Ma Thiên Ký

Chương 824

Dịch giả: Vong Mạng Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu Người dịch: Kunimi ========================================================== Hắn không chút do dự lấy hộp gỗ bị lửa bạc bao phủ trong tu di giới ra, đồng thời đưa một tay nhẹ nhàng vỗ lên trên hộp một cái, tức thì một làn gió nhẹ thổi qua, lửa bạc trên hộp gỗ sáng ngời lên một cái rồi tiêu tan đi để lộ rõ ràng một cái hộp gỗ màu trắng bạc trước người hắn. Ngay sau đó, Liễu Minh lại đưa một tay khẽ vỗ, hộp gỗ kêu “cách” một tiếng rồi từ từ mở ra, một quầng sáng màu xanh tỏa ra, nằm trong hộp gỗ là một quyển điển tịch mang phong cách cực kỳ cổ xưa. Mặt ngoài bản điển tịch này được minh khắc đầy những linh văn màu bạc nhạt vô cùng huyền ảo, tựa như là được đặt thêm một loại cấm chế nào đó, chỉ có điều là đến đến giờ đã sớm mất đi ánh sáng, hơn nửa mép sách hơi quăn lên, hiển nhiên là đã có từ cách đây nhiều năm rồi. Liễu Minh lúc này lấy điển tịch trong hộp gỗ ra, chuyên tâm lật xem. Sau một lát, hắn liền cười khổ một tiếng, khép quyển điển tịch lại rồi để nó trở về trong hộp gỗ màu trắng bạc. Đây là một quyển công pháp tu luyện được lưu truyền xuống từ thời kỳ thượng cổ, tên là Huyền Nữ Tố Tâm Công, được xưng là công pháp trấn phái của một tông phái nào đó chỉ thu nữ đệ tử gọi là Tiêu Dao Cung, vô cùng huyền diệu lại rất khó để có thể tu luyện, có điều một khi thành công thì uy lực dĩ nhiên là cực kỳ khiếp người. Dựa theo lời trên điển tịch, công pháp này năm đó trong Tiêu Dao Cung cũng chỉ vẻn vẹn có sáu nàng “Huyền Nữ” được chọn trúng mới có thể tu luyện, nhưng mà những nàng Huyền Nữ này cuối cùng lại phải trải qua một phen tuyển lựa, chỉ lấy một trong số đó làm cung chủ Tiêu Dao Cung, còn năm nữ tử còn lại sẽ bị xử tử tàn nhẫn, từ đây đủ thấy phong cách hành sự quái gở dị thường của Tiêu Dao Cung. Tiêu Dao Cung cuối cùng chẳng biết tại sao lại mai danh ẩn tích khỏi đại lục Trung Thiên còn điển tịch này lại được chủ nhân vùng đất Truyền Thừa trước đây thu được đồng thời lại còn trở thành một trong những phần thưởng truyền thừa. Công pháp này tuy có lai lịch không nhỏ nhưng đối với Liễu Minh mà nói thì chẳng có tí tác dụng nào bởi ngay phần mở đầu của công pháp đã viết rõ rằng chỉ có nữ tử thân thể thuần âm mới có thể tiến hành tu luyện. Đối với điều này thì hắn chỉ có thể lắc đầu, tạm thu nó vào trong hộp gỗ màu trắng bạc rồi ngày sau tính tiếp. Liễu Minh lại thả thần thức ra quét qua dưỡng hồn đại bên hông. Hiện tại Phi Nhi và Hạt Nhi đang ngủ say triền miên trong đó, một mặt khôi phục thể lực một mặt đang chậm rãi tiến hành quá trình trị thương. Trong trận chiến với quái vật Minh tộc khi trước, tuy nói khi ấy cũng không phát hiện hai linh sủng này có gì khác thường nhưng về sau mới biết là hai đứa chúng cũng chịu ảnh hưởng của những đám lục dịch mà con quái trùng kia gây ra, trên người có nhiều dấu vết bị ăn mòn. Cũng may hai linh sủng này hiện tại đã tiến cấp Hóa Tinh, chỉ cần ở trong dưỡng hồn đại hấp thụ một chút Âm khí đồng thời tĩnh dưỡng nửa năm một năm là có thể khôi phục lại như lúc ban đầu. Liễu Minh sau khi nghĩ thế cũng yên lòng, hai mắt khép lại, bắt đầu lẳng lặng tĩnh tọa. Thiên Môn hội lần này, hắn có thể nói là sức cùng lực kiệt, tâm sức hao tổn quá độ, bây giờ vừa vặn nhân dịp trên đường trở về Thái Thanh Môn mới có được khoảng thời gian nhàn nhã khó gặp, mấy ngày này bèn cẩn thận điểu tức tĩnh dưỡng đồng thời chậm rãi bồi dưỡng lại Hư Không Kiếm trong cơ thể và mấy món linh khí bị ít, nhiều thương tổn. Đoạn đường trở về Thái Thanh Môn, nói dài cũng không quá dài mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đi tới đi lui cũng mất mấy tháng. Giống như khi đi, trừ mấy lần nhất định phải xuống xe ở chỗ truyền tống, những lúc khác Liễu Minh hầu như là đóng cửa không ra, một mình an tâm nghỉ ngơi trong mật thất. Trong thời gian này, Long Nhan Phỉ tới thăm một lần, hai người người trao đổi một ít thu hoạch và tính huống liên quan đến đại hội Thiên Môn. Liễu Minh ngoài việc đoạt được Tinh Hà Sa, yêu đan Minh tộc và cuối cùng là phương pháp luyện chế vỏ Hư Không Kiếm ra thì thực cũng không có cố tình giấu diếm gì cả. Kết quả Long Nhan Nhỉ khéo léo bày tỏ ý muốn cùng Liễu Minh trao đổi vài gốc linh thảo. Dù sao thì đối với hắn mà nói, phần lớn những linh thảo này đều sẽ đem đi đổi điểm cống hiến hoặc đổi lấy linh thạch, thế nên chỉ cần giá trị không kém nhiều thì tự nhiên cũng không từ chối yêu cầu của Long Nhan Phỉ. Dù sao nàng này cũng là hậu nhân của Lục Âm tổ sư, hắn dưới tình thế bị ép bức tạo ra lỗi hủy mất kiếm phôi mà Lục Âm tổ sư truyền cho hậu nhân nên trong lòng vẫn luôn áy náy không thôi. Trừ nàng này ra thì Thiên Qua chân nhân cũng tới hai lần, lời nói của y với Liễu Minh tựa hồ cũng trở nên thân thiết hơn không ít. Rút cuộc trải qua quá trình lặn lội xa xôi, đoàn người Liễu Minh lại một lần nữa về tới tông môn trong dãy Vạn Linh. Liễu Minh liền cáo từ Thiên Qua chân nhân, đi ra khỏi phi xa khổng lồ rồi tự mình cưỡi mây bay về phía động phủ. Ba ngày sau, bên trọng đại điện trên ngọn chủ phong Thái Thanh Môn. Liễu Minh và bảy đệ tử tham gia Thiên Môn hội bình an trở về đang lẳng lặng đứng thẳng. Ngồi hai bên đại sảnh đều là chưởng tọa của các ngọn núi lớn, khoảng chừng hơn trăm người, sư phó Liễu Minh – Âm Cửu Linh thình lình cũng ở trong nhóm này, vẻ mặt lão tràn vẻ xuân phong đắc ý, đang cùng chưởng tọa Phiêu Miểu Phong, Thiên Âm thượng nhân nhỏ giọng nói chuyện gì đó với nhau. Đối lập lại, trong một góc nhỏ, chưởng tọa họ Lô của Thúy Vân Phong lại chau màu, ánh mắt thỉnh thoảng quét lên người Liễu Minh, sắc mặt chẳng hiểu sao lại không dễ coi. “Chư vị trưởng lão chưởng tọa chắc hẳn sớm đã nghe nói, đại hội Thiên Môn năm nay Thái Thanh Môn chúng ta may mắn nhất cử đoạt được hạng nhất, cũng thu hoạch được lượng lớn Khí Vận, đây là chuyện may mắn lớn gần vạn năm qua chưa từng có.” *nhất cử: một lần hành động. “Nhờ chỗ Khí Vận này mà mấy trăm năm sau này, Thái Thanh Môn ta càng thêm phồn vinh hưng thịnh. Có được điều này là các vị trưởng lão chưởng tọa các ngọn núi có thể dạy nên những đệ tử ưu tú như thế này. Đặc biệt là Âm Cửu Linh của Lạc U Phong, Liễu Minh trên kỳ Thiên Môn hội này có thể đại phóng dị sắc, Khí Vận đoạt được xếp hạng nhất, ngươi làm sư phó của hắn thiết nghĩ hẳn cũng đã phí không ít tâm tư.” Trên vị trí chủ tọa, Thiên Qua chân nhân, thân vận áo bào màu vàng mỉm cười nói. “Hồi bẩm chưởng môn, Liễu Minh kẻ này thiên tư thông tuệ mà lại cần cù khổ tu, bái nhập môn hạ của ta ngắn ngủi chỉ mới hơn mười năm là đã có thể tiến bộ như thế này, đúng thực là không dễ dàng.” Âm Cửu Linh nghe vậy, vội vàng đứng dậy chắp tay nói, nhưng thần sắc trong lúc này lại không che giấu được vẻ vui mừng. “Ngoài cái này ra, biểu hiện của La Thiên Thành, Long Nhan Phỉ và chúng đệ tử cũng tương đối tốt, giúp Thái Thanh Môn ta đạt vị trí số một về tổng lượng Khí Vận lấy được, lập được công lao hiển hách, Tiếp đây bản chưởng môn sẽ căn cứ theo biểu hiện trên Thiên Môn hội để tiến hành ban thưởng, về phần thưởng cho các ngọn núi có đệ tử được ban thưởng cũng tương ứng theo đó mà tiến hành tăng thêm phối cấp mỗi năm.” Thiên Qua chân nhân vẫy vẫy tay với Âm Cửu Linh, ý bảo lão ngồi xuống xong lại cất lời nói tiếp. “Đa tạ chưởng môn!” Liễu Minh và bảy người nhao nhao khom người bái tạ. Sau đó đám người Liễu Minh liền theo hiệu lệnh của Thiên Qua chân nhân, từng người tiến lên nhận phần thưởng. Mỗi khi Thiên Qua chân nhân gọi tên một người liền có tùy tùng ở một bên dâng lên một cái khay, bên trên khay là một tấm trữ vật phù. Liễu Minh cuối cùng được ban cho hai trăm vạn điểm cống hiến tông môn, vài bình đan dược cần thiết cho việc tu luyện giai đoạn Hóa Tinh kỳ cùng quyền có một lần lựa chọn linh khí cực phẩm trong tông môn, một viên Ngũ Lăng Hoàn có tác dụng nhất định đối với việc ngưng kết chân đan. Về phần La Thiên Thành và sáu người Long Nhan Phỉ, trừ điểm cống hiến nhận được ít hơn Liễu Minh một chút, chỉ có hơn trăm vạn thì những thứ còn lại cũng không khác biệt nhau lắm. Có điều chỉ hơn trăm vạn điểm cống hiến này đối với một đệ tử nội môn bình thường mà nói thì cũng là một số tài phú không nhỏ rồi, dù có không ngừng đi làm nhiệm vụ trên Nội bảng của Huyền Điện đồng thời tích góp từng chút một thì cũng phải mất ít nhất hơn mười năm mới có thể tích đủ. Bọn người Liễu Minh sau khi nhận phần thưởng từ Thiên Qua chân nhân xong liền cáo từ rời khỏi chủ điện, tự mình trở về trong động phủ của bản thân. Do biểu hiện tại lần Thiên Môn hội này mà danh vọng của Liễu Minh trong tông cũng nhất thời vô lượng, nhân khí cũng do vậy mà một lần nữa nước lên thì thuyền lên. *nhất thời vô lượng: Nhất thời không hạn lượng (ý nói danh vọng cực cao.) Nhân khí: có lẽ là giá trị bản thân. Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, Liễu Minh dù mỗi ngày đều tu luyện ở trong động phủ của mình nhưng lại có không ít đệ tử hâm mộ nhao nhao đến thăm hỏi lấy lòng, hắn tuy chán ngấy mấy người này đến quấy nhiễu nhưng cơ bản đều nhất nhất tiếp đãi, dù sao nếu biểu hiện quá mức cao ngạo trái lại sẽ đem tới một số phiền phức không mong muốn. Ở trong lúc này, còn có một số trưởng lão nội môn xem trọng hắn cũng lần lượt phái môn hạ đệ tử đem một ít đan dược và linh khí đến xem như thêm phần động viên cổ vũ hắn, đồng thời nói hắn khi rảnh rỗi mời đến làm khách, ý muốn lôi kéo ở trong đó thì chẳng cần nói cũng biết. Liễu Minh đối với việc này cũng chỉ có thể tạm đáp ứng, về phần sau này có đi bái phỏng không thì đợi sau hãy tính. Nhưng sâu trong tâm hắn đã có quyết định, đợi cái “đỉnh cao danh vọng” này qua đi một chút thì hắn sẽ một lần nữa làm một chuyến đi xa tông môn, nếu không cứ thế này mãi thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn. Cùng thời gian này, bên trong một động phủ thuộc Thiên Kiếm Phong. Không trung vang lên một hồi tiếng xé gió véo véo, một đường cầu vồng màu xanh dài hơn một trượng đang không ngừng bay qua bay lại như con thoi trong động. Dưới đường cầu vồng, một thanh niên khuôn mặt hẹp dài đang khoanh chân ngồi, trên mặt tức thì âm tình bất định. Đúng vào lúc này, một nữ tử dáng người uyển chuyển, khuôn mặt mỹ lệ dạo bước đi đến. Đúng là Long Nhan Phỉ. “Sa sư đệ, sư tôn dặn dò sau này cũng đừng có lại vì việc Già Lam sư muội mà đi tìm Liễu Minh kia gây phiền toái, tránh gây chuyện vô cớ. Thiết nghĩ ngươi cũng biết bản thân mình giờ thua Liễu Minh khá xa, chi bằng cẩn thận tu luyện, bằng thiên tư của ngươi thì việc bắt kịp hắn không hẳn là không có chút khả năng nào đâu.” Long Nhan Phỉ nhẹ nhàng cười cười, thản nhiên nói. “Nếu như sư tôn đã nói như thế, tại hạ tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý trong đó, sẽ không lại không biết lượng sức đi tìm Liễu Minh kia đâu.” Sa Thông Thiên ngẩng đầu nhìn Long Nhan Phỉ, lạnh lùng đáp một tiếng xong bản thân lại tiếp tục bấm niệm tu luyện kiếm quyết. Một màn tương tự cũng xảy ra ở trong chủ điện Huyền Thiên Phong. *đoạn này nguyên gốc là Huyễn Diệt Phong nhưng La Thiên Thành là người Huyền Thiên Phong (tác giả nhầm) nên mình sửa lại. “Thiên Thành, Phạm Chính. Thực lực tên Liễu Minh này chắc hẳn hai người các ngươi giờ cũng rất rõ ràng, từ nay về sau không có chuyện gì thì không nên đi trêu chọc kẻ này. Nếu không một khi chưởng môn trách tội xuống ta cũng khó ăn nói.” Ngồi ở vị trí chủ tọa, chưởng tọa Huyền Thiên Phong chậm rãi nói. “Đệ tử tuân mệnh!” La Thiên Thành thân vận áo bào màu bạc và Phạm Chính nghe vậy, có chút bất đắc dĩ nhìn nhau một cái rồi chỉ đành thành thật đáp ứng một tiếng. Cùng lúc đó, Lạc U Phong nơi Liễu Minh ở từ sau khi đại hội Thiên Môn kết thúc, như nước lên thì thuyền lên, địa vị tăng cao, vốn Lạc U Phong nhân số không nhiều nên sau khi nhận được tài nguyên trong tông thì cực kỳ sung túc, kéo theo đó là một ít đệ tử mới tiến nhập nội môn nhao nhao tỏ vẻ nguyện ý gia nhập Lạc U Phong. Chưởng tọa Lạc U Phong, Âm Cửu Linh và chưởng tọa Phiêu Miểu Phong, Thái Âm thượng nhân cũng bắt đầu lui tới càng lúc càng mật thiết, hai đỉnh núi tựa như có rất có xu thế tuy hai mà một. Liễu Minh, với tư cách là nhân vật trung tâm của toàn bộ những việc này lại chẳng có hứng thú, xuất hiện mấy lần ở những chỗ không thể không có hắn xong liền vùi đầu vào trong Tàng Kinh Các không đi ra. Hắn bắt đầu lật xem tài liệu truy bắt hư không thú và một ít điển tịch khác về công pháp tu luyện giải quyết vấn đề bình cảnh. Nửa tháng sau Liễu Minh mới loạng choạng bước từ Tàng Kinh Các ra, tay bấm niệm pháp quyết, hóa thành một luồng sáng màu vàng kim xé gió bay đi, hướng đi lại chính là động phủ của Điền trưởng lão trên Lạc U Phong.