người hắn cuốn qua, rừng đá quanh đó cũng phân bố cực kỳ dày, thỉnh thoảng cần phải hơi đổi hướng, hơi không để ý lập tức sẽ bị đâm lên cột đá. Giữa hoàn cảnh này nhưng Liễu Minh lại đẩy tốc độ càng lúc càng nhanh, dần dần trông như kéo thành một sợi chỉ đen giữa rừng đá. Đột nhiên, bóng người thoáng mờ đi rồi bên thân thình lình có thêm hai ảo ảnh mờ mờ. Ba bóng đen có tốc độ cực nhanh, cộng thêm việc thỉnh thoảng xê xích tránh né cột đá hai phía khiến những nơi đi qua lưu lại ba dãy tàn ảnh màu đen uốn lượn, phảng phất giống như ba con cá chạch linh động, một đường đâm vào chỗ sâu trong rừng đá vô cùng tận. Càng đi sâu vào bên trong, cuồng phong gào thét càng lớn, xoáy bốc cát vàng trên mặt đất trong rừng đá lên, tạo ra âm thanh đùng đùng cực lớn. Một canh giờ. Hai canh giờ. Năm canh giờ về sau, trên người Liễu Minh đã sớm đầm đìa mồ hồi, thể lực của hắn cũng bắt đầu có phần hao hụt. Lực lượng bão cát trong rừng đá cực kỳ bá đạo, việc duy trì tốc độ cao đi ngược trong thời gian dài tự nhiên khiến pháp lực, thể lực bị tiêu hao rất lớn, hơn nữa dưới điều kiện tiên quyết là tốc độ không giảm đồng thời lại phải điều khiển bản thể và hai ảo ảnh kịp thời điều chỉnh phương hướng cũng là một loại gánh nặng lớn với tinh thần lực. Cho dù đã tương đối mệt mỏi nhưng Liễu Minh không hề có ý ngừng nghỉ mà trái lại, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hắn nhất định phải thích ứng với cực hạn hai ảo ảnh, như vậy mới có thể có cơ hội ngưngtụ ra ảo ảnh thứ ba. Người chỉ có ở khi gặp phải cực hạn mới có thể bộc phát ra tiềm năng trong cơ thể, đây cũng phương pháp đột phá bình cảnh thường được dùng nhất. Thời gian ba tháng trôi qua. Phương pháp này quả nhiên có chút hiệu quả, mặc dù vẫn còn xa mới tới trình độ ngưng kết ra ảo ảnh thứ ba nhưng thân pháp của hắn đã lại càng thêm quỷ dị linh động. Phải nói hắn đã hoàn toàn thích ứng với loại hoàn cảnh ác liệt này, hơn nữa còn có thể bay nhanh bên trong, ngộ được việc điều chỉnh góc độ thân thể, giảm đến mức thấp nhất việc bị gió tạt vào mặt, gần như không còn thấy sức cản của gió khi đi về phía trước. Một năm về sau. Liễu Minh đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh như vậy, đồng thời qua dần dần qua thời gian thâm nhập vào trong đó, ảnh hưởng của bão cát đối với bản thể hắn và hai ảo ảnh càng ngày càng nhỏ, thậm chí có thể coi là không đáng kể. Hắn điều khiểu bản thể và hai ảo ảnh di chuyển, xê dịch trong rừng đá càng ngày càng thành thạo. Nhưng bất đắc dĩ chính là, hắn vẫn như cũ không có đột phá bình cảnh. Dù hắn không ngừng thử ngưng tụ ra ảo ảnh thứ ba nhưng chỉ may mắn có mấy lần vất vả lắm ảo ảnh thứ ba mới xuất hiện nhưng ngay sau đó liền lóe lên rồi tắt. Dưới tình hình bất đắc dĩ này, Liễu Minh chỉ đành tăng mạnh độ khó tu luyện lên, tăng gấp đôi mật độ các cột đá lên, đồng thời biến thời tiết bão cát thành bão tuyết ngập trời. Trong thời tiết gió tuyết lạnh lẽo thấu xương, ảnh hưởng với thân thể tự nhiên phải lớn hơn rất nhiều so với bão cát nhưng đồng thời cũng có thể tôi rèn hắn, hỗ trợ tu luyện thân pháp.