Ma Thiên Ký
Chương 770
Dịch giả: Kunimi
Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi
==========================================================
Phải hiểu rõ, Ngọc Tinh chính là một trong linh vật do thiên địa tự nhiên sinh ra, cơ bản vốn là vật có tiền mà không mua được.
Liễu Minh từng thấy trong một điển tịch ghi chép về thiên tài địa bảo thượng cổ, nói là nếu trộn lẫn vật này vào trong pháp bảo linh khí thì không những làm cho bản thân pháp bảo linh khí trở nên vô cùng cứng rắn, hầu như không bị tổn hại, mà nếu rèn nó thành một kiện linh khí đặc thù mà nói thì cũng có khả năng không nhỏ sẽ luyện chế ra một bảo vật cấp pháp bảo sơ hình. Hơn nữa Ngọc Tinh lại còn một đặc điểm là sẽ hấp thu linh khí thiên địa vào trong nó, nếu chậm rãi bồi dưỡng thì cũng là một một tài liệu tuyệt hảo để luyện chế lò đan.
Mà chủ nhân của khối Ngọc Tinh này lại bộ dáng gần giống y như Liễu Minh, cũng là một gã thanh niên tướng mạo quái dị, dáng ngưới thấp lùn béo ú.
Trong đám người vây xem lập tức nổi lên một hồi bàn tán xì xào, đại bộ phận những kẻ tự cao cũng không có vật mà đối phương muốn đổi nên phần lớn đều lắc đầu, không bao lâu liền có mấy người quay người rời đi.
Một vài kẻ khác thì khẽ nhúc nhích bờ môi, tựa như đang truyền âm với gã thanh niên béo ú này để thương thảo trao đổi.
Liễu Minh tự thấy trên tay hắn ngoài hai khỏa Uẩn Linh Đan địa phẩm và một ít đan dược phàm phẩm dùng được thì chẳng có vật giá trị cực cao để có thể trao đổi, mà kẻ kia hiển nhiên sẽ không đồng ý đổi vật này lấy linh thạch rồi.
Có điều vật này tuy nói giá trị liên thành nhưng với hắn hiện tại mà nói cũng không phải vật không thể thiếu cho nên sau khi cười nhạt một tiếng, hắn liền rời khỏi đám người.
Đúng lúc này, nam tử béo ú bỗng nhiên cười ha ha, mặt mũi hưng phấn, lớn tiếng tuyên bố:
“Tại hạ quyết định tiến hành trao đổi với vị đạo hữu này, đành xin lỗi mấy vị cũng muốn trao đổi khác vậy.”
Nói xong thanh niên béo ú này và một thanh niên áo xám khác liền đồng loạt tách đám người đi về phía một gian nhà đá nhỏ cao hai, ba trượng ở phía bên cạnh.
“Cái kia hẳn là mật thất của hội trao đổi rồi.” Liễu Minh thuận mắt nhìn một cái rồi tiếp tục đi về phía đám người đang tụ tập náo nhiệt, mục đích lần này của hắn là phải tìm tài liệu hư không yêu thú nên trước mắt phải tìm ra người của Thiên Yêu cốc mới được.
“Hắc Phượng Tiên Tử! Không ngờ ngươi thế mà cũng tới tham gia Thiên Môn hội.”
Đúng lúc này, ở chỗ cách Liễu Minh không xa, không biết là ai la lớn lên.
"Hắc Phượng Tiên Tử?"
Liễu Minh nghe vậy trong lòng khẽ động. Hắn nhanh chóng bước vài bước tới chỗ chỗ vắng vẻ mà âm thanh truyền ra, chỉ thấy bên kia có một đám người quây thành một vòng tròn.
Mà ở giữa đám người, một nam tử trẻ tuổi ăn mặc giản dị đang giằng co với một nam một nữ mặc y phục màu đen.
Nam tử mặc áo đen có khuôn mặt tuấn tú, thần thái tự nhiên, bộ dáng trông như không dùng thuật dịch dung nào, mà cô gái mặc áo đen dáng người thướt tha thì mặt thình lình được che bởi một tấm lụa đen, Liễu Minh thoáng phân biệt liền xác nhận đúng thật trăm phần trăm là Hắc Phượng Tiên Tử.
Hắn từng giao chiến với ả này nên với khí tức quỷ dị lờ mờ phát ra từ trên người ả còn không quen thuộc sao được, chỉ không ngờ ả này cũng tới tham gia Thiên Môn hội.
Hơn nữa từ biệt được hơn hai mươi năm, tu vi ả dĩ nhiên không chỉ đột phá Hóa Tinh kỳ mà đã đạt đến cảnh giới trung kỳ.
Còn cái tên thanh niên ăn vận giản dị kia lại khiến Liễu Minh không khỏi liên tưởng đến Bành Việt của Thiên Công Tông, dù hắn người trước mắt này nhưng nhìn phục sức của y thì hơn phân nửa cũng là đệ tử Thiên Công tông.
“Các hạ nhận nhầm người rồi chăng. Tại hạ là huynh trưởng của nó, gia muội cũng không phải cái gì Hắc Phượng Tiên Tử, chúng ta chính là người của Mộ Dung thế gia. Đạo hữu nếu lại nói lời thiếu cân nhắc thì đừng trách tại hạ không khách khí. Thêm nữa là Thiên Nhất Thần Thủy này tại hạ không thể không có, đạo hữu tốt hơn là hãy ưu ái nhường đi.” Nam tử áo đen tướng mạo tuấn tú bỗng nhiên tiến lên một bước, lạnh nhạt cất lời.
"Mộ Dung thế gia?"
Đám người vây xem lúc này nhốn nháo một hồi, ở trong hội trao đổi này đa phần mọi người đều cố hết sức để che giấu thân phận thật của mình mà người này lại cứ thế lên giọng tự giới thiệu, hơn nữa chỗ này, dưới tình huống có nhiều người như vậy thì có lẽ đến tám, chín phần mười là không giả được.
Liễu Minh ở một bên nghe được lời này thì cảm thấy ngoài dự kiến.
Ả kia khi còn chưa tiến cấp Hóa Tinh chính là tà tu xếp hạng hai trên Sinh Tử Các ở ngoại môn Thái Thanh môn, hôm nay lại nghe đối phương thuộc gia tộc Mộ Dung có danh khí không nhỏ trong Bát Đại Thế Gia khiến trong tâm hắn tự nhiên cực kỳ kinh ngạc.
Còn Thiên Nhất Thần Thủy trong miệng người kia càng làm cho Liễu Minh thầm rùng mình, với hội trao đổi bí mật lần này lại coi trọng thêm vài phần.
Vật ấy chính là linh vật so với Ngọc Tinh mới xuất hiện còn hiếm thấy hơn một bậc, hắn trước đây khi tham gia một cái hội đấu giá cơ lớn tại phường thị Miêu Chung đã từng may mắn thấy được vật ấy được đem đấu giá.
Khi đó nghe người đấu giá tuyên bố vật ấy với việc đột phá cảnh giới Chân Đan, ngưng kết chân đan có công hiệu phụ trợ nhất định, điều này làm cho một ít tu sĩ tư chất không tốt, muốn nhờ ngoại lực kết thành chân đan hạ phẩm tự nhiên chạy theo như vịt, xem nó như chân bảo.
Lúc ấy từng có một tên tu sĩ dùng giá trên trời gồm phần lớn tài liệu cộng ngàn vạn linh thạch mới chộp được vật ấy.
“Hừ, thì ra Hắc Phượng Tiên Tử tiếng tăm lẫy lừng lại là người Mộ Dung thế giá, nếu như thế thì quên đi. Chỉ có điều Thiên Nhất Thần Thủy này, ta và vị đạo hữu kia đã thương lượng, tính toán trao đổi, giờ tuyệt không nhượng bộ đâu.” Thanh niên giản dị sau khi nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, nhỏ giọng nói.
“Hắc hắc, thật không! Vị đạo hữu này, người thực thương lượng quyết định với người kia, không chịu để cho tại hạ?” Nam tử áo đen nghe thế lại hắc hắc một tiếng, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang một bên, đồng thời thả ra một luồng khí tức cường đại vô cùng kinh khủng.
Liễu Minh lúc này mới phát hiện, ở cạnh ba người còn có một tên trung niên tướng mạo bình thường vận áo bào trắng, tuy y cũng có tu vi Hóa Tinh trung kỳ nhưng đối mặt với linh áp cường đại thình lình được nam tử áo đen thả ra thì thần sắc không khỏi đại biến, rút lui hai bước, sắc mặt tức thì tại nhợt không còn chút huyết sắc.
“Ta… Ta…” Tên trung niên mặc áo bào trắng đối mặt với thanh niên áo đen ép hỏi mang ý uy hiếp rõ ràng, trong lúc nhất thời lại hơi lắp bắp, không biết nói cái gì cho phải.
“Chỉ cần chưa tiến vào phòng trao đổi thì lần giao dịch này sẽ không tính là đã định, tại hạ tự nhiên có quyền trao đổi Thiên Nhất Thần Thủy với hắn.” Nam tử áo đen xoay đầu lại, nhìn thanh niên giản dị, lạnh lùng nói một câu.
“Các hạ nói như thế, không lẽ thật muốn cưỡng từ đoạt lý rồi.” Thanh niên giản dị nghe vậy giận dữ.
“Cưỡng từ đoạt lý? Nếu ngươi muốn nói như thế thì cũng không phải không thể!” Nam tử áo đen nghe xong lại cười ha hả, trông như thuận thế khoát tay, tức thì một tràng tiếng sói gầm rú vang vọng khắp đại sảnh, đồng thời một ảo ảnh cự trảo tăm tối lớn hơn mười trượng như che trời lóe lao ra, chộp thẳng tới phía đối diện.
Thanh niên giản dị thấy vậy cả kinh, không chút do dự một tay nắm thành quyền, thân hình mãnh liệt tăng lên, cánh tay tức thì có cơ bắp như sừng rồng quấn quanh, tăng vọt đến mấy vòng, một quyền trầm trọng nhắm phía trước mà đảo ra.
Tiếng xé gió vừa vang lên, bóng một bộ móng vuốt màu vàng không hề kém cạnh cũng lao thẳng ra, những nơi nó đi qua nổi lên những tiếng gió rít lớn, khí thế cực kỳ kinh người.
Những người vây quanh thấy thế bèn nhao nhao lùi về phía xa, tránh xa ba thước.
Liễu Minh thấy thế, trong lòng thầm than một tiếng, vốn cho rằng tên người Thiên Công Tông này sẽ phát triển thuật khôi lỗi, không nghĩ tới trong tông môn này cũng có gã thể tu mạnh mẽ hung hãn như thế.
Về phần thủ đoạn mà nam tử áo đen sử dụng thì rõ ràng cho thấy gã mượn yêu lang lực nào đó mà biến ra bí thuật, khi trước Hắc Phượng Tiên Tử đối chiến với hắn cũng từng dùng qua chiêu thức cùng loại, chỉ có điều nam tử áo đen này trong lúc vung tay nhấc chân lại lập tức thi triển ra, so với Hắc Phượng Tiên Tử khi trước thì vượt xa.
Một tiếng nổ ầm vang lên!
Ảo ảnh móng vuốt đen và quyền ảnh màu vàng đụng vào nhau, tức thì một đợt chấn động linh lực cường đại truyền ra, tia sáng hai màu một vàng, một đen phóng lên trời, khiến cho cả đại sảnh đều hơi rung rung một lúc.
Như chỉ chớp mắt một cái thì quyền ảnh màu vàng liền bị ảo ảnh móng vuốt đen nhanh chóng bóp nát vụn, hóa thành từng điểm sáng vàng tràn ngập trong không trung, còn ảo ảnh móng vuốt thì vẫn giữ khí thế không giảm, chụp thẳng về phía thanh niên giản dị, đồng thời trên đường di chuyển, năm ngón tay đột nhiên hóa thành năm cái móng vuốt nhọn hoắt lăng lệ mãnh liệt.
Thanh niên giản dị kinh hãi, hai tay lóe lên những tia sáng vàng bắt chéo đưa lên đỡ.
“Phành phành…” Năm tiếng trầm đục vang lên.
Hai tay tỏa những tia sáng vàng lưu chuyển của thanh niên giản dị sau khi đón đỡ ba móng vuốt nhọn hoắt thì vẫn bình an vô sự nhưng hai cái cuối cùng thì lại đánh nát khí vàng hộ thể, cứng rắn đánh lên hai tay y.
Thiên niên giản dị chịu một phản lực khủng bổ bị bắn ngược lại mấy chục trượng, đập thẳng lên tường đá ở gần đó, tạo ra một chỗ lõm rồi lại bị hất ngược lại rơi lên mặt đất, đồng thời mặt mũi y đỏ gay, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, trên tường đá có điểm sáng màu xanh lóe lên, phần bị lõm xuống dưới cũng chậm rãi khôi phục nguyên trạng.
Nếu không phải vì thân thể người này có phần cường đại, thêm nữa là trên tường đá có cấm chế được người ta thiết lập sẵn, trong lúc mấu chốt đã chống đỡ giúp y một chút tổn thường thì chỉ sau cú va chạm vừa rồi, thanh niên kia đã chẳng cách nào nhúc nhích nổi.
Nhưng nam tử áo đen không chịu dừng tay, trên mặt gã hiện lên một tia sát khi, thân hình nhoáng cái liền xuất ở chỗ cách nam tử giản dị mấy trượng, một tay vừa nhấc, tức thì lại có một cái cự trảo như che trời bắn vọt ra.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, thanh niên giản dị rung tay áo lên, tay lấy ra một tấm phù lục tỏa ánh sáng vàng kim mờ mịt, đồng thời lập tức xé nát, tức thì ở chỗ trước người hơn một trượng bỗng nhiên xuất hiện một màn sáng màu vàng kim lưu chuyển.
“Huynh trưởng cẩn thận, là Nghịch Chuyển Phù Lục.” Hắc Phượng Tiên Tử thấy thế, ánh mắt hơi đổi, gấp gáp mở miệng nhắc nhở một câu.
Chỉ thấy ảo ảnh móng vuốt màu đen sau khi tiếp xúc với màn sáng màu vàng kim thì như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy bóng sáng, sau một khắc, một cái cự trảo màu đen giống cái trước y đúc lại từ trong màn sáng màu vàng kim quỷ dị hiện ra đồng thời bắn vọt về phía nam tử áo đen.
Cùng lúc đó, màn sáng màu vàng kim lập tức vỡ vụn ra từng mảnh, hóa thành từng điểm sáng vàng kim tán loạn ra.
Thanh niên giản dị tức thì nhân cơ hội này bò dậy, một lần nữa lật tay lấy ra một tấm phù màu vàng dán lên trên người, ngay sau đó thân hình y nhoáng cái đã hóa thành một đạo độn quang màu vàng, bay nhanh về phía một cái pháp trận truyền tống đặt ở nơi vắng vẻ trong đại sảnh.
Nam tử áo đen phát ra một tiếng hừ lạnh, khói đen ngoài thân gã bỗng nồng đậm hẳn lên đồng thời thân hình gã lóe lên, ung dung né qua, ảo ảnh cự trảo thuận thế bay vọt về phía đám người ở sau lưng.
Mọi người thấy thế liền kinh hãi, nhao nhao lắc lư thân hình tránh khỏi kích này, lúc này để lộ ra một cô gái áo tím và một người bên cạnh có dung mạo gần giống như nàng, là một cô gái vận y phục màu lục.
Khuôn mặt hai người đều có vẻ trấn định, lại chẳng có chút ý né tránh, hai người cùng nhẹ nhàng nhấc một tay lên, tức thì hai vòng sáng bảo hộ một tím, một lục đồng thời cuốn ra, trông như gợn sóng cuồn cuộn quét về phía cự trảo màu đen.
Ảo ảnh cự trảo đụng phải hai vòng sáng bảo hộ thì liền bị uy năng lớn lao ẩn chưa trong đó cuốn vào, sau vài tiếng phốc phốc liền hóa thành từng sợi khói đen tan biến vào trong đó.
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương