Ma Thiên Ký
Chương 762
Dịch giả: nila32
"Liễu sư huynh, sự việc là như thế này..." Già Lam dường như đã hạ quyết tâm, sau khi thở dài một tiếng, liền đem chuyện La Nguyên cầu thân kể lại từ đầu đến cuối, không chút giấu diếm.
Liễu Minh có phần kinh ngạc nhìn Già Lam, khi nghe đến đoạn thiếu nữ này nói có hẹn ước song tu với mình thì mặt lập tức nổi lên nét cổ quái nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường.
"... Đem Liễu huynh ra làm lí do, thật là có lỗi, khi đó ta thật sự vô cùng bối rối, dưới tình thế cấp bách không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn cự tuyệt yêu cầu của người kia, không nghĩ đến đối phương lại đưa ra bốn người yêu cầu tỷ thí." Già Lam kể đến đây, má đào đã hơi ửng đỏ, lại có phần áy náy nói tiếp.
"Già Lam sư muội không cần áy náy, ta và ngươi cũng coi như bạn cũ, chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần để ý." Liễu Minh lại chậm rãi nói ra.
"Đa tạ Liễu huynh." Già Lam nghe vậy liền vui vẻ, lúc này dịu dàng đứng dậy thi lễ một cái, nhưng thần sắc dường như ngập ngừng muốn nói gì đó.
Liễu Minh đương nhiên biết nàng muốn nói gì, vung tay áo ra hiệu cho nàng ngồi xuống, lại lên tiếng trước:
"Già Lam sư muội lần này đến đây, có phải muốn mời ta tham gia tỷ thí, giúp người đối phó tên Ôn Tăng kia?"
"Trong số các đệ tử nội môn, Liễu huynh xem như là người có thực lực mạnh nhất. Hơn nữa lần tỷ thí này chỉ có người có quan hệ thân thiết với muội mới có tư cách tham gia. Tiểu muội đành phải mặt dày mời Liễu huynh ra tay giúp đỡ một lần." Nghe được Liễu Minh không có ý hoàn toàn cự tuyệt, Già Lam không khỏi vui mừng, vội vàng cầu khẩn.
Liễu Minh sau khi nghe xong, không có trả lời ngay, khuôn mặt có chút trầm ngâm.
Dựa theo tính cách trước giờ của hắn, loại chuyện phiền phức nếu có thể tránh được là tốt nhất. Nhưng hôm nay Già Lam lâm vào tình thế khó xử, nếu hắn mặc kệ không hỏi tới thì kết cục của nàng có thể khẳng định sẽ không tốt lành gì.
Vừa nghĩ tới Già Lam bị ép gả cho một người xa lạ, Liễu Minh cũng thấy không được thoải mái.
Nhưng lần này không chỉ đơn giản là cùng Ôn Tăng đấu pháp một trận, chỉ cần hắn đồng ý ra tay, xem như đã cùng Huyễn Diệt Phong và Ôn Chú Phong trở mặt, hơn nữa sự việc còn liên quan đến trưởng lão Thiên Tượng cảnh của Ôn Các.
Khi nghĩ đến đây, Liễu Minh không khỏi nhất thời dao động, có chút không nắm chắc.
"Ta biết rõ việc này khiến cho Liễu huynh khó xử, chỉ cần Liễu huynh đồng ý giúp đỡ, tiểu muội những năm này cũng tích góp được không ít linh thạch, còn có đan dược do sư tôn ban thưởng.." Già Lam bỗng nhiên lấy ra một cái áo da cùng mấy bình ngọc, dùng ánh mắt đáng yêu hướng Liễu Minh tha thiết cầu khẩn.
Liễu Minh nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân của Già Lam, không hiểu sao lại cảm thấy mềm lòng, lúc này thở dài một hơi, liền có quyết định:
"Sư muội không cần như thế, ta hứa sẽ giúp đỡ ngươi lần này. Những thứ này ta cũng không quá thiếu thốn, nàng hãy cất vào đi."
"Đa tạ Liễu huynh! Lần này là tiểu muội thiếu nợ huynh một cái nhân tình, ngày sau chắc chắn sẽ không quên báo đáp." Già Lam nghe vậy vốn là cực kỳ vui mừng, sau đó khẽ cắn môi anh đào, khuôn mặt tràn đầy vẻ cảm kích nói.
"Đã như vậy, sư muội hãy nói rõ về lần thi đấu sắp tới cũng như về kẻ tên ôn Tăng kia." Liễu Minh gật gật đầu sau đó uyển chuyển thay đổi chủ đề.
"Vâng, thời gian quyết đấu là nửa tháng sau, địa điểm thi đấu là tại Phiêu Miểu Phong..." Già Lam nghe vậy, liền bình tĩnh trở lại, tỉ mỉ trả lời câu hỏi của Liễu Minh.
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, cho đến khi mặt trời ngã về hướng Tây, Già Lam mới rời khỏi động phủ của Liễu Minh.
Trong lúc Liễu Minh và Già Lam đang thảo luận về trận đấu, tin đồn Liễu Minh vì Già Lam của Phiêu Miểu Phong, không ngại đối đầu với Ôn Tăng cùng Ôn An, dưới sự tuyên truyền của thế lực nào đó đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Ngày hôm sau, chưởng tòa Phiêu Miểu Phong Thiên Âm Thượng Nhân và chưởng tòa La Nguyên đồng thời lên tiếng xác thực việc, càng khiến chúng đệ tử xôn xao bàn tán một phen.
Phải biết rằng cả Liễu Minh và Ôn Tăng đều là nhân vật có danh tiếng không nhỏ trong tông môn, mà Già Lam cũng bởi vì dung mạo xinh đẹp mà nhận không ít sự ái mộ của chúng nam đệ tử. Trận đấu này trong chốc lát đã thu hút sự chú ý của phần lớn đệ tử trong tông môn.
Trong một động phủ nằm trên Thiên Kiếm Phong, Sa Thông Thiên sau khi nghe thủ hạ bẩm báo lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tức giận đứng lên.
"Ôn Tăng..." Sa Thông Thiên một hồi lẩm bẩm cái tên này, sau đó chán nản ngồi phịch xuống.
Không giống đa số mọi người chỉ muốn xem náo nhiệt, Sa Thông Thiên đã bỏ không ít công sức mới thăm dò được nguyên nhân sự việc bắt nguồn từ việc Ôn An cầu hôn Già Lam không thành, vì vậy hắn càng thêm lo lắng.
Thế nhưng ngoài chuyện đó ra, hắn không làm được gì khác, thực lực của hắn dù đã tiến bộ không ít nhưng so sánh với Ôn Tăng, kẻ vốn từ lâu đã nổi tiếng trong nội môn, vẫn là thua kém không ít.
Mà so với thế lực của Ôn gia tại Thái Thanh Môn, Sa gia càng không đáng nhắc đến.
"Hiện tại, chỉ có thể dựa vào Liễu Minh kia, có lẽ hắn có thể may mắn chiến thắng Ôn Tăng..." Nghĩ đến đây, Sa Thông Thiên không khỏi hồi tưởng lại lần tỷ thí kia, một kiếm kinh thiên động địa của Liễu Minh vẫn khiến hắn rung động không thôi, trong lòng lúc này mới có chút an tâm.
Cùng lúc đó, tại một động phủ khác trên Thiên Kiếm Phong, Long Nhan Phỉ sau khi nhận được dòng tin do trận bàn truyền đến, không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Sau nửa ngày, trên mặt Long Nhan Phỉ lúc này lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt, nàng thì thào:
"Thì ra là thế, sư muội Già Lam, ngươi nếu đã xem trọng Liễu Minh như vậy. Ta cũng muốn xem hắn thật sự có thực lực đem ngươi cứu ra từ trong tay Ôn Tăng."
...
Ngọn núi cao nhất trong nội môn, Huyền Thiên Phong địa thế hùng vĩ, định hình nơi đỉnh núi lại cực kỳ bằng phẳng, từng dãy lầu son gác tía chọc trời, những rặng mây trôi lững lơ nhẹ nhàng vờn quanh, lộ ra khí chất ung dung quý phái của tiên gia.
Trong một cái sân rộng trên đỉnh núi trong suốt như ngọc, La Thiên Thành thân vận cẩm bào màu bạc đi ra từ một tòa cung điện.
Chính vào lúc này, một đạo độn quang màu đen từ phía trước bay đến, sau khi vội vàng đáp xuống, khí đen tan hết, lộ ra một thanh niên vẻ ngoài thô lỗ, gấp gáp đến gần La Thiên Thành, hướng hắn thấp giọng thì thầm vài câu.
"Ah? Chuyện này là thật sao?" La Thiên Thành nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Việc này hiện tại đã truyền đi khắp tông môn rồi, thời gian thi đấu là sau nửa tháng. La sư đệ, ngươi hãy thừa lúc bọn chúng đấu pháp, xem thật kỹ thực lực chân chính của Liễu Minh." Gã thanh niên thô kệch cười cười nói.
...
Tại không gian thần bí trong Thái Thanh Môn, Kim Thiên Tứ một thân áo bào màu vàng, đang khoanh chân ngồi trong lương đình, quanh vô số ánh sao chuyển động không ngừng, chằng chịt đan xen, nhìn như lộn xộn, nhưng nếu tinh tế quan sát, lại có thể phát hiện trong mỗi ánh sao đều mơ hồ có gì đó vận chuyển tuần hoàn theo quỹ tích kì dị, trông cực kì thần bí.
Liền tại lúc này, một đạo phù truyền tin đỏ rực như lửa từ đằng xa lóe tới.
Kim Thiên Tứ liền mở một mắt, một tay vừa nhấc, tay áo rộng thùng thình liền phồng lên, một đạo ánh sao nhàn nhạt từ đó cuồn cuộn thổi ra, trong chớp mặt, đã đem tin phù cuốn lại.
"Ha ha ha..." Sau một lát, trong lương đình truyền ra tiếng cười to của Kim Thiên Tứ.
"Thú vị, thú vị, xem ra chưởng môn vẫn là không yên lòng đối với Liễu Minh, chỉ sợ muốn tới xem rõ thực lực chân chính của hắn." Kim Thiên Tứ đưa tay vuốt ve tin phù trong tay, năm ngón bỗng nhiên xiết chặt, đem phù lục bóp nát, sau đó nhắm mắt bắt đầu tĩnh tọa.
...
Trong đại điện Lạc U Phong, Âm Cửu Linh đồng dạng cũng cầm một cái phù đưa tin trong tay, trên mặt không chút biểu tình, khiến người khác không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Một lão giả áo xám đứng bên cạnh hắn, dường như có chút lo lắng mà lên tiếng:
"Âm sư huynh, Thiên Môn hội đã đến gần, Liễu Minh ngay lúc này đấu pháp cùng Ôn Tăng, lỡ như có gì tổn thương, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thành tích tại Thiên Môn Hội, dù sao có thể đi vào đó cũng không phải dễ dàng. Không bằng ngươi ra mặt, để cho hắn rời khỏi cuộc đấu này."
"Du trưởng lão không cần phải lo lắng, chỉ là một hồi đấu pháp giữa các đệ tử mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng." Âm Cửu Linh lắc đầu, vô cùng bình tĩnh nói.
Ôn Tăng thực tuy rằng rất đáng sợ nhưng hắn cũng cảm giác được đệ tử này của mình đồng dạng cũng là sâu không lường được, Liễu Minh một khi đồng ý tỷ thí, nói không chừng đã có sự nắm chắc.
Lão giả áo xám nghe vậy càng thêm lo lắng, dường như còn muốn nói tiếp cái gì, đã bị Âm Cửu Linh vung tay ngăn trở.
Không còn cách nào, lão giả chỉ có thể cáo từ rời đi.
Nửa tháng sau, trận đấu khiến toàn bộ tông môn rúng động rốt cuộc đã đến.
Giữa Phiêu Miểu Phong chọc trời, quanh năm mây mù lượn lờ, trong cái sân rộng chừng vài chục mẫu đất, hơi nước mịt mù như màn sáng trắng bạc tràn ngập.
Bên trên, một người vận áo bào trắng đang lơ lửng, là một lão giả râu tóc bạc trắng, hai tay chắp sau lưng, thần sắc có chút lãnh đạm.
Lúc này sắc trời vừa tảng sáng, cách thời gian quyết đấu còn có hơn nửa canh giờ, nhưng bốn phía quảng trường, đã có mấy trăm tên đệ tử nội ngoại môn tụ tập thành từng nhóm, châu đầu ghé tai bàn tán gì đó.
Phần lớn ánh mắt các nam đệ tử thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía Già Lam trong không trung.
...
Cùng lúc đó tại không gian thần bí nào đó tại Thái Thanh môn.
Kim Thiên Tứ cùng Thiên Qua chân nhân đang ngồi ở giữa hồ trong lương đình, giữa không trung ngoài đình hiển hiện một màn nước rộng hơn mười trượng, bên trong ba quang nhộn nhạo, rõ ràng đang tường thuật trực tiếp tình hình trên Phiêu Miểu Phong.
[/J[
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương