Ma Thiên Ký

Chương 798

Dịch giả: nila32 MA THIÊN KÝ Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu Dịch: nila32 ============================================ Bành Việt tự biết không phải là đối thủ của hai tỷ muội Âu Dương Thiến nên chủ động nhường lại điển tịch kia. "Khanh khách, gã họ Bành kia cũng biết thức thời, đỡ cho chị em chúng ta phải động thủ." Thiếu nữ áo lục thấy vậy, rốt cuộc cũng khôi phục một ít phấn chấn, cười khẽ nói. Hành trình vào địa phương truyền thừa của hai nàng có lẽ phải dừng ở đây rồi, nhưng có được điển tịch này ít nhất cũng không phải ra về tay không, hơn nữa đợi khi rời khỏi nơi đây còn rất nhiều cơ hội tìm kiếm Bí Cảnh khác có cất giấu truyền thừa. Cho nên vẻ mặt Âu Dương Thiến đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Trong một cái sân rộng bằng đá xanh, sau khi tám người Liễu Minh toàn bộ tiến vào bên trong trận pháp, bốn phía liền có kim quang ngưng kết, hóa thành một tầng ánh sáng màu vàng nhạt. Từ xa nhìn lại, trông như một cái trụ khổng lồ màu vàng đang dựng đứng giữa quãng trường bằng đá xanh. Có thể một đường kiên trì đến lúc này, những người có mặt ở đây hiển nhiên đều không yếu. Mọi người đối với sự việc phát sinh chung quanh đều không mấy để tâm, lục tục ngồi trên mặt đất, khép chặt hai mắt, bắt đầu tĩnh tọa. Nhưng vào lúc này, nơi trung tâm pháp trận bỗng có tiếng nhạc truyền đến, vang vọng khắp nơi bên trong màn sáng. Liễu Minh chỉ cảm thấy từ tai truyền đến một hồi đau đớn, tâm thần run lên, liền có cảm giác tâm phiền ý loạn, đứng ngồi không yên, càng kỳ quái là không thể nào dứt bỏ cảm giác đó đi. Hắn liền mạnh mẽ mở hai mắt ra, chỉ nhìn thấy phía trước một mảnh trắng xóa, thần trí sau thoáng hoảng hốt lại như mơ hồ trở về khoảng thời gian sống trên Hung Đảo, nương theo cảm giác lâng lâng trong đầu, hóa thân thành đứa bé vài tuổi, một lần nữa trải qua lần đầu tiên gặp Càn thúc trên đảo, cũng như đối đấu với vô số tình huống cửu tử nhất sinh mà thời thơ ấu gặp phải. Trong thoáng chốc, hắn đã trải qua mười lăm năm sống trên đảo, cảnh vật xuất hiện lúc này là tại cửa ra vào Man Quỷ Tông, tình cảnh nghi thức Khai Linh hiển hiện trước mắt như vừa mới xảy ra hôm qua càng khiến hắn giật mình không thôi. Sau một khắc, cảnh vật lại có biến chuyển, hắn lại u u mê mê xuất hiện tại Bí cảnh thí luyện năm đó, sau lưng là bàn tay Cự Ma đang gào thét truy đuổi. Hình ảnh khủng bố này xẹt qua trong đầu Liễu Minh khiến hắn căn bản không có thời gian phân biệt trắng đen. Liễu Minh bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bất an, Ma Niệm trong cơ thể dường như đang rục rịch trỗi dậy. Dưới sự kinh hãi, hắn đem pháp lực toàn thân rót vào bên trong Trấn Hồn Tỏa, lúc này một luồng khí mát lạnh chạy dọc toàn thân, lập tức bình ổn từng gợn sóng đang xao động trong lòng hắn. Cảm giác gấp gáp vừa qua đi, hắn đã cảm thấy hoa mắt, lại lần nữa trải qua cảm giác lần thứ nhất bị Ma Niệm đoạt xá. Tuy rằng tất thảy những hình ảnh vừa xẹt qua trong đầu chỉ là chút ít mảnh kí ức nhỏ vụn nhưng tất cả đều là những điều khiến Liễu Minh sợ hãi nhất, được che giấu nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm của hắn. Từ ngoài nhìn vào, Liễu Minh vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, xếp bằng tĩnh tu ở giữa pháp trận nhưng lúc này trên trán đã có những hạt mồ hôi thật to không ngừng lăn xuống. Hắn mặc dù biết những thứ này đều chỉ là ảo giác mà thôi nhưng khi người ta càng muốn nhanh chóng thoát khỏi ác mộng thì những hình ảnh đáng sợ lại hiển hiện càng thêm rõ ràng. Khi hắn lần nữa trông thấy khuôn mặt lãnh khốc của "Liễu Minh bị ma hóa", một ý niệm giết chóc lập tức sinh ra từ tận đáy lòng, trong miệng liền phát ra tiếng cười man rợ, cơ thể đã muốn mất tự chủ mà đứng dậy. Đúng lúc này, Hồn Thiên Bia trong thần thức Liễu Minh đột ngột phát ra âm thanh trong trẻo. Hắn lập tức giật mình, trong mắt đã khôi phục một ít tỉnh táo. Dưới sự kinh hãi, hắn liền mạnh mẽ cắn một cái lên đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt giúp hắn lập tức thoát khỏi ảo giác, cuối cùng không có đứng lên nhưng mồ hôi đã tuôn ra như tắm. Liễu Minh sau khi suy tính thật nhanh, vội dùng thần thức quan sát bên trong cơ thể, phát hiện Ma Niệm đang thành thành thật thật chịu sự trấn áp của Cửu Thiên Thần Lôi, không có chút dấu hiệu kháng cự. Toàn bộ cảm giác vừa rồi, đều là ảo giác mà thôi! Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn vội vàng điều động pháp lực, điên cuồng rót vào Trấn Hồn Tỏa, đồng thời không chút do dự từ trong ngực lấy ra Hóa Thức Trùng, không chút lưu luyến sử dụng toàn bộ. Lập tức vô số tia cảm giác mát lạnh cuồn cuộn không dứt tại thần thức, đồng thời tạo nên một tầng bảo hộ trong suốt không một kẽ hở, đem tinh thần của Liễu Minh bảo vệ một cách hoàn hảo. Hoàn thành tất cả, Liễu Minh mới dám có chút buông lỏng tinh thần. Vào thời khắc này, giai điệu quỷ dị với nhịp điệu kỳ lạ lại văng vẳng bên tai, thần trí của Liễu Minh lần nữa trở nên mơ hồ, lại trở về lúc cùng Hải Yêu Hoàng, Huyết Đế Tử cùng Kim Man lão tổ quyết chiến. Chẳng qua Liễu Minh tại bên trong không gian ảo cảnh thần bí đã cùng những đối thủ này đấu qua đấu lại không biết bao nhiêu lần, nên có thể nhẹ nhàng vượt qua, sắc mặt cũng dần trở nên bình tĩnh lại. "Giết! Các ngươi đều phải chết!" Một tiếng gầm giận dữ bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên. Liễu Minh lập tức giật mình rời khỏi ảo giác, hai mắt nhanh chóng quan sát phát hiện giọng nói vừa rồi là của thanh niên xấu xí Ma Huyền Tông. Trong mắt gã vào lúc này đã ngập tràn vẻ điên cuồng, tuy vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất nhưng hai tay lại khua khoắng lộn xộn. Sau một khắc, thanh niên xấu xí ngửa cổ lên trời gào to một tiếng, quanh thân khí đen cuồn cuộn bộc phát bao phủ toàn bộ thân hình vào trong, một tiếng "Vèo", một bóng người từ trong hắc khí phóng lên trời, hai tay không ngừng khua loạn, hướng bốn phương tám hướng đánh ra từng đạo chưởng lực lớn nhỏ không rõ mục tiêu. "Phốc" một tiếng, phía dưới pháp trận nhanh chóng có một đạo ánh vàng đánh thẳng lên trời, bao bọc lấy thân hình thanh niên xấu xí kia, sau đó gã cứ như vậy biến mất không chút tăm tích. Tính đến lúc này, bọn họ tiến vào pháp trận chưa đầy nửa khắc, đã có một gã thực lực bất phàm không đè nén được ý niệm giết chóc trong lòng mà bị truyền tống ra ngoài. Liễu Minh thấy vậy, không khỏi âm thầm kêu may mắn. Hiển nhiên, lúc này là khảo nghiệm độ mạnh yếu của Tinh Thần lực, không nhất thiết có quan hệ với thực lực thần thông của bản thân. Liễu Minh vừa tiếp tục thúc giục Tinh Thần lực chống cự âm thanh quỷ dị vừa đảo mắt nhìn qua mọi người xung quanh. Chỉ thấy trên đỉnh đầu nam tử tóc tím chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một quả chuông đồng tím nhạt lơ lửng. Quả chuông nhẹ nhàng lắc lư theo gió, phát ra từng tràng rung động, đem toàn thân gã che chở bên trong. Nam tử tóc tím ngồi ngay ngắn trong vòng bảo vệ, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhõm, dường như không hề bị âm thanh phiền nhiễu kia gây ảnh hưởng. Nam tử áo bào xanh của Thiên Công Tông sớm đã ngồi ngay ngắn trên ngân xa của mình, hai mắt khép hờ, miệng không ngừng lẩm bẩm từng tràng chú ngữ khó hiểu. Mặt ngoài tám con Khôi lỗi kim mã kéo ngân xa hiện lên tám vòng sáng bảo vệ màu vàng, bao bọc cả chiếc xe vào bên trong nên hiển nhiên cũng không bị tiếng nhạc kỳ quái ảnh hưởng quá lớn. Thiếu phụ áo xanh của Hạo nhiên Thư Viện cũng ngồi xếp bằng tại chỗ, hai tay cầm một quyển sách cổ nhàn nhạt lam mang, trên mặt thủy chung nở một nụ cười thản nhiên, hai mắt bình tĩnh như làn nước giống như không nghe thấy mọi thứ xung quanh, lúc này phảng phất như nàng đang chuyên tâm xem quyển sách trên tay. Mặt khác, La Thiên Thành cùng nam tử mặt ưng của Thiên Yêu cốc lại không có thong dong như mấy kẻ kia. La Thiên Thành tuy rằng vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ, nhưng hai mắt gần như đã trở nên đỏ ngầu, trong miệng không ngừng phát ra tiếng hít hà, Rồng Hổ màu bạc không ngừng xoay chuyển quanh thân, hai tay hắn gồ lên từng mảng lân phiến, không ngừng oanh kích lên mặt đất. Mỗi một quyền đều khiến mặt đất ầm ầm nổ vang, đồng thời nắm tay của hắn cũng đầm đìa máu tươi, tuy rằng tất cả miệng vết thương trong khoảnh khắc đều khôi phục như lúc ban đầu nhưng vết máu lưu lại vẫn khiến người ta sởn gai ốc. Cũng không biết mặt sân này rốt cuộc là do thứ gì tạo thành, quyền ảnh như mưa trút xuống thế mà chẳng thể lưu lại chút dấu tích nào. La Thiên Thành giống như gắng gượng tia lý trí cuối cùng, không ngừng tiêu hao Pháp lực trong cơ thể, buộc mình không đứng lên. Sắc mặt nam tử ưng diện lại lúc xanh lúc đỏ, tràn đẩy vẻ thống khổ, thỉnh thoảng một giọt mồ hôi lại từ trên trán chảy xuống, pháp quyết trên tay liên tiếp biến đổi, nhao nhao chui vào một viên Linh châu ba màu bên trong ngực hắn. Mặt ngoài linh châu này có phù văn lưu chuyển chậm rãi, từ đó phát ra hào quang ba màu đỏ, xanh, trắng trực tiếp bắn vào giữa hai hàng lông mày của hắn, trông giống như một phương pháp nào đó bảo vệ tinh thần. Mặc dù như thế, kẻ này từng nhẹ nhàng diệt sát hai đệ tử yêu tu của Thái Thanh Môn, lúc này lại có vẻ chật vật không chịu nổi. Liễu Minh lắc đầu, nhìn qua La Thiên Thành còn có thể tiếp tục kiên trì nhưng tên đệ tử này của Thiên Yêu Cốc có lẽ đã sắp đến giới hạn chịu đựng rồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, sau chừng bảy tám nhịp thở, một tiếng vụn vỡ vang lên trong trẻo, Linh châu ba màu trước ngực nam tử mặt ưng bỗng nhiên vỡ tan. Yêu tu này sau khi mất đi Linh khí phòng ngự tinh thần, chỉ gắng gượng được thêm vài nhịp thở, sau đó gào thét phóng thẳng lên trời, không ngừng khoa chân múa tay như điên như dại. Vòng sáng màu vàng lại lần nữa phóng thẳng lên trời, lập tức bao phủ lấy nam tử mặt ưng, đem hắn quẳng ra ngoài. Khi gã lần nữa khôi phục lí trí, đã phát hiện bản thân đang ở trong một gian thạch thất lạ lẫm. Chính giữa bàn đá trong phòng, có để một điển tịch màu vàng, trong góc phòng cách đó không xa còn một Truyền tống trận loại nhỏ. Đối diện bàn đá còn có thanh niên xấu xí của Ma Huyền Tông, chỉ là lúc này y đang bị kim quang nhàn nhạt giam cầm, không cách nào cử động thân thể. Nhưng ngay khi nam tử mặt ưng xuất hiện, kim quang lập tức vỡ vụn. Hai người sau khi nhìn nhau, không chút do dự lao về phía đối phương, một trận kịch chiến diễn ra ngay trong thạch thất. Trên quảng trường đá xanh. Sau khi thanh niên xấu xí cùng nam tử mặt ưng bị loại, chỉ còn lại năm người là Liễu Minh, nam tử tóc tím, nam tử xe bạc, thiếu phụ áo xanh cùng La Thiên Thành mà thôi. Thời gian tiếp theo trôi qua cực nhanh, không đầy một khắc sau, âm thanh quỷ dị đã hoàn toàn dừng lại. Liễu Minh mở hai mắt ra, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, cũng lập tức đình chỉ Trấn Hồn Tỏa cùng Hóa Thức trùng. La Thiên Thành sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, hai nắm tay cơ hồ bị vết máu đỏ thẫm bao bọc, có vẻ hao tổn không ít nguyên khí, nhưng sau khi phát hiện mình đã gắng gượng vượt qua cửa ải này, trong mắt lại trần đầy vẻ hưng phấn, hai tay run lên, lập tức đứng dậy. Thiếu phụ áo xanh, nam tử tóc tím cùng thanh niên ngân xa cũng đồng thời thu lại linh khí, sau đó đứng lên. Sau một khắc, năm người Liễu Minh chỉ thấy pháp trận dưới chân không ngừng rung chuyển, tiếng xé gió vang lên. Năm đạo ánh sáng màu vàng bỗng nhiên từ dưới đất phóng lên trời, đem năm người truyền tống đi nơi khác.