Ma Thiên Ký

Chương 814

Dịch giả: nila32 La Thiên Thành chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra một chiếc đèn lồng màu xanh kiểu dáng cổ xưa. Thân đèn trơn láng, không hề có dấu vết của phù văn cùng cấm chế nhưng trên bấc đèn là một ngọn lửa màu bạc to như hạt đậu rực sáng, không ngừng dập dềnh trong gió. Khi tấm lưới tơ tằm màu trắng cách người hắn còn chưa tới một trượng, hắn một tay bấm niệm pháp quyết, đánh ra một đạo ánh bạc rơi lên bấc đèn. Ngân diễm trên cổ đăng bất chợt bùng lên một phát, rồi đột nhiên biến lớn, theo sự điều khiển của pháp quyết, một ngọn lửa màu bạc to như đầu người phóng lên trời sau đó rơi xuống trên mạng tơ tằm. Lưới tơ vừa tiếp xúc với ngân diễm lập tức bị đốt thành tro, ngọn lửa màu bạc vẫn không dừng lại mà còn cháy lan sang xung quanh chỉ là sau nửa khắc toàn bộ tơ tằm lại chủ động thối lui. Khúc Nghiêu dường như cũng có chút kiêng kị với ngọn lửa kì lạ kia, thân thể khổng lồ lóe lên ánh sáng xanh dương, động tác tấn công vì thế khựng lại đôi chút, trong đôi mắt hung quang không ngừng lưu chuyển. Tơ tằm màu trắng giăng ngập trời toàn bộ đều được thu về, kết thành một tầng lưới tơ màu trắng, bảo vệ trước người hắn. Nam tử tóc tím quay đầu nhìn La Thiên Thành, khi trước hai người bị Khúc Nghiêu vây khốn trong không gian kì dị, La Thiên Thành cũng không lấy đèn lồng cổ quái kia ra, hiển nhiên là còn lưu lại hậu thủ. Liễu Minh cùng thanh niên đi xe bạc phối hợp với La Thiên Thành và nam tử tóc tím chặn được một đợt tấn công của quái nhân, lúc này cũng không lui về sau mà không ngừng di chuyển về hai bên đối phương, trong khoảng khắc Khúc Nghiêu đã bị bốn người vây quanh ở giữa. “Hừ! Không nghĩ tới mấy tên tiểu bối Nhân tộc các ngươi lại có bản lĩnh không tầm thường, chỉ mới có tu vi Hóa Tinh mà có thể dồn ép bổn tọa đến tình trạng thế này.” Nửa thân trên của Khúc Nghiêu bỗng nhiên bay lên, đôi mắt đỏ cạch khẽ liếc qua bốn người đang vây quanh, giọng nói phát ra vẫn là thanh âm trong trẻo của nữ tử nhưng ngữ khí đã chuyển thành vô cùng âm trầm. Vừa dứt lời, đã nghe từng tràng âm thanh “Phốc phốc” trầm đục phát ra từ thân thể mập mạp của hắn, hai hàng lỗ thoát khí vốn bẹp dí bỗng nhiên căng phồng hẳn lên, không ngừng phun ra lớp lớp sương mù màu xám. Trong chớp mắt, không gian mười trượng xung quanh đã bị sương mù bao phủ, thân thể khổng lồ của hắn vì thế thoắt ẩn thoắt hiện trong biển sương mịt mờ. Nam tử tóc tím thấy vậy, trên mặt liền có linh văn vàng đen lóe lên, phần bụng của quỷ vật sau lưng hắn đột ngột căng phồng lên, đôi mắt to như lồng đèn lóe lên, quỷ vật há to miệng phụt ra hơn mười quả cầu lửa màu lục to như đầu người. La Thiên Thành thấy nam tử tóc tím ra tay, cũng nhanh chóng điều khiển đèn lồng trong tay, những âm thanh “Phốc phốc phốc” liên tiếp vang lên, đã thấy ba đóa hoa lửa màu bạc bay ra hóa thành ba vệt sáng nhằm về phía Khúc Nghiêu mà bay tới. Thanh niên cưỡi ngân xa bên kia cũng quyết đoán vỗ một cái và bên hông, bắn ra một đạo ánh sáng màu đỏ dài hơn mười trượng, thì ra là một con rối hình mãng xà to như thùng nước lớn. Cự mãng duỗi thẳng thân mình, đầu rắn ngẩng lên, liền có lục mang lạnh lẽo không ngừng từ trong đôi mắt rắn truyền ra. Khôi lỗi này chợt há to miệng, liên tục phun ra nọc độc màu xanh về phía đối diện. Liễu Minh cũng không thể đứng nhìn bọn họ ra tay, hắn thi triển ấn quyết, trong nháy mắt ném ra Hư Không Kiếm. Phi kiếm màu vàng vừa được thả ra liền biến thành kim quang cuồn cuộn bắn đi. Bốn người có thể duy trì đến lúc này, tất nhiên đều là đệ tử có bản lãnh thuộc loại cao nhất mà các tông môn phái đi tham gia Thiên Môn hội, lần này cùng liên thủ giáp công, thanh thế quả thực vô cùng đáng sợ. Trong chớp mắt, bốn loại công kích màu lục thẫm, màu bạc, màu lục, màu vàng kim gần như cùng lúc hùng hổ chui bên trong sương mù xám, khiến cho không gian ầm ầm chấn động. Nhưng sự việc xảy ra một khắc tiếp theo khiến cho bọn họ không khỏi biến sắc! Chiêu thức của bọn họ chui vào trong biển sương màu xám, liên tiếp phát ra những tiếng nổ đì đùng, sau đó biển sương dần dần bình phục như ban đầu, lộ ra thân hình cao lớn của Khúc Nghiêu vẫn đứng thẳng trong đó, không hề có chút thương tích. Trong lúc bốn người còn đang kinh ngạc không thôi, sương mù như vũ bão tán ra bốn phương tám hướng, đến khi bốn người họ giật mình phản ứng thì đã hoàn toàn bị biển sương bao bọc bên trong. “Cẩn thận, sương mù này có điểm kỳ lạ!” Trong lòng Liễu Minh chợt dâng lên một cảm giác bất an, thần thức của hắn sau khi được phóng ra không ngờ lại trở nên vặn vẹo mà tán loạn, lúc này mới vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Vừa dứt lời, trong sương mù máu xám bỗng có tiếng xuy xuy rất nhỏ truyền đến, dường như có vật gì đó từ trước mặt phóng đến. Liễu Minh liền có phản ứng, kiếm quyết trong tay vừa giương lên đã thấy kim mang lóe lên, Hư Không Kiếm uốn lượn trước người, liền đánh ra tầng tầng kiếm khí màu vàng kim đánh về phía trước. Tiếng va đập trầm thấp liên tục truyền đến. Kiếm khí giống như gặp phải đồ vật nào đó mềm dẻo nhưng vô cùng chắc chắn, đúng là tơ tằm kia ẩn giấu trong sương mù. Liễu Minh càng trở nên cẩn trọng, một tay khẽ vẫy Hư Không Kiếm, ánh sáng vàng kim lóe lên ngoài thân, trong chớp mắt thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất bắn ngược về sau. Chỉ thấy một đạo cầu vồng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, hắn đã dùng Ngự Kiếm thuật thoát ra ngoài biển sương mù. Cũng bị biển sương cuốn vào, nhưng nam tử tóc tím khi nghe Liễu Minh lên tiếng nhắc nhở lại không hề tỏ ra sợ hãi, hắn khẽ niệm chú ngữ tối nghĩa, liền đó hư ảnh quỷ vật bỗng nhiên há to miệng phun ra lượng lớn hỏa diễm màu lục thẫm, lục diễm cuồn cuộn hợp lai thành bức tường lửa bao quanh người hắn. Ngay lúc đó, một tràng âm thanh xèo xèo vang lên. Dường như có gì đó rơi trên tường lửa nhưng cuối cùng không thể đột phá lớp phòng ngự này. Nam tử tóc tím cười lạnh một tiếng, sau đó dưới sự bảo vệ của tường lửa cũng nhanh chóng thoát ra khỏi sương mù màu xám. “A!” “Đáng giận!” Liễu Minh và nam tử tóc tím đã thoát ra ngoài nhưng La Thiên Thành cùng thanh niên cưỡi ngân xa lại phản ứng hơi chậm một chút. Hai người chưa kịp kích phát Linh khí hộ thể đã cảm thấy thân thể bị tầng tầng tơ tằm vô hình trói gô lại. Hai người giống như côn trùng bị vướng vào lưới nhện, không thể cử động dù chỉ một chút. La Thiên Thành chỉ cảm thấy tơ tằm trên người đang không ngừng xiết chặt lại, cũng may thanh đồng cổ đăng bên cạnh hắn có chút khắc chế đối với lưới tơ, ngón tay hắn vẫn có thể nhúc nhích liền nhanh chóng búng ra, một đạo pháp quyết được bắn về phía đèn lồng trước người. Một tiếng “Phốc”! Một bông hoa lửa từ trong đèn bay ra hóa thành một hỏa xà ánh bạc lượn quanh người hắn, loạt tiếng “Xèo xèo” vang lên, tơ tằm vô hình cuốn lấy hắn trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn. La Thiên Thành chỉ cảm thấy thân hình được buông lỏng, hắn quát khẽ một tiếng, ánh bạc trên người rực sáng, hai tay hắn giãy mạnh phát ra tràng âm thanh leng keng. Cả người sau khi thoát khỏi trói buộc liền nhanh chóng bay ngược về sau. Thanh niên cưỡi ngân xa lúc này cũng bị trói chặt như một đòn bánh tét nhưng biểu hiện lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, trong miệng khẽ niệm vài câu chú ngữ kì lạ, cơ quan chiến giáp đột nhiên phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng cao, một cổ khí tức nóng bức từ trên chiến giáp truyền ra khiến tơ tằm vô hình trên người dồn dập rơi xuống. Dưới tình huống như thế, hắn đành mặc kệ con rối cự xà đang bị trói gô đằng xa, ba cặp cánh sau lưng liên tiếp vỗ mạnh, thân hình hắn hóa thành đạo ánh sáng màu vàng kim hướng ra bên ngoài sương mù màu xám. Hơi mười con khôi lỗi cự lang trước người hắn mau chóng lao về phía trước yểm hộ cho chủ nhân nhưng thân hình nhanh chóng bị tơ tằm chặng chịt xiết chặt. Lúc này, bên ngoài sương mù màu xám, bốn người Liễu Minh đã đứng lại với nhau. “Đáng hận! Nếu không phải vì pháp lực của thân thể này yếu ớt, những ngọn lửa cỏn con kia làm sao có thể chống lại bổn mạng thần tơ của bổn tọa. Huyết Xoa, ngươi đang làm gì đó? Nơi này là trong cơ thể của ngươi, còn không mau thi triển chút thủ đoạn giúp ta bắt lấy bọn nhãi ranh này?” Trong biển sương màu xám, Khúc Nghiêu thống hận quát lớn. Nghe vậy, bọn người Liễu Minh bên ngoài càng thêm đề phòng. Nhưng không gian xung quanh vẫn chìm trong yên ắng, quái vật màu máu lúc trước cũng không thấy động tĩnh gì. “Được lắm Huyết Xoa, ngươi rõ ràng là muốn lật lọng! Bổn tọa thì ra chỉ là công cụ để kéo dài thời gian cho ngươi thả sức đi thu thập tinh huyết, ngươi tính toán thật chu đáo đấy.” Khúc Nghiêu thấy vậy, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, thân hình mập mạp uốn éo vài cái, đầu lỗ thoát khí chậm rãi đóng lại, trong miệng hắn liên tục phát những tràng âm thanh kì dị. Sương mù màu xám xung quanh đột nhiên không ngừng nén lại, tạo thành một quả cầu sương mù quỷ dị trong phạm vi hai mươi trượng. Những khôi lỗi bị nhốt bên trong dường như phải chịu một áp lực cực lớn, dồn dập ầm ầm nổ tung. Sương mù màu xám so với vừa rồi đã trở nên nồng đậm gấp nhiều lần, lại khiến đám người Liễu Minh không cách nào phát hiện được bóng dáng của Khúc Nghiêu. “Xem ra cẩu tặc này bị chúng ta luân phiên giáp công, pháp lực cũng chịu hao tổn không ít, nhận thấy tình hình không ổn liền có ý định trốn trong sương mù không ra?” Liễu Minh nhướng mày truyền âm thương lượng với ba người bên cạnh. “Nơi đây là bên trong cơ thể của tên Huyết Xoa kia, những người còn lại bị hắn vây khốn, sống chết không rõ, nếu để Huyết Xoa kia hoàn thành việc hút tinh huyết để khôi phục nguyên khí, sau đó liên thủ với Khúc Nghiêu, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy. Không bằng chúng ta trước tiên ra tay cứu người?” Thanh niên cưỡi ngân xa cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, truyền âm trả lời. “Nếu như lúc này chia ra giải cứu bọn họ, thứ nhất là sẽ chịu tổn hao pháp lực, bọn người vô dụng kia cũng không có bao nhiêu chiến lực, thứ hai là chỉ sợ Khúc Nghiêu kia thừa dịp chúng ta phân tán sẽ ra tay tiêu diệt từng người một.” La Thiên Thành lên tiếng phản đối. “Hắc hắc vậy còn nói nhảm gì nữa, trước hết cứ giết chết tên rùa rụt đầu kia, chẳng phải là xong sao.” Nam tử tóc tím cười lạnh một tiếng rồi đưa ra chủ ý. Vừa dứt lời, hắn cũng không để ý tới phản ứng của những người khác, hai tay chà xát một cái, đã thấy một cây cờ trắng cực kì chói mắt rơi vào trong tay. Mặt cờ phát ra linh quang lóng lánh, linh khí bức người, có thể thấy là một kiện pháp bảo hình thức ban đầu hiếm thấy. Nam tử tóc tím lẩm bẩm trong miệng, cờ nhỏ trong tay run lên, mặt cờ đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.