Ma Thiên Ký

Chương 781

Dịch giả: Dionysus Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu Người dịch: Dionysus ========================================================== Liễu Minh lập tức tập trung pháp lực vào hai mắt, ngẩng đầu ngưng tụ ánh mắt chăm chú nhìn, lúc này hắn mới nhìn rõ độn quang màu bạc kia chính là một chiếc ngân toa dài chừng hai ba trượng. (DG: *ngân toa: toa (thoa) ở đây là con thoi trong khung cửi-Hanviet. org) Một gã ăn mặc mộc mạc toàn màu vàng giống như là nông phu đang yên lặng đứng trên ngân toa. Liễu Minh vừa nhìn rõ mặt mũi của người này, thần sắc có chút biến đổi, đây rõ ràng là Bành Việt mà hắn đã từng quen biết. Trước khi tiến vào Bí cảnh, hắn đã nhận ra người này trong các đệ tử của Thiên Công tông tham gia Thiên Môn đại hội, nhưng không nghĩ rằng lại có thể nhanh chóng gặp mặt trong Bí cảnh như vậy. Tuy Liễu Minh nhận ra Bành Việt đang bay đến, nhưng tên kia vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, chỉ dốc sức liều mạng khống chế linh khí phi độn đi, không phát hiện ra phía trước còn có người khác. Liễu Minh có chút buồn bực, nhưng sau một khắc, trong mắt liền lộ ra vẻ thấu hiểu. Hắn đã thấy hư không đằng sau Bành Việt chừng vài dặm có hai đạo độn quang màu đen lóe lên, đang đuổi theo với tốc độ cực nhanh, so với tốc độ của ngân toa còn nhanh hơn một phần. Liễu Minh nhướng mày, thân hình thoáng cái đã quỉ dị núp vào phía sau một tảng đá, đồng thời vận dùng Xa Hoạn đồ đằng, che dấu đi khí tức của bản thân. “Bành đạo hữu, làm gì mà vội vàng như thế, tiểu muội còn chưa cùng ngươi hảo hảo nói chuyện về sự tình ngày trước mà!” Một âm thanh lạnh như băng từ một trong hai đạo độn quang màu đen truyền đến. Liễu Minh vừa nghe xong, liền cảm thấy có chút quen thuộc, lập tức đưa mắt cẩn thận nhìn về phía hai đạo độn quang phía sau, hắn cố hết sức không gây ra tiếng động nào. Đạo độn quang màu đen đang đuổi theo vừa phát ra tiếng nói không phải ai xa lạ mà chính là Hắc Phượng tiên tử. “Không nghĩ tới người của Thiên Công tông vậy mà lại chạy trối chết đến như vậy.” Một giọng nam âm trầm lại nhàn nhạt vang lên… Chỉ mấy hơi thở sau, một đạo độn quang màu đen bỗng cuồn cuộn tỏa ra hắc khí dày đặc, rồi chớp động hai ba lần trong không trung, cứ mỗi lần chớp động là thu hẹp khoảng cách được hai ba mươi trượng, chỉ sau ba lần chớp động liền tăng tốc vượt qua độn quang màu bạc, nhanh chóng chắn trước người của Bành Việt. Liễu Minh thấy vậy, thoáng rùng mình. Bí thuật này của Bát đại thế gia quả nhiên có chút thần kỳ, lúc trước ở trao đổi hội, Âu Dương Thiên cũng từng sử dụng một loại bí thuật thuấn di không gian, so với người này cũng có vài phần tương tự. Bành Việt lúc này đã không thể chạy tiếp, liền một tay bấm niệm pháp quyết đem ngân toa dưới chân dừng lại, sau đó hai tay cùng nắm một viên châu màu vàng, ánh mắt lạnh lùng khẽ nhìn về hai phía trước sau. “Nghe nói mấy chục năm trước, ngươi đã từng truy đuổi gia muội hơn ba ngày ba đêm, hôm nay bọn ta chỉ đuổi theo ngươi được nửa ngày, vậy ngươi cũng chiếm được tiện nghi không ít rồi.” Độn quang phía trước thu lại, lộ ra một gã thanh niên mặc áo bào đen, tướng mạo tuấn tú, thì ra đây là người lúc trước tại trao đổi hội đã xưng là huynh trưởng của Hắc Phượng tiên tử. “Các ngươi đừng vòng vo tìm cớ này cớ nọ, chẳng qua là muốn đồ vật trên tay ta mà thôi, vậy thì bước lên cả đi! Một tháng trước, các ngươi cũng đoạt đồ vật của sư huynh ta, hôm nay cũng là lúc kết thúc mọi ân oán rồi.” Bành Việt hừ một tiếng, hào quang chớp động vài cái rồi đột nhiên giẫm mạnh chân lên ngân toa dưới chân, thân hình liền rơi xuống mặt đất. “Hừ, tại sư huynh của ngươi tài nghệ không bằng người mà không biết tự lượng sức mình lại muốn cùng bọn ta tranh đấu.” Huynh trưởng của Hắc Phượng tiên tử cười hắc hắc vài tiếng, hắc quang bên ngoài thân tỏa ra cũng hướng xuống phía dưới truy đuổi. Hắc Phượng tiên tử ở phía sau cũng cười duyên một thoáng rồi thân hình thoáng cái cũng đuổi theo ngân toa. Ngân quang lóe lên, Bành Việt từ trên ngân toa nhảy xuống, ánh mắt nhanh chóng quan sát bốn phía, tựa hồ không thèm quan tâm đến hai người Hắc Phượng tiên tử trên không trung. Thanh niên áo đen đang đuổi sát phía sau thấy vậy, trong mắt lóe lên tia tàn khốc, khoát tay như muốn ra tay. Đúng lúc này, Hắc Phượng tiên tử ở phía sau chợt oán hận mở miệng nói: “Huynh trưởng, trước hết hãy lược trận giùm tiểu muội, để tự ta động thủ kết liễu hắn mới giải được mối hận ngày đó!” “Cũng tốt, nhưng mà tiểu muội cần phải coi chừng, người này tu vi cũng không yếu hơn ngươi đâu đấy.” Thanh niên áo đen nghe xong, khẽ nhướng mày suy nghĩ, sau một lúc mới gật đầu đồng thời nhúc nhích bờ môi truyền âm dặn dò Hắc Phượng tiên tử, sau đó thân hình y lóe lên, thoáng cái đã xuất hiện trên một khối đá ở bên ngoài vài trượng, lặng lẽ khoanh tay đứng nhìn. Bành Việt thấy vậy cười lạnh một tiếng, không thèm nói gì chỉ khoát tay, đem ngân toa bên người thu lại, tay kia khẽ động, hai viên châu màu vàng mênh mông lập tức lượn vòng ra, mười ngón tay như liên đạn, liên tiếp phóng ra mấy đạo pháp quyết. “Phốc phốc” hai tiếng! Hoàng quang lấp lóe, hai viên châu màu vàng liền huyễn hóa thành hai Khôi Lỗi giáp sĩ màu vàng cao chừng ba bốn trượng, chia ra đứng ở hai bên người của hắn. Bên ngoài thân của hai Khôi Lỗi màu vàng này trải rộng Linh văn màu vàng hết sức tinh xảo, ẩn hiện tản mát ra khí tức cường đại có thể sánh với Hóa Tinh trung hậu kỳ. Thuật khôi lỗi của Thiên Công tông ở Trung Thiên Đại Lục không ai mà không biết, không ai mà không hiểu, hai đầu Khôi Lỗi màu vàng này nhìn kỹ lại đều là cực phẩm Khôi Lỗi. Huynh trưởng của Hắc Phượng tiên tử thấy vậy, trên mặt liền biểu lộ vẻ ngưng trọng. Hắc Phượng tiên tử thì lông mày dựng lên, một tay bấm niệm pháp quyết, “Đùng” một tiếng, một tầng hỏa diễm màu đen cuốn ra trước của nàng, hắc diễm xoay tròn rồi ngưng tụ lại, bên trong mơ hồ ẩn hiện hư ảnh của một con hắc điểu lớn chừng một trượng, thoáng cái đã dần dần hiện thành nguyên hình. Bành Việt hừ một tiếng, không thấy hắn có bất kỳ hành động gì, nhưng hai đầu Khôi Lỗi giáp sĩ màu vàng bỗng nhiên đều bước lên phía trước một bước, khí tức trên người bỗng tăng lên một lần nữa, mơ hồ chỉ cách Hóa Tinh hậu kỳ một chút mà thôi. Lúc này cả hai bên đều đang muốn ra tay, nhưng thanh niên áo đen đằng sau chợt biến sắc, xoay nhanh người lại, hai mắt phóng ra tinh quang nhìn bốn phía, rồi dừng lại tại một khối đá xanh cực lớn ở cách đó không xa, đồng thời trong miệng quát lớn: “Là người nào lại dám lén lén lút trốn ở đây?” Hắc Phượng tiên tử và Bành Việt nghe vậy đều kinh hãi, cả hai cùng đưa mắt nhìn về phía tảng đá. Tại đây vẫn còn người khác sao? Khối đá xanh cách ba người chỉ năm sáu mươi trượng, gần như vậy mà bọn họ đều không phát hiện ra điều gì khác thường. “Ha ha, đạo hữu thật sự là kỳ lạ, tại hạ rõ ràng là người đến nơi này trước, như vậy sao có thể nói là lén lén lút lút?” Một tiếng cười khẽ vang lên, phía sau khối đá xanh chậm rãi xuất hiện một bóng người mặc áo bào xanh. “Ngươi là người phương nào, … Hử? Là đệ tử Thái Thanh Môn!” Sắc mặt thanh niên áo xanh hơi đổi sau khi nhìn thấy quần áo và trang sức trên người của Liễu Minh… “Ngươi là Liễu Minh!” Hắc Phượng tiên tử sau khi nhận rõ khuôn mặt của Liễu Minh, sững sờ một lúc rồi nghẹn ngào nói. “Nguyên lai là Liễu huynh, thật là quá tốt!” Bành Việt cũng nhận ra Liễu Minh, trong lòng hết sức vui mừng. Đây là quan hệ giữa Thiên Công tông và Thái Thanh môn cũng không tệ, mà thực lực của Liễu Minh thì Bành Việt đã được tận mắt chứng kiến, mặc dù đã mấy chục năm không gặp, nhưng giờ đây so với hắn cũng không có khả năng kém hơn quá nhiều. Bởi vậy, lúc này với hai đấu hai, hắn có nhiều khả năng bảo trụ được Khóa Số mệnh của mình. “Bành huynh, xem ra ta và ngươi chính xác là hữu duyên rồi, ở chỗ này mà có thể gặp lại.” Liễu Minh tiến về phía Bành Việt chắp tay, mỉm cười nói. Trong lúc Hắc Phượng tiên tử nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn về phía Liễu Minh, thì huynh trưởng của nàng dùng ánh mắt lạnh như băng đánh giá Liễu Minh một lúc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Thì ra ngươi chính là tên đệ tử tu luyện ma công của Thái Thanh môn mà lúc trước đã đả thương sư muội ta tại di tích của Ma tộc Thượng cổ, hôm nay gặp ở đây vừa vặn có thể tính sổ một lần.” Liễu Minh nghe vậy tâm niệm thoáng chuyển động. Xem ra ngày đó Hắc Phượng tiên tử nhìn thấy hắn hấp thu ma khí liền ngộ nhận hắn tu luyện ma công đạo pháp, nhưng những việc này Liễu Minh tự nhiên cũng không thèm giải thích gì cả, chỉ ôm quyền cười nhạt một tiếng. Nghe hai chữ ma tu, trong mắt Bành Việt liền lộ ra một tia dị sắc, khẽ liếc nhìn Liễu Minh. Nhưng không chờ hắn mở miệng hỏi điều gì, thanh niên áo đen đã quát lên một tiếng, hai tay cuồn cuộn tuôn ra hắc khí, cánh tay lập tức trương lớn bằng tô cơm, bên ngoài phủ đầy Linh văn rậm rạp chằng chịt đang không ngừng chớp động. Sau đó, thanh niên áo đen khẽ rung hai tay, hắc khí màu đen ngưng tụ lại thành một hư ảnh cự trảo lớn chừng mười trượng, mơ hồ một thoáng liền hướng về phía Liễu Minh đánh ra một trảo, mang theo một cỗ linh áp cường đại bay tới. Lúc trước tại trao đổi hội, Liễu Minh đã chứng kiến thanh niên áo đen sử dụng loại công kích này, trong lòng hắn biết rõ uy lực của nó lớn đến mức mào, ngày đó tên đệ tử của Thiên Công tông kia đã bị thương dưới chiêu này, nên hắn không dám lơ là vội vàng liền vận khởi Long Hổ Minh Ngục công, trên người hắc khí tỏa ra nhàn nhạt, đồng thời hai tay rung lên, một tiếng hổ gầm vang trời, hai đầu cự hổ lớn chừng một trượng lập tức ngưng tụ. Hắc quang lóe lên, hai đầu hư ảnh cự hổ trong khoảnh khắc đã hợp làm một, hình thể lại tăng vọt lên, thoạt nhìn giống như là vật thật, gầm lên một tiếng, từ trên tay Liễu Minh bắn ra. “Ầm” một tiếng vang thật lớn! Giữa hư không hư ảnh cự hổ màu đen chạm vào cự trảo. Hai bên đều là hắc khí, nhưng cự trảo toàn thân có sắc bóng loáng, tràn đầy cảm giác tà ác yêu dị không thể diễn tả được, còn hư ảnh cự hổ khí tức lại vô cùng cuồng bạo, phảng phất như ẩn chứa năng lượng cực lớn ở bên trong, ngoài ra còn mơ hồ tản mát một cỗ âm hàn chi lực. Hai luồng hư ảnh sau một lúc va chạm vào nhau, đồng thời bạo liệt tản mát đi, từng vòng hắc khí hóa thành các vòi rồng cuốn ra bốn phương tám hướng. Liễu Minh cảm thấy thân mình hơi rung động, một cỗ phản lực vô cùng cường đại áp tới, “Bùm bùm” hắn phải thối lui vài chục bước mới ổn định được thân hình. Thanh niên áo đen ở đối diện, sắc mặt cũng đại biến, thân hình cũng thoáng cái bắn ngược về phía sau, nhưng khi bay được vài trượng, sau lưng bỗng phốc một cái, sinh ra hư ảnh một đôi cánh cực lớn màu đen, chớp động vẫy vài cái, rồi miễn cưỡng ngừng lại. Sau một kích vừa rồi, Liễu Minh vậy mà chiếm được một chút thượng phong. “Quả nhiên có chút bổn sự.” Thanh niên áo đen hít sâu một hơi, gương mặt có chút vặn vẹo, nhưng ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn. Hắn tùy ý co hai tay, tay trái nắm chặt cổ tay phải, đưa lên trước ngực kết thành một pháp ấn cổ quái, đồng thời trong miệng lầm bầm, toàn thân hắc khí cuồn cuộn tuôn ra vô cùng dày đặc, một hư ảnh cự chưởng màu xám chừng một gian phòng ngưng kết lại, rồi rung rung hướng về phía Liễu Minh kích tới. Kích thước của hư ảnh cự chưởng màu xám này so với lần trước cũng sem sem nhau, nhưng uy lực thì hoàn toàn bất đồng, những nơi cự chưởng đi qua, không gian phụ cận vặn vẹo, nổi lên từng vòng rung động, mang theo trận trận sấm sét nổ vang.