Ma Thiên Ký
Chương 807
Dịch giả: huyethoathuong
MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Dịch: huyethoathuong
================================================
Thanh niên xấu xí của Ma Huyền tông sau khi liên tiếp bị nhục tu màu máu vây công, cuối cùng không nhịn được, nội tâm tức giận, lập tức hét to một tiếng, sau đó quanh thân hắc khí tỏa ra cuồn cuộn, hai tay mơ hồ đánh ra một đạo pháp quyết, huyễn hóa thành những chưởng ảnh mơ hồ đan vào nhau, đem tất cả nhục tu màu máu trong phụ cận tiêu diệt.
Nam tử mặt ưng thì ngồi khoanh chân tại chỗ, trong mắt lóe lên tinh quang, trước người hắn xuất hiện một cái gương màu bạc xoay tròn liên tục quanh thân thể, từ đó thi thoảng bắn ra từng đạo cột sáng màu bạc.
Cột sáng màu bạc đánh đến đâu nhục tu màu máu lập tức bị diệt đến đó, căn bản không cách nào đến gần nam tử mặt ưng.
Bên cạnh nam tử mặt ưng, Tiết Bàn cầm trong tay một thanh dao sắc, thân hình lắc lư không thôi, tạo thành những tàn ảnh liên tiếp màu trắng, dao ảnh xoáy lên, hướng đến nơi nhục tu màu máu tụ tập mà chém.
Ba người này hành động lập tức làm những người xung quanh chú ý, Âu Dương Thiến nhíu mày một cái, đang muốn mở miệng nhắc nhở mọi người cái gì đó thì một màn dị biến đã sảy ra khiến cho mọi người không kịp chuẩn bị.
Cả mảnh không gian đột nhiên run rẩy kịch liệt, tạo thành một cỗ khí xoáy làm chấn động tất cả mọi người.
Thân hình mọi người ngay lập tức mất thằng bằng, mấy trăm cái nhục tu khổng lồ so với trước đây lớn hơn gấp mấy lần đột nhiên từ bốn phía xuất hiện, đan vào nhau trên không trung rồi lao xuống, giống như những đóa hoa ăn thịt người, khiến cho tất cả mọi người không kịp đề phòng, tất cả đều bị quấn lấy, sau đó bọn chúng nhanh chóng xé đất chui xuống.
Liễu Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng đồng thời một cỗ khí tanh tưởi đập vào mặt, sao đó liền phát hiện mình bị mấy chục cái nhục tu bao vây bên trong một cái không gian huyết nhục rộng vẻn vẹn có bốn năm trượng.
Hắn không nói hai lời, một tay lập tức vung lên, quyền ảnh màu đen trùng trùng điệp điệp nhắm đến Nhục bích phía trước người.
“Phốc” Một tiếng trầm đục vang lên.
Nhục bích run lên sau đó đem quyền ảnh hấp thu trọn bộ rồi không có bất kỳ phản ứng nào.
Liễu Minh thấy vậy khẽ cau mày. Một tay liền kết một cái ấn trước ngực, một đạo Phong Nhận màu xanh dài vài thước lập tức xuất hiện, sau đó ngọn tay nhẹ nhàng bắn ra hướng Phong nhận đánh về phía Nhục bích.
Một tiếng trầm đục vang lên. Phong nhận cực lớn sau khi chém lên Nhục bích cắm sâu vào mấy tấc liền không thể tiến sâu thêm nữa. Liễu Minh thấy vậy thúc dục pháp quyết, Phong nhận vang lên một tiếng phịch rồi hóa thành từng điểm sáng màu xanh từ từ tiêu tan.
Những cái nhục tu ngưng kết tạo nên Nhục bích so với riêng lẻ từng đám nhục tu trước đây hiển nhiên khó đối phó hơn rất nhiều.
Liễu Minh thấy vậy sắc mặt không khỏi chìm xuống.
….
Nam tử tóc tím của Bắc Đẩu các sau khi bị vây khốn trong nhục bích dường như chẳng hề để tâm, một tay tùy ý vung lên, ảo ảnh một con dao tím lóe lên hung hăng trảm một miếng lên trên nhục bích, tuy nhiên kết quả cũng như Liễu Minh lúc trước, ảo ảnh con dao xâm nhập được vài tấc rồi toán loạn tan biến.
Nam tử tóc tím thấy vậy lại cười hắc hắc. Một tay vỗ vào một cái Dưỡng Hồn Đại màu hồng lóng lánh tinh xảo dị thường ở bên hông.
“Phốc” Một tiếng vang lên.
Một đám ánh sáng màu đỏ từ trong đó chui ra, xoay tròn rồi ngưng kết thành một con nhện màu đỏ cao hơn một xích.
Con nhện này toàn thân đỏ thẫm như máu, tám cái móng vuốt lại lóe lên ánh sáng long lanh, phảng phất giống như Vô Hạ chi ngọc.
Con nhện sau khi xuất hiện bên trong không gian huyết nhục giống như không thể chờ đợi, lập tức dùng đôi chân trước vung lên, dễ dàng cắt xuống từng mảng huyết nhục, sau đó hung hăng lao về phía trước nuốt chửng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “Tê tê…” dường như rất ưa thích những thứ huyết nhục này.
“Vốn đang rầu rĩ không biết tìm đâu nhiều máu thịt như vậy nuôi ngươi, hôm nay thật đúng là chẳng tốn thời gian mà lại đến tay, có thể cho ngượi ăn no nê rồi” Nam tử tóc tím thì thào một tiếng sau đó xếp bằng tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
...
Con nhện màu đỏ nghe tiếng phịch phịch đem trên mặt đất huyết nhục thôn phệ đùa lửa. Liền một nhảy dựng lên gắt gao bắt lấy Nhục Bích một chỗ, bắt đầu đứng lên gặm nhấm càng thêm điên cuồng.
Con nhện gặm nhấm số lượng huyết nhục càng ngày càng nhiều, thân hình cũng theo đó mà tăng vọt, quanh thân từ từ phát ra ánh sáng màu hồng.
Ngắn ngủi mấy hơi thở về sau, nó đã lớn hơn một trượng, mà nhu cầu đối huyết nhục chỉ có tăng chứ không giảm, dường như còn lâu mới đủ no, đôi chân trước không ngừng vung lên nhét huyết nhục vào trong miệng một cách điên cuồng.
Yêu trùng khổng lồ này lớn lên thì mỗi lần huyết nhục nuốt vào tự nhiên cũng nhiều lên. Tự nhiên vượt xa so với lúc đầu, chân trước lóe lên lập tức lấy đi mấy cân huyết nhục.
Tuy nói không gian huyết nhục không ngừng tự tu bổ nhưng không chờ huyết nhục từ từ tu bổ, con nhện liền xé rách một miếng lớn nuốt vào trong bụng, trong nhất thời Nhục bích bị gặm chỉ còn lại bức tường máu thịt mỏng manh.
….
Cùng lúc đó, trong một cái huyết nhục không gian rộng rãi một chút có một gã ăn mặc mộc mạc. Một bóng người màu vàng trông giống như nông phu đang không ngừng tránh né sự công kích của những cái nhục tu màu máu. Mồ hôi túa ra trên trán, bộ dạng cực kỳ vất vả.
Người này đúng là Bành Việt, hôm nay hắn biến chính bản thân thành cơ quan chiến giáp, một bên vừa chạy thục mạng, một bên không ngừng huy động hai cánh tay đỏ thẫm như ống đồng thả ra từng đạo cột sáng màu đỏ hướng tới nhục bích không ngừng công kích.
Nhưng mà những cột sáng này cũng chỉ có thể chặt đứt những nhục tu chui ra từ trong không gian, còn lại đối mặt với nhục bích thì chỉ vẻn vẹn phá vỡ vài lần sau đó toán loạn tan biến, vết rách cũng lập tức bị lấp đầy.
Lúc này cơ quan chiến giáp trên người hắn thình lình sáng lên một tầng huyết quang, lại mơ hồ cắn nuốt khôi giáp phát ra ngân quang, so sánh với sơ tại Truyền Thừa chi địa bên ngoài, Linh quang rõ ràng mờ đi vài phần.
Hai bên hắn có năm sau khôi lỗi giáp sĩ màu vàng đang bị vài cái nhục tu màu máu quấn lấy cực kỳ chặt chẽ, trên ngực thình lình xuất hiện một lỗ lớn nhỏ như nắm đấm, tinh hạch bên trong không biết bị vật gì đánh cho nát bấy.
Ở trong một huyết nhục không gian khác gần chỗ Bành Việt, thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên thư viện đang đứng đó, có một tầng bảo hộ màu vàng đang tỏa ra ánh sáng vàng mênh mông, tay không ngừng huy động ngọc bút thả ra từng đám khí màu đen lốm đốm, hướng đến những cái nhục tu màu máu mà đánh.
Những đám khí màu đen lốm đốm sau khi tiếp xúc với nhục tu màu máu liền làm cho bọn chúng hóa thành một vũng máu, tuy nhiên lại không thể bảo hộ quanh thân thiếu phụ.
Trong không gian nhỏ hẹp như thế này hiển nhiên là không thể vừa muốn tránh sự công kích của nhục tu lại vừa muốn tránh những thứ máu loãng bắn vào người.
“Lực lượng ăn mòn trong huyết nhục không gian sao lại càng ngày càng mạnh mẽ như thế?” Áo xanh thiếu phụ nhìn vòng bảo hộ màu vàng ngày càng ảm đạm, dường như sắp không chịu nổi, chau mày tự thì thào một câu.
Nhưng cũng phải nói nàng này lấy Đồng thuật mà nổi danh, nhưng mà ở chỗ này căn bản không có đất dụng võ, mà những thủ đoạn khác dường như không có hiệu quả thoát khỏi vây khốn, hôm nay ngoại trừ phòng ngự một cách bị động thì tựa hồ cũng không còn phương pháp nào khác.
Trong nội tâm nàng khẽ thở dài, sau khi phất tay về sau đánh lui một lớp công kích liền lật tay lấy ra một cái phù lục màu vàng, sau đó lập tức xé nát, một đám kim quang màu vàng lóe lên rồi bị hút vào trong vòng bảo hộ khiến cho vòng bảo hộ màu vàng lập tức sáng ngời thêm vài phần.
Bởi vì nhục tu công kích xuất bất kỳ ý mà tốc độ lại nhanh kinh người làm cho Âu Dương tỷ muội vốn đang dựa lưng vào nhau, lúc này cũng bị chia cách bởi hai mảnh không gian huyết nhục khác nhau.
Dù vậy hai người vẫn duy trì được sự tỉnh táo, mười ngón tay liên tiếp bắn ra từng mảnh màu tím và màu xanh lá tạo thành một vòng bảo vệ xoay quanh người.
Nhưng mà những vòng sáng bảo vệ này cũng chỉ có thể ứng phó với những nhục tu không ngừng sinh ra trong không gian huyết nhục, còn đối với nhục bích thì không tạo nên chút công phá hiệu quả nào.
Mà do hai người bị tách ra nên không cách nào liên thủ thúc dục bí thuật, vì vậy vòng sáng bảo vệ so với lúc trước rõ ràng nhỏ hơn một vòng.
Bỗng nhiên sắc mặt Âu Dương Thiến trầm xuống, trong tay áo truyền ra từng đạo rồng ngâm, một đạo ánh sáng trắng gấp rút bắn ra, lăng không hóa thành một hư ảnh Giao long trắng noãn như ngọc, đuôi rồng phía dưới rung lên, lập tức đánh nát mấy chục cái nhục tu xung quanh, sau đó tay nàng hướng lên hư không bắn ra một đạo pháp quyết, lập tức ảo ảnh Giao long giương nanh múa vuốt hướng tới một chỗ trên nhục bích lao đến như bay, cái miệng khổng lồ há ra trong không trung bắn ra những tia sáng bạc đầy trời.
Những tia sáng bạc sau khi tiếp xúc với nhục bích thì lóe lên rồi biến mất, tuy nhiên chỉ lưu lại những lỗ thủng chằng chịt nông sau khác nhau, sau đó ánh sáng đỏ lóe lên, bức tường lại được lấp đầy như lúc ban đầu.
Âu Dương Thiến thấy vậy thì nội tâm không khỏi trầm xuống.
Nữ tử áo xanh bên kia tay cũng lóe lên ánh sáng tím, một cái quạt xếp màu tím nhạt bỗng nhiên xuất hiện trên tay, một chút xuống, từng mảnh vỗ ảnh trước người một chút hiển hiện mà ra, cũng ngưng kết thành một tầng ánh sáng tím mông mông màn sáng, đem bao phủ trong đó.
Mà những cái nhục tu màu máu sau khi tiếp xúc với vòng tròn sáng màu tím liền hóa thành vũng máu toán loạn tiêu tan.
Chẳng qua là vòng sáng màu tím sau khi bị máu loáng bắn vào thì bên ngoài lập tức phát ra âm thanh như bị ăn mòn, từ đó tản mát ra mùi vị gay mũi, đồng thời một lúc sau màn sáng trở nên ảm đạm dị thường.
Chứng kiến cảnh này, thiếu nữ áo xanh hít vào một hơi sâu, đôi mi thanh tú co rút lại.,
….
“Không nghĩ tới Long Hiên ta lại bị vây khốn ở chỗ này, bất quá ta tuyệt đối sẽ không vẫn lạc ở nơi đây”
Nam tử xấu trai của Ma Huyền tông sắc mặt tái nhợt, khoanh chân ngồi bất động trong không gian huyết nhục, hai tay không ngừng bấm pháp quyết biến ảo.
Hắn thi triển ma công hòng phá vỡ bức tường bằng máu thịt này nhưng hiệu quả hết sức nhỏ bé, cộng thêm việc lúc trước cùng nam tử mặt ưng đại chiến một hồi, pháp lực hao tổn quá lớn đến nay còn chưa kịp khôi phục, giờ phút này xem ra tình hình rất không ổn.
Bỗng nhiên nam tử xấu trai điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay dứt khoát chỉ lên trời, một con dao màu đen trong tay lập tức hóa thành một con cự mãng (rắn lớn) dài hơn mười trượng xoay quanh thân hắn.
Đôi mắt cự mãng lóe lên tinh quang, nghịch lân toàn thân dựng lên tầng tầng lớp lớp, dường như giống với những con dao bén nhọn, sau khi đi qua những nơi nhục tu màu máu đang chen chúc tụ tập liền phá vỡ một ít, tạo thành một vài khối thịt rơi xuống đất.
Cùng lúc đó nam tử xấu trai nhanh chóng xé nát một cái phù lục màu đen, sau đó một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu đen hiện ra bao phủ toàn thân, phía trên màn sáng khí đen cuồn cuộn không ngừng, cũng nhằm tới nhục bích bốn phương tám hướng điên cuồng công kích.
Trong nhất thời tiếng Oanh long long phát ra không ngừng.
…
Bên trong một mảnh không gian huyết nhục khác, Tiết Bàn trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng chú ngữ mờ mịt, bên trong cơ thể truyền ra tiếng xương cốt bạo liệt đùng đùng không dứt, thân hình bỗng nhiên tăng vọt.
Một khắc sau, hai đầu lông mày hắn mơ hồ hiện ra một chữ “Vương”, hai tai ban đầu đang vừa đầu vừa hẹp bỗng dưng càng thêm thẳng đứng, trong miệng răng nanh liên tiếp mọc dài chòi ra ngoài, đồng thời mười ngón tay càng thêm nhọn, trên cánh tay bất ngờ sinh ta từng mảnh lông cứng màu bạc.
Sau đó ngân quang lóe lên trong hai bàn tay hắn, hai thanh mũi nhọn màu bạc độc nhất vô nhị mơ hồ hiển hiện, tiếp theo hai chân đạp một cái, thân hình nhanh chóng xoay tròn tại chỗ.
Tiếng xé gió ù ù truyền đến, một hồi kình phong nổi lên, một cái vòng xoáy màu bạc cuồn cuộn không ngừng hiện ra
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
112 chương